Cách mưu cầu lẽ thật (13) Phần 2

Lần trước, chúng ta còn thông công về một chủ đề khác, là buông bỏ sự hun đúc từ gia đình trên ngươi. Sự hun đúc của gia đình trên người ta bắt đầu ngay từ khi họ còn nhỏ tuổi, đến tuổi trưởng thành, người ta dần dần vận dụng chúng trên con đường sinh tồn. Đến khi có được một mức độ trải nghiệm sống nhất định, họ đã vận dụng hết sức nhuần nhuyễn những suy nghĩ và quan điểm khác nhau mà gia đình đã hun đúc trên họ, hơn nữa, dựa trên nền tảng này, họ tổng kết ra những nguyên tắc, phương thức và thủ đoạn xử sự cao thâm hơn, cụ thể hơn và có ích hơn cho bản thân họ. Có thể nói rằng sự hun đúc của gia đình như là bài học vỡ lòng cho họ chuyển tiếp vào xã hội và các tập thể, để họ có thể đạt đến mức vận dụng nhuần nhuyễn những phương thức và thủ đoạn xử sự khác nhau khi sống giữa tập thể. Do những sự hun đúc của gia đình này là bài học vỡ lòng, nên chúng đã thâm căn cố đế trong lòng mỗi một người, bén rễ sâu trong thâm tâm họ, ảnh hưởng cuộc sống của họ, ảnh hưởng cách họ hành xử và hành động, ảnh hưởng nhân sinh quan của họ. Nhưng vì những sự hun đúc này không tích cực, nên chúng cũng là những thứ mà người ta nên buông bỏ trong quá trình mưu cầu lẽ thật. Bất kể chúng có hình thành nơi thâm tâm ngươi hay không, có chiếm cứ vị trí chủ đạo trong lòng ngươi hay không, thậm chí bất kể những tư tưởng và quan điểm mà chúng hun đúc cho ngươi đã được ngươi chứng thực hoặc thực hành trong quá trình sống hay chưa, cả trong hiện tại và tương lai, những sự hun đúc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, ảnh hưởng đến việc ngươi lựa chọn con đường nhân sinh, ảnh hưởng thái độ và các nguyên tắc xử sự của ngươi ở nhiều mức độ khác nhau. Có thể nói rằng hầu hết mọi gia đình đều cho người ta những triết lý và thủ đoạn xử thế tối cơ bản để họ có thể sống và tồn tại trong xã hội. Ví dụ, lần trước, chúng ta đã thông công về những điều mà cha mẹ luôn nói, chẳng hạn như “Cây sống nhờ vỏ, người sống nhờ thể diện” và “Người chết để tên, chim đi để tiếng”, “Chịu được cái khổ nhất thiên hạ, mới đứng được trên thiên hạ”, “Chim ló đầu thì bị bắn”. Còn gì nữa nào? “Phàm chuyện gì cũng nên lấy sự hài hòa, nhẫn nhịn làm mục đích cao nhất”, “Nói nhiều tất sai”. Những suy nghĩ và quan điểm này được gia đình hun đúc trên ngươi, bất luận ngươi có vận dụng chúng một cách rõ ràng, có thực hành chúng trong quá trình sống hay không, thì chúng vẫn là bài học vỡ lòng của ngươi. Ta nói “vỡ lòng” là có ý gì? Nghĩa là một thứ khơi dậy và thúc đẩy ngươi tiếp nhận các triết lý xử thế của Sa-tan. Những câu nói mà gia đình hun đúc này đã tiêm nhiễm vào ngươi một cách xử thế căn bản nhất, một cách sinh tồn căn bản nhất, nên sau khi bước vào xã hội, ngươi sẽ nỗ lực mưu cầu danh lợi và địa vị, mưu cầu cách để che đậy và ngụy trang bản thân tốt hơn, bảo vệ bản thân tốt hơn, làm thế nào để đạt đến trở thành người xuất chúng, đứng trên thiên hạ, chiếm cứ vị trí tối cao trong tập thể. Với ngươi, những thứ mà gia đình hun đúc trên ngươi chính là phép tắc và thủ đoạn xử thế thúc đẩy ngươi bước vào xã hội và hòa mình vào những trào lưu tà ác.

Lần trước, chúng ta đã thông công về một vài sự hun đúc của gia đình trên người ta. Và sự hun đúc của gia đình không chỉ có chừng đó, nên chúng ta hãy tiếp tục thông công về chúng. Chẳng hạn như, có những bậc cha mẹ bảo con cái rằng: “Ba người cùng đi, có thầy ta đó”. Ai nói câu này? (Thưa, là Khổng Tử.) Đúng là Khổng Tử nói câu này. Lại có những bậc cha mẹ bảo con cái rằng: “Đi đâu con cũng phải học hỏi kỹ năng. Khi học được rồi, con sẽ có sở trường trong một lĩnh vực chuyên môn, sẽ không bao giờ lo phải thất nghiệp, đi đâu cũng là ông lớn. Thánh nhân thời xưa có câu: ‘Ba người cùng đi, có thầy ta đó’. Mỗi khi ở cạnh người ta, hãy nhìn xem ai có sở trường chuyên môn. Hãy bí mật học nó mà không để họ biết, khi đã nắm vững rồi, nó sẽ trở thành kỹ năng của con, con sẽ có thể kiếm tiền nuôi bản thân và không bao giờ phải thiếu thốn những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống nữa”. Cha mẹ khiến ngươi học hỏi kỹ năng khi ở giữa mọi người, mục đích là gì? (Thưa, để nên người xuất chúng trên thế gian.) Học hỏi kỹ năng, mục đích là để tăng cường cho bản thân, đứng trên thiên hạ, khi ở giữa tập thể thì học lấy nghề của người ta và dần dần tăng cường thực lực bản thân. Khi ngươi có thực lực cao trong cộng đồng, thì sẽ có việc làm để kiếm sống, có cả danh và lợi. Khi ngươi có cả danh và lợi rồi, người ta sẽ đánh giá cao ngươi. Ngươi không có kỹ năng thật sự, thì chẳng ai đánh giá cao ngươi cả, nên ngươi phải bí mật học nghề của người khác, học những điểm mạnh và kỹ thuật của người ta, dần dần trở nên mạnh hơn họ, chỉ có như thế ngươi mới đứng trên thiên hạ. Lại có những bậc cha mẹ bảo con cái rằng: “Muốn vinh hiển trước mặt người thì phải đau khổ sau lưng người”, và mục đích vẫn là khiến con họ được người khác trân trọng và đánh giá cao. Nếu sau lưng người khác mà ngươi làm việc chăm chỉ và cần mẫn, chịu nhiều khổ cực để học hỏi kỹ năng, thì khi nắm vững kỹ năng rồi, ngươi có thể khiến tất cả mọi người kinh ngạc trước sự xuất sắc của mình, và mỗi khi bị người ta xem thường hoặc ức hiếp, ngươi có thể thể hiện tài năng của mình, thì sẽ không ai dám ức hiếp ngươi nữa. Dù trông ngươi có vẻ bình thường, không có gì nổi bật và không nói nhiều, nhưng ngươi có một vài kỹ năng về kỹ thuật vượt quá tầm với của người bình thường, cho nên người khác sẽ khâm phục ngươi và cảm thấy mình bé nhỏ trước mặt ngươi, xem ngươi là người có thể giúp đỡ họ. Như thế, giá trị của ngươi trong cộng đồng chẳng tăng lên sao? Khi giá trị của ngươi tăng lên, chẳng phải ngươi sẽ thêm tôn quý và vinh hiển sao? Nếu muốn giành lấy địa vị tôn quý trong cộng đồng, ngươi phải chịu khổ, chịu cực sau lưng người ta. Bất kể chịu bao nhiêu khổ cực, cũng phải gồng mình lên mà tiếp tục, và khi mọi người thấy ngươi có tài đến thế nào thì mọi khổ cực của ngươi sẽ xứng đáng. Khi bảo ngươi “Muốn vinh hiển trước mặt người thì phải đau khổ sau lưng người”, mục đích của cha mẹ ngươi là gì? Mục đích của họ là để khi sống trong cộng đồng, ngươi không bị kỳ thị hay ức hiếp, mà lại có địa vị tôn quý và được xem trọng, như thế, ngươi không những có thể hưởng thụ những thứ tốt đẹp trong đời mà còn được người khác tôn trọng và ủng hộ. Trong xã hội, những người có dạng địa vị này không những không bị người khác ức hiếp, mà còn làm gì cũng hanh thông. Hễ thấy ngươi đến là người ta bảo: “Ôi, rồng ghé nhà tôm? Được gặp anh thật là vinh hạnh quá! Anh có chuyện cần làm à? Để tôi làm cho. À, anh đến mua vé à? Anh thì không cần phải xếp hàng. Tôi sẽ lấy chỗ ngồi đẹp nhất cho anh. Chúng ta là bạn bè mà”. Thấy như vậy, ngươi nghĩ: “Chà, nhờ là người có danh tiếng mà mình có được nhiều chuyện thật tuyệt vời. Các cụ bảo ‘Muốn vinh hiển trước mặt người thì phải đau khổ sau lưng người’, quả là không sai. Xã hội thật sự như thế, rất thực tế! Mình mà không có danh tiếng này thì ai thèm để ý đến mình? Nếu phải xếp hàng như người thường, thì có thể bị người khác xem thường và đá cho hai phát, có khi đến lượt rồi cũng không bán vé cho mình”. Khi ngươi xếp hàng chờ khám ở bệnh viện, có người đứng từ xa đã nhìn thấy ngươi, “Ông không phải là ông lớn gì đó à? Ông xếp hàng chờ làm gì? Tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên khoa cho ông ngay, không phải xếp hàng làm gì”. Ngươi trả lời: “Tôi còn chưa nộp tiền khám mà”. Họ bảo: “Không cần đâu, để tôi trả cho”. Ngươi ngẫm nghĩ: “Làm người có danh tiếng thật tốt. Chịu bao nhiêu đau khổ sau lưng người ta, xét cho cùng chẳng hề vô ích chút nào. Mình thật sự có thể hưởng thụ sự biệt đãi trong xã hội. Xã hội này đúng là quá thực tế, phải có danh tiếng thì mới được tiếp đãi tốt. Thế này thật tuyệt!” Một lần nữa, ngươi vui mừng vì đau khổ ngươi chịu không phải đều vô ích, nghĩ rằng chịu khổ sau lưng người đúng là xứng đáng! Ngươi liên tục lấy làm thích thú về chuyện này: “Mình đi khám ở bệnh viện mà không cần phải xếp hàng chờ. Hễ mua vé máy bay thì được chỗ ngồi tốt, đi đâu cũng được đãi ngộ đặc biệt. Thậm chí còn được đi cửa sau. Thế này thật tuyệt! Xã hội phải như thế này chứ, cần gì bình đẳng. Người ta dốc ra bao nhiêu thì phải được nhận về bấy nhiêu. Không chịu khổ sau lưng người thì làm sao vinh hiển trước mặt người được. Cứ lấy mình làm ví dụ đi. Mình chịu khổ sau lưng người, nên trước mặt người, mình có thể được đãi ngộ đặc biệt như thế này, vì mình xứng đáng mà”. Nếu chuyện là như thế, thì khi muốn kết giao với người khác và hoàn thành việc gì đó trong xã hội, người ta sẽ dựa vào điều gì? Họ dựa vào bản lĩnh và kỹ năng để hỗ trợ cho năng lực làm việc. Trong xã hội, người ta làm việc có hanh thông, năng lực làm việc thế nào, đều không dựa vào tài cán hay nhân tính, cũng không dựa vào việc họ có lẽ thật hay không. Trong xã hội này không có công bằng hay bình đẳng. Chỉ cần ngươi đủ cần cù phấn đấu, có thể chịu khổ sau lưng người khác, đủ ngang ngược và tàn bạo, thì ngươi có thể có được địa vị cao trong cộng đồng. Cũng như thời xưa, khi người ta tranh đoạt chức võ lâm minh chủ, họ sẽ chịu đựng khổ cực ghê gớm, thức khuya dậy sớm để luyện công, cuối cùng khi họ luyện thành võ công của các đại môn phái và nghĩ ra được võ công độc nhất vô nhị của mình, luyện đến mức xuất quỷ nhập thần, đao thương bất nhập. Cuối cùng chuyện sẽ thế nào? Trong đại hội võ lâm, họ đánh bại mọi đối thủ đến từ các đại môn phái và giành được chức võ lâm minh chủ. Để nên vinh hiển trước mặt người khác, họ sẵn sàng chịu đựng bất kỳ đau khổ nào, thậm chí còn lén lút luyện võ công tà môn. Sau tám đến mười năm luyện võ, họ đã lên trình độ thượng thừa đến nỗi trong võ lâm, không ai có thể đánh bại họ trên võ đài hay hãm hại họ ngoài võ đài, thậm chí họ có uống thuốc độc thì độc chất cũng tự bài xuất khỏi cơ thể. Do đó họ củng cố địa vị võ lâm minh chủ và không một ai có thể đe dọa vị trí của họ, đây chính là vinh hiển trước mặt người. Để vinh hiển trước mặt người, thời xưa người ta phải đi thi lấy công danh. Thời nay thì người ta vào đại học, thi cao học, nghiên cứu lấy bằng tiến sĩ, họ quá kiên quyết theo đuổi việc học bất chấp gian khổ, và từ sáng đến tối, năm này qua năm khác, trau dồi những kiến thức vô dụng không khác gì một nô lệ. Đôi khi họ quá mệt mỏi, đến nỗi không muốn học nữa, khao khát được nghỉ ngơi một chút, thì lại bị cha mẹ mắng: “Khi nào con mới thể hiện được một chút triển vọng chứ? Con có muốn vinh hiển trước mặt người nữa không? Không chịu khổ sau lưng người thì làm sao mà được vậy? Bỏ qua một khoảng nghỉ ngắn thì con chết được à? Học bài đi! Làm bài đi!” Họ bảo: “Con đã làm bài rồi, đã ôn lại bài học hôm nay rồi. Cho con thoải mái một chút không được à?” Nhưng cha mẹ họ lại bảo: “Tuyệt đối không được! Nếu muốn vinh hiển trước mặt người thì phải đau khổ sau lưng người!” Họ suy ngẫm câu này và nghĩ: “Cha mẹ mình làm mọi chuyện này chỉ để tốt cho mình, tại sao mình cứ cứng đầu và toàn nghĩ chuyện vui chơi vậy? Mình phải làm theo lời cha mẹ. Có câu không nghe lời người lớn, họa đến ngay trước mắt, nên mình phải nghe lời cha mẹ thôi. Cha mẹ mình sẽ như thế này cả đời. Không giúp cha mẹ nở mày nở mặt là mình phụ lòng họ rồi. Hơn nữa, đời mình còn dài, chịu chút khổ cực thì có là gì chứ?” Nghĩ như thế, họ dốc hết sinh lực vào việc học, ôn tập, làm bài tập. Họ thức quá nửa đêm để học, dù mệt mỏi thế nào, họ cũng cố gắng vượt qua được. Trên đường đời, người ta liên tục bị tiêm nhiễm bởi sự hun đúc của gia đình dưới dạng những ý tưởng và lời lẽ như “Nếu muốn vinh hiển trước mặt người thì phải đau khổ sau lưng người”, và chúng liên tục khích lệ, thôi thúc họ. Vì tương lai và tiền đồ, vì để vinh hiển giữa mọi người, họ liên tục học những kỹ năng và tri thức mới sau lưng người. Họ trang bị cho mình kiến thức và những kỹ năng khác nhau để khiến mình mạnh mẽ hơn. Họ còn tìm cách tận dụng nhiều giai thoại về cổ nhân và những người thành công khác nhau để cổ vũ và tăng tinh thần phấn đấu cho mình. Họ làm mọi việc này với mục đích sau này thoát khỏi sự nghèo khổ, tầm thường và thấp hèn, thay đổi số phận bị kỳ thị, để họ có thể đứng trên thiên hạ, đứng vào tầng lớp ưu tú, thành một người được trọng vọng. Những sự hun đúc từ gia đình cứ liên tục đi vào đầu họ hết lần này đến lần khác, cho đến khi những lời lẽ và câu nói này dần dà trở thành những suy nghĩ và quan điểm cố định của họ, trở thành phương thức xử thế cố định của họ, đồng thời trở thành sinh tồn quan và mục tiêu mưu cầu cố hữu của họ.

Có những bậc cha mẹ bảo con cái rằng: “Con phải học cách kết giao bằng hữu. Như có câu nói “Hàng rào cần ba cây chống, hảo hán cần ba người giúp”. Ngay cả Tần Cối mà cũng có bằng hữu. Hễ đi đâu cũng hãy học cách giao tiếp với người ta và giữ quan hệ cho tốt. Ít nhất, con phải kiếm được vài người bạn thân. Khi bước vào xã hội, con sẽ gặp đủ thứ khó khăn trong cuộc sống, công việc và làm việc. Nếu không có bạn bè giúp sức, con sẽ phải một mình đối diện với đủ mọi loại khó khăn và tình huống khó xử. Nếu con biết thủ thuật để kết được một vài người bạn thân, thì khi gặp phải những chuyện khó xử và khó khăn, những người bạn này sẽ đứng ra giải vây và giúp con làm nên sự nghiệp. Nếu muốn làm nên đại sự, con phải bỏ đi cái tôi cao ngạo mà kết bạn, phải có thể giữ đủ loại bạn bè mạnh mẽ bên mình để hỗ trợ cho sự nghiệp, cho cuộc sống và sự sinh tồn sau này của con, phải có thể lợi dụng được nhiều người khác nhau giúp con làm việc và phục vụ cho con”. Các bậc cha mẹ thường sẽ không nói rõ về dạng suy nghĩ, quan điểm này, cũng không nói thẳng với con cái rằng phải học cách kết bạn, lợi dụng người ta và phải có thể tìm được những bạn bè giúp họ thành công trong sự nghiệp. Tuy nhiên, có những bậc cha mẹ có địa vị và thân phận trong xã hội, hoặc là cực kỳ mưu mô và nhiều thủ đoạn, họ ảnh hưởng đến con cái thông qua cả lời nói lẫn việc làm. Ngoài ra, mỗi khi con cái thấy và nghe những suy nghĩ, quan điểm và cách xử thế của họ, thông qua những lời họ nói việc họ làm trong cuộc sống thường nhật, thì nó cũng tạo nên một sự hun đúc trên con cái họ. Khi ngươi không phán đoán đúng đắn và không phân biệt được đâu là tích cực và đâu là tiêu cực, thì ngươi vô thức bị những lời nói và hành động của cha mẹ ảnh hưởng, tiếp nhận những suy nghĩ và quan điểm của họ, hoặc những suy nghĩ và quan điểm này vô tình được in hằn thâm căn cố đế trong lòng ngươi và trở thành nền tảng và nguyên tắc căn bản nhất để ngươi hành động. Có lẽ cha mẹ ngươi không trực tiếp bảo ngươi “hãy kết thêm bạn, học cách khiến người ta làm việc cho mình, học cách tận dụng điểm mạnh của bạn bè và học cách lợi dụng những người quanh mình”. Tuy nhiên, họ tiêm nhiễm và hun đúc ngươi bằng cách hành động những suy nghĩ và quan điểm mà họ dạy. Do đó cha mẹ ngươi trở thành những người thầy vỡ lòng của ngươi trong chuyện này, họ khơi gợi cho ngươi cách xử sự, cách để giao tiếp với người ta, cách để kết bạn trong xã hội, cũng như mục đích đằng sau việc kết bạn, lý do nên kết bạn, dạng bạn bè nào nên kết thân, làm sao để có chỗ đứng trong xã hội, nền tảng và phương thức để có chỗ đứng, v.v… Do đó, cha mẹ đã hun đúc ngươi bằng cách đích thân thực hành điều họ dạy. Một cách không có ý thức, từ thơ ấu đến trưởng thành, những suy nghĩ và quan điểm này dần dà thành hình, từ một ý thức đơn giản thành những suy nghĩ, quan điểm và cách hành động cụ thể, rồi từng bước một, chúng trở nên thâm căn cố đế trong thâm tâm ngươi, trở thành phương thức và triết lý xử thế của ngươi. Ngươi nghĩ thế nào về cách xử thế trong câu “Hàng rào cần ba cây chống, hảo hán cần ba người giúp”? (Thưa, nó không tốt.) Trên đời này có bạn bè thật sự không? (Thưa, không.) Tại sao hàng rào cần ba cây chống? Có ba cây chống để làm gì? Chỉ để nó vững vàng hơn. Hai cây chống thì không vững, một cây thì càng vô tác dụng. Vậy nguyên lý xử thế trong chuyện này là gì? Là kể cả bậc hảo hán, dù có bản lĩnh đến đâu thì một bàn tay cũng chẳng thể vỗ thành tiếng, và sẽ chẳng làm nên chuyện. Nếu muốn làm nên chuyện, thì cần có người giúp. Và nếu muốn người ta giúp mình, ngươi cần học cách đối nhân xử thế, học cách quảng giao kết bạn kết bè và hình thành một thế lực thì mới có thể làm nên chuyện. Để làm nên chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, dù là làm nên sự nghiệp, tạo chỗ đứng trong xã hội, hoặc là đạt được thành tựu vĩ đại hơn nữa, thì ngươi cần có bên mình những người mà ngươi tin tưởng hoặc đánh giá cao, những người mà ngươi có thể lợi dụng để giúp ngươi làm nên sự nghiệp mà ngươi muốn làm, nếu không thì sẽ như ngươi cố dùng một bàn tay để vỗ vậy. Dĩ nhiên, đây là quy luật để làm bất kỳ điều gì trên thế gian này, bởi vì trong xã hội đâu có công bằng, chỉ có mưu mô và tranh đấu. Nếu ngươi đi theo chính đạo và mang lấy sự nghiệp chính nghĩa, thì chẳng ai tán thành đâu, nó chẳng đi đến đâu trong xã hội này. Bất kể làm việc gì, ngươi cũng cần có một vài người giúp ngươi và hình thành một thế lực trong xã hội. Hễ ngươi đi đâu, nếu có người nhún nhường và e sợ ngươi, thì ngươi sẽ có chỗ đứng vững chắc trong xã hội, ngươi làm việc gì cũng dễ dàng hơn, sẽ có người bật đèn xanh cho ngươi. Đây là một dạng thái độ và phương thức xử thế. Bất kể ngươi muốn làm gì, cha mẹ cũng sẽ bảo ngươi “Hàng rào cần ba cây chống, hảo hán cần ba người giúp”. Vậy nguyên tắc xử thế này đúng hay sai? (Thưa, sai.) Nó có gì sai? (Thưa, chuyện người ta có làm nên chuyện hay không đâu có phụ thuộc vào sức mạnh hay tài năng của họ, mà phụ thuộc vào sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời.) Nó phụ thuộc sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời, một mặt là vậy. Ngoài ra, khi muốn người khác giúp đỡ mình trong xã hội là người ta nhắm đến điều gì? (Thưa, để cho họ có thể nên người xuất chúng.) Đúng vậy. Mục đích đằng sau việc có ba cây chống này là để ngươi chiếm cứ một vị trí, tạo lập chỗ đứng vững chắc cho mình. Như thế, không ai có thể đá ngươi xuống, và kể cả khi một cây chống bị hất đổ, thì hai cây còn lại vẫn sẽ nâng đỡ ngươi. Những người có thế lực nhất định thì trong xã hội làm gì cũng có thể êm ái nhẹ nhàng, có thể không phải bận tâm về luật pháp, tình nghĩa hay dư luận xã hội. Mục đích của người ta không phải vậy sao? (Thưa, phải.) Như thế, ngươi có thể trở thành một người ra quyết định, có tiếng nói trong xã hội, cả luật pháp hay bất kỳ dư luận nào đều không thể khiến chỗ đứng của ngươi lung lay hay khiến ngươi dao động. Ngươi sẽ có quyền quyết định trong các trào lưu xã hội và trong bất kỳ nhóm xã hội nào. Ngươi sẽ là người có quyền thế. Khi đó, chẳng phải ngươi muốn làm gì thì làm sao? Ngươi có thể đứng trên pháp luật, đứng trên tình nghĩa, đứng trên dư luận, đứng trên đạo đức và đứng trên cả sự cắn rứt của lương tâm. Đây chẳng phải là mục đích người ta muốn đạt được sao? (Thưa, phải.) Đây là mục đích người ta muốn đạt được. Đây là cơ sở căn bản cho hành động của người ta, và là điều cho họ đạt được những dã tâm và dục vọng của mình. Ngươi thấy đấy, trong xã hội có những huynh đệ kết nghĩa. Có anh trưởng làm tổng tài tập đoàn này, người em làm chủ tịch công ty nọ, người anh em khác thì là chính trị gia hoặc bang chủ giang hồ. Có người có bạn bè là viện trưởng bệnh viện, hay trưởng khoa ngoại, điều dưỡng trưởng, có người thì kết nhiều bạn tốt trong ngành nghề của mình. Người ta thật sự kết bạn bởi vì họ cùng chung chí hướng sao? Thật sự là vì họ muốn cùng nhau bảo vệ chính nghĩa sao? (Thưa, không phải.) Vậy tại sao họ làm thế? Họ làm thế vì muốn hình thành thế lực, mở rộng và tăng cường lực lượng này, cuối cùng dựa vào nó mà có chỗ đứng và tồn tại trong xã hội, hưởng thụ cuộc sống đứng trên thiên hạ, hưởng thụ cuộc sống xa hoa và phóng túng, chẳng ai dám ức hiếp họ, và nếu họ có phạm tội thì luật pháp cũng không dám trừng phạt họ. Nếu họ phạm tội, thì anh em kết nghĩa của họ sẽ đứng ra giúp đỡ. Người bạn này sẽ nói thay cho họ, người bạn kia sẽ đút lót tòa và vận động các chính khách cấp cao khoan hồng họ, nên họ bị giam chưa đến 24 tiếng là đã được thả về. Dù họ có phạm tội nghiêm trọng đến đâu, cũng chẳng bị kết án gì, thậm chí còn không cần nộp phạt. Cuối cùng, dân thường sẽ nói: “Ôi trời, người này đúng là có bản lĩnh. Phạm tội lớn như vậy mà thoát tội quá nhanh, sao mà vậy được chứ? Dân thường chúng ta mà bị vậy là chết chắc rồi, chắc chắn sẽ phải vào tù. Nhìn bạn bè người ta đi. Tại sao chúng ta không thể kết thân được bạn bè như vậy nhỉ? Sao những người như thế ngoài tầm với của chúng ta vậy?” Và người ta sẽ cảm thấy ngưỡng mộ họ. Những chuyện này là do sự bất công xã hội và sự xuất hiện liên tục của các trào lưu tà ác trong xã hội tạo thành. Trong xã hội này, con người chẳng có nổi bất kỳ cảm giác an toàn nào. Họ luôn muốn xun xoe những thế lực nhất định, so kè thế lực của nhau. Nhất là với những ai sống dưới đáy xã hội, kể cả có cách kiếm sống rồi, họ vẫn không biết khi nào nguy hiểm hay khó khăn sẽ ập đến, và họ sợ nhất là gặp phải tai họa trên trời rơi xuống hay bất hạnh nào đó, nhất là những chuyện liên quan đến pháp luật, nên cả đời họ chẳng bao giờ muốn phải dính líu đến cảnh sát hay tòa án. Bởi vì trong xã hội này con người không có cảm giác an toàn, nên họ liên tục phải kết bạn và tìm người chống lưng. Ngươi thấy đấy, khi trẻ con đi học ở trường, chúng phải kết thân được hai hoặc ba bạn để chơi cùng. Nếu đơn độc, chúng sẽ bị bắt nạt. Và chúng không dám báo thầy cô giáo chuyện bị bắt nạt, bởi nếu nói ra thì chắc chắn trên đường về nhà, chúng sẽ bị đánh một trận. Ngay cả khi ngươi được thầy cô đối xử tốt và có thành tích học tập tốt, nhưng nếu ngươi không biết kết bạn hay gia nhập băng nhóm nào đó, thì cuối cùng ngươi sẽ gặp hạn nếu lỡ đắc tội với họ. Có những lúc dù ngươi không đắc tội họ, nhưng vì họ không thích thấy ngươi học giỏi nên lôi kéo ngươi làm chuyện xấu, nếu ngươi không nghe theo, thì ngươi sẽ bị đánh đập hoặc bắt nạt. Ngay cả môi trường học đường còn khiến con người thấy không an toàn, thì ngươi nói xem thế giới này đáng sợ đến đâu! Do đó, sự hun đúc từ gia đình trên ngươi về phương diện này, một mặt đến từ ảnh hưởng do tấm gương của cha mẹ, mặt khác đến từ cảm giác bất an về xã hội của cá nhân. Bởi vì trong xã hội này không có bình đẳng, cũng không có thế lực hay lợi thế nào có thể bảo vệ quyền và lợi ích của con người, nên người ta thường xuyên có đầy hoảng sợ và lo lắng với xã hội này. Kết quả là, họ tự nhiên tiếp nhận những sự hun đúc từ tư tưởng “Hàng rào cần ba cây chống, hảo hán cần ba người giúp”. Vì trong môi trường thực tế mà người ta sống, những suy nghĩ và quan điểm này là điều cần thiết để hỗ trợ sự sinh tồn của họ, cho họ đi từ một cuộc sống cô đơn và cô quạnh đến một cuộc sống có nơi nương tựa và có cảm giác an toàn. Do đó, người ta xem việc nương cậy một thế lực hoặc nương cậy bạn bè là điều rất quan trọng trong thế giới này.

Sự hun đúc của gia đình trên con người, ngoài câu nói mà chúng ta vừa nhắc đến “Hàng rào cần ba cây chống, hảo hán cần ba người giúp”, còn có những cách dạy dỗ cụ thể hơn nữa đối với con người. Chẳng hạn như, cha mẹ thường hay dạy con gái những câu như: “‘Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, nữ nhân vì tri kỷ điểm trang’. Còn có câu ‘Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười’. Phụ nữ phải học cách yêu thương bản thân, học cách làm đẹp cho bản thân và làm cho mình xinh đẹp mọi phần. Như thế, con đi đâu cũng được người ta thích và sẽ có thêm nhiều người làm nhiều việc cho con, bật đèn xanh cho con. Nếu người ta thích con thì tự nhiên họ sẽ không kiếm chuyện hay gây khó dễ cho con”. Lại có những bậc cha mẹ bảo con gái rằng: “Con gái phải học cách ăn diện, học cách trang điểm, quan trọng hơn nữa phải học cách nhu mì”. Ý thật sự của họ là ngươi phải học cách thể hiện bản thân. Các bậc cha mẹ còn nói những lời như: “Đừng làm một người phụ nữ mạnh mẽ. Phụ nữ mạnh mẽ và tự lập thì được gì chứ? Những phụ nữ như thế chẳng bao giờ ăn diện, mà cứ sống như đàn ông, chạy đôn chạy đáo cả ngày, cũng chẳng nhu mì. Phụ nữ sinh ra là để đàn ông chiều chuộng, đâu cần phải độc lập hay học hỏi kỹ năng gì. Họ chỉ cần học cách ăn diện, học cách làm vui lòng đàn ông, và làm những việc một người phụ nữ nên làm tốt. Phụ nữ được đàn ông yêu thích và nâng niu thì sẽ hạnh phúc cả đời”. Một số phụ nữ bị cha mẹ hun đúc về phương diện này. Một mặt, họ nhìn cách mẹ họ cư xử như một người phụ nữ như thế nào. Mặt khác, sau khi bị cha mẹ hun đúc, họ biến mình thành người phụ nữ thật sự vừa mắt người khác bằng cách luôn ăn diện và trang điểm. Có loại người như thế không? (Thưa, có.) Phụ nữ lớn lên trong dạng môi trường gia đình này thì rất xem trọng diện mạo, trang phục và thân phận nữ giới của mình. Chưa trang điểm và thay đồ thì họ không ra khỏi nhà. Có những phụ nữ dù bận rộn công việc đến đâu, cũng phải bảo đảm gội đầu, đi tắm và xịt nước hoa đã rồi mới ra khỏi nhà, không thì họ không chịu ra khỏi nhà, còn những lúc rảnh rỗi thì họ chỉ toàn đứng trước gương chỉnh sửa tóc tai. Mỗi ngày soi gương không biết bao nhiêu lần! Họ đã bị hun đúc sâu sắc bởi những suy nghĩ và quan điểm như “Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, nữ nhân vì tri kỷ điểm trang”, nên họ đặc biệt chú trọng dáng vóc và dung nhan của mình. Nếu sắc mặt hơi nhợt nhạt thì họ sẽ không ra khỏi nhà, nếu trên mặt có mụn thì họ sẽ không chường mặt gặp ai. Hôm nào chẳng có tâm trạng để trang điểm thì họ cũng không chịu ra khỏi nhà. Hôm nào đi cắt tóc mà đầu tóc mới không được đẹp, không thuận mắt, thì họ sẽ không đi làm, phòng khi người ta xem thường họ. Những phụ nữ như thế dành cả ngày dài để sống vì những chuyện này. Nếu bị muỗi chích trên tay, họ sẽ không để người khác thấy tay mình, nếu muỗi chích trên chân, họ sẽ che chân lại vì chân bị như vậy thì mặc váy không đẹp, đồng thời họ cũng không ra khỏi nhà, không thực hiện bổn phận. Chuyện gì cũng có thể khiến họ bối rối và cản trở bước chân họ, đến nỗi cuộc sống trở nên cực kỳ vất vả và mệt mỏi với họ. Để duy trì tôn nghiêm của một phụ nữ và tránh trở thành phụ nữ xấu, họ dốc không ít công sức và đặc biệt quan tâm đến chuyện chăm sóc khuôn mặt, dáng người, kiểu tóc; để tránh trở thành phụ nữ xấu, họ bỏ hết những thói quen xấu và sự lười biếng trước đây. Dù bận rộn công việc thế nào, họ cũng phải mặc đồ đẹp và trau chuốt bản thân tỉ mỉ từ đầu đến chân. Nếu lông mày vẽ chưa đẹp thì họ vẽ lại, nếu phấn hồng đánh chưa đều, thì họ đánh lại. Chưa dành ra ít nhất một tiếng, hai tiếng để trang điểm thì họ không chịu ra khỏi nhà. Có những phụ nữ, sáng sớm vừa thức dậy đã bắt đầu loạt nghi thức tắm rửa, trang điểm và thay y phục. Họ nghĩ đi nghĩ lại, thử bộ này rồi bộ kia, cho đến tận trưa mà vẫn chưa ra khỏi nhà. Ngươi nói xem khó khăn này to lớn nhường nào, thời gian và sinh lực có hạn của họ đều bị những thứ vô nghĩa này chiếm mất. Họ chẳng làm bất kỳ việc chính đáng nào, hễ mở mắt ra là chỉ nghĩ đến mỗi chuyện diện đồ và làm đẹp cho bản thân. Những người như thế, có người bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ và quan điểm của mẹ mình, có người thì được mẹ bảo chính xác nên làm gì, có người thì học thông qua ngôn hành và cử chỉ của mẹ. Tóm lại, đây đều là những sự hun đúc từ gia đình.

Có những gia đình có quan điểm “Con gái nuôi bằng giàu sang, con trai nuôi bằng nghèo khó”. Các ngươi có nghe câu này chưa? (Thưa, có nghe rồi.) Câu này có nghĩa gì? Chúng đều là con, tại sao con gái lại được nuôi bằng giàu sang, còn con trai thì nuôi bằng nghèo khó. Văn hóa truyền thống thường trọng nam khinh nữ, vậy tại sao câu nói này lại có vẻ trọng nữ khinh nam? Nếu con gái được nuôi bằng giàu sang, thì dạng con gái này sẽ trở thành gì đây? Sẽ trở thành dạng gì? (Thưa, thành người được nuông chiều từ bé, càn quấy và hống hách.) Một người buông thả, nhõng nhẽo, không chịu đựng nổi bất kỳ cái khổ nào, không biết quan tâm, không có lý tính, không nói lý lẽ và không biết phân biệt tốt xấu, người như thế thì làm được gì? Đây mà là cách dạy dỗ đúng đắn sao? (Thưa, không phải.) Nuôi dạy như thế này thì chỉ hủy hoại người ta. Nếu ngươi nuôi dạy con gái bằng giàu sang, dù nó lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình đáp ứng được mọi nhu cầu căn bản của nó, có một chút kiến thức, liệu nó có hiểu được những nguyên tắc làm người thực sự không? Nếu nó không hiểu được, vậy thì cách nuôi dạy con cái này không phải bảo vệ mà đang làm hại nó. Khi nuôi dạy con gái theo nguyên tắc này, xuất phát điểm của các bậc cha mẹ là gì? Con gái được nuôi dạy theo cách này thì sẽ có kiến thức, và không dễ dàng rung động với bất kỳ đàn ông nào mua cho mình quần áo đẹp, cho chút tiền hay là cho chút ân huệ cỏn con. Do đó, đàn ông bình thường sẽ không khuất phục được cô ta. Phải là người cực kỳ giàu có, cực kỳ lịch thiệp, cực kỳ có kiến thức, cực kỳ mưu mô và tính toán, cực kỳ khôn khéo mới có thể làm cô ta rung động, khuất phục được cô ta và kết hôn được với cô ta. Ngươi nghĩ cho con gái ngươi cưới một người như thế là tốt hay xấu? Chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi, phải không? Hơn nữa, nếu ngươi nuôi dạy con gái bằng giàu sang, thì ngoài việc biết cách hưởng thụ, ăn diện và ăn ngon, cô ta có thể phân định được người ta không? Cô ta có bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào không? Cô ta có thể sống với người khác một thời gian dài được không? Chưa chắc. Có lẽ cô ta sẽ gặp vấn đề ngay cả trong việc xử lý sinh hoạt của mình, mà như thế thì chỉ là người vô dụng. Những người như thế được nuông chiều từ bé, ngang ngược và hống hách, buông thả và láo xược, phóng túng và ngông cuồng, cứng đầu cứng cổ, chỉ biết ăn uống và vui vẻ thôi. Ngoài ra, cô ta còn không có thường thức căn bản để sống trong đời, vô hình trung điều này sẽ gây phiền phức cho sự sinh tồn và cuộc sống gia đình sau này của cô ta. Cha mẹ dạy dỗ con gái theo cách này thì không phải chuyện tốt cho con gái. Họ chẳng dạy con những nguyên tắc làm người mà chỉ dạy cách để hưởng thụ cuộc sống. Vậy nếu sau này không kiếm được tiền, chẳng phải cô ta sẽ chịu khổ sao? Chẳng phải sẽ thấy khó vượt qua sao? Liệu cô ta có thể chịu đựng nổi không? Chẳng phải mỗi khi gặp khó khăn, cô ta sẽ mềm yếu sao? Cô ta có thể có đủ nghị lực để đương đầu với mọi gian khổ này không? Không chắc đâu. Với những người hưởng thụ cuộc sống vật chất quá nhiều, quá quen với cuộc sống thuận lợi và xa hoa, chưa hề chịu khổ chút nào, thì vấn đề lớn nhất đối với nhân tính của họ là gì? Là họ mềm yếu và không có ý chí để chịu khổ, người như thế sẽ sụp đổ. Vậy nên, sự dạy dỗ con cái nhận được trong gia đình, dù là thông qua cha mẹ hay các trào lưu xã hội, thì tóm lại đều đến từ nhân loại. Dù những câu nói khác nhau này hình thành một suy nghĩ và quan điểm, hay là trở thành một phương thức sống hay phương thức sinh tồn của người ta, thì chúng đều khiến người ta nhìn nhận những chuyện này từ một góc độ vô lý, thiên kiến và cực đoan. Tóm lại, những câu nói từ gia đình này đều sẽ ảnh hưởng đến cách người ta nhìn nhận sự vật và sự việc, cách hành xử và hành động, với những mức độ ít nhiều khác nhau. Vì những thứ này ảnh hưởng ngươi, chúng cũng sẽ ảnh hưởng việc mưu cầu lẽ thật của ngươi. Do đó, bất kể những câu nói, suy nghĩ và quan điểm đến từ cha mẹ này là cao thượng và cao thâm, hay là đê hèn và ngu ngốc, thì tất cả mọi người nên xem xét lại chúng, đánh giá lại chúng, và học cách phân định xem chúng thật sự là gì. Nếu chúng hình thành ảnh hưởng nhất định trên ngươi, gây ra nhiễu loạn trong cuộc sống và việc mưu cầu lẽ thật của ngươi, khiến cuộc sống của ngươi rối tung rối mù, hoặc cản trở ngươi tìm kiếm và tiếp nhận lẽ thật mỗi khi đối diện với những con người, sự việc và sự vật, nếu như vậy thì ngươi nên buông bỏ chúng đi.

Trong xã hội còn lưu hành những câu nói liên quan đến các khái niệm về chỉ số trí tuệ cảm xúc hay còn gọi là EQ và chỉ số thông minh hay còn gọi là IQ. Những câu nói này cho rằng người ta không cần có IQ cao, mà chỉ cần có EQ cao. IQ liên quan nhiều hơn đến tố chất, còn EQ liên quan nhiều hơn đến những thủ đoạn mà người đó dùng để xử thế. Cách hiểu căn bản của Ta về hai thuật ngữ này là vậy. Có lẽ chỉ số thông minh của ngươi rất cao, ngươi học hành rất giỏi giang, thật sự có tri thức cao, khả năng truyền đạt tốt, năng lực sinh tồn rất mạnh, nhưng chỉ số trí tuệ cảm xúc của ngươi không cao, không có những thủ đoạn để đối nhân xử thế, hoặc kể cả nếu ngươi có chút thủ đoạn thì cũng không quá cao. Nếu thế thì những tri thức, kỹ năng và sự tinh thông của ngươi trong một lĩnh vực chuyên môn chỉ cho ngươi có được bát cơm và kiếm được sinh kế căn bản trong xã hội. Những người có chỉ số trí tuệ cảm xúc cao thì rất biết cách gian xảo. Họ biết lợi dụng các thế lực khác nhau trong xã hội, các hoàn cảnh địa lý thuận lợi hoặc các thời cơ có lợi và thông tin có lợi để thổi phồng và thao túng mọi sự, thổi phồng một thứ tầm thường thành một thứ có ảnh hưởng nhất định đối với xã hội hay trong một cộng đồng nào đó, để bản thân họ trở nên nổi tiếng và cuối cùng trở nên xuất chúng, có danh vọng, có thân phận. Dạng người này có chỉ số trí tuệ cảm xúc cao và có những thủ đoạn. Những người có thủ đoạn về căn bản chính là những ma vương giữa thế gian hỗn loạn. Xã hội ngày nay đề cao chỉ số trí tuệ cảm xúc, có lẽ một số gia đình còn hun đúc con cái theo cách này, nói rằng: “Con có chỉ số thông minh cao là tốt, nhưng con cũng cần có trí tuệ cảm xúc cao nữa. Con cần nó khi giao tiếp với bạn học, đồng nghiệp, người thân và bạn bè. Điều mà xã hội này đề cao nhất không phải là thực lực của con, mà là phải có thủ đoạn, biết cách đóng gói bản thân, biết cách nâng cao bản thân, biết cách lợi dụng mọi thế lực và điều kiện có lợi khác nhau trong xã hội, khiến chúng làm lợi và phục vụ cho mình – bất kể những việc này nhằm mục đích nắm bắt thời cơ làm giàu hay trở nên nổi tiếng. Những người như thế đều là người có chỉ số trí tuệ cảm xúc cao”. Một số gia đình hay bậc cha mẹ nhất định có danh tiếng và vị thế trong xã hội thường dạy con cái theo cách này, họ nói: “Đàn ông có trí tuệ cảm xúc thì được cả nam giới lẫn nữ giới yêu thích, còn đàn ông không có trí tuệ cảm xúc thì chẳng ai ưa cả. Phụ nữ có trí tuệ cảm xúc thì được vô số đàn ông và phụ nữ yêu thích, sẽ được nhiều đàn ông theo đuổi. Còn phụ nữ mà không có trí tuệ cảm xúc, thì dù có đẹp đến mấy cũng không có nhiều người theo đuổi”. Sống trong xã hội thời nay, nếu người ta không có sự phân định đối với những câu nói của gia đình mình, thì sẽ vô thức bị những suy nghĩ và quan điểm này ảnh hưởng, sẽ thường đánh giá IQ của mình, đặc biệt hơn nữa, họ thường xuyên kiểm tra bản thân bằng những tiêu chuẩn nhất định để xác định xem mình có trí tuệ cảm xúc không, xem chỉ số trí tuệ cảm xúc của mình thật sự cao đến đâu. Bất kể ngươi có ý thức mạnh mẽ và rõ ràng về những thứ này hay không, tóm lại, sự hun đúc của gia đình về phương diện này đã bắt đầu ảnh hưởng trên ngươi. Tuy chúng là vô hình, tuy chúng không chiếm vị trí nổi bật trong suy nghĩ ngươi, nhưng khi ngươi nghe những điều này và không phân định được chúng, thì ngươi đã bắt đầu bị chúng hun đúc đến một mức độ nhất định.

Còn có những sự hun đúc khác đến từ gia đình. Chẳng hạn như, cha mẹ thường bảo con cái rằng: “Mỗi khi ở cạnh người khác, con không biết cảnh giác, lúc nào cũng ngốc nghếch và ngơ ngác. Có câu nói ‘Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời’. Mỗi khi có ai nói chuyện với con, thì con phải lắng nghe lời họ nói, không thì cuối cùng con sẽ bị bán đứng mà không tự biết đấy!” Một số bậc cha mẹ thường nói câu này nhỉ? Ý thật sự họ muốn nói là gì? Đừng làm người trung thực, phải tính toán hơn. Nghĩa là luôn nắm bắt ẩn ý trong lời nói của người khác, luôn lắng nghe để tìm ra lớp nghĩa khác mà họ không nói ra, học cách đoán xem ý thật sự của người ta là gì, rồi dùng những biện pháp hay thủ đoạn tương ứng dựa trên ẩn ý đó. Đừng bị động, không thì cuối cùng ngươi sẽ bị bán đứng mà còn không biết. Từ góc độ của cha mẹ ngươi, những lời này đều có ý tốt, là để bảo vệ ngươi khỏi làm việc ngu ngốc, khỏi bị những người khác trong cộng đồng tà ác này bán đứng, để bảo vệ ngươi khỏi bị lợi dụng hoặc làm việc ngu ngốc. Nhưng câu nói này có tương hợp với lẽ thật không? (Thưa, không.) Không tương hợp. Có lúc người ta có thể nghe ra được ẩn ý trong lời nói của người khác, kể cả không chú ý, ngươi vẫn có thể nghe ra được ẩn ý. Vậy ngươi nên làm gì? Theo câu nói mà cha mẹ ngươi dạy “Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời”, thì ngươi nên cảnh giác và đề phòng người khác mọi nơi mọi lúc, đồng thời ngươi phải có biện pháp phòng vệ trước khi họ hại ngươi hay lừa ngươi. Quan trọng hơn nữa, ngươi phải tiên hạ thủ vi cường chứ đừng để mình rơi vào thế bị động hoặc tiến thoái lưỡng nan. Đây chẳng phải là mục đích cuối cùng mà cha mẹ ngươi muốn đạt được khi dạy cho ngươi câu này sao? (Thưa, phải.) Chính là mỗi khi giao tiếp với người khác, bất kể họ có hại ngươi hay không, ngươi cũng không được bị động. Ngươi phải nắm quyền chủ động, nắm đằng chuôi, để khi ai đó muốn hại ngươi, thì ngươi không những có thể bảo vệ bản thân mà còn có thể chủ động tấn công và hại họ, ghê gớm và tàn nhẫn hơn họ. Đây mới thật sự là mục đích và ý nghĩa gốc trong lời của cha mẹ ngươi. Nếu phân tích như thế này, rõ ràng câu nói này không phù hợp với lẽ thật, hoàn toàn không tương hợp với ý của Đức Chúa Trời khi bảo con người rằng “Hãy khôn khéo như rắn, đơn sơ như chim bồ câu”. Các nguyên tắc và phương thức khôn ngoan mà Đức Chúa Trời chỉ bảo cho con người là để họ phân định được những âm mưu xảo trá của người khác, bảo vệ bản thân khỏi rơi vào cám dỗ và đứng cùng hàng ngũ với kẻ ác, không dùng những phương thức ác để đối phó cái ác, mà dùng các nguyên tắc lẽ thật để đối đãi với bất kỳ việc ác và kẻ ác nào. Trong khi đó, phương pháp mà cha mẹ ngươi dạy “Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời” là lấy ác báo ác, cho nên, nếu người khác ác, ngươi phải ác hơn cả họ. Nếu lời họ nói có ẩn ý, ngươi phải cao tay hơn họ, xác định được ẩn ý, đồng thời dựa trên ẩn ý này, ngươi còn có thể dùng những biện pháp và thủ đoạn tương ứng để đối phó với họ, phản công họ, khuất phục họ và khiến họ sợ ngươi, phục ngươi, cho họ biết ngươi không phải kẻ dễ ức hiếp hay dễ kiếm chuyện. Lấy ác trị ác chính là vậy. Rõ ràng, con đường thực hành và tiêu chuẩn thực hành được dạy cho ngươi này, cũng như kết quả đạt được từ câu nói này, sẽ dẫn dắt ngươi làm việc ác và đi lạc xa con đường thật. Khi cha mẹ bảo ngươi làm người như thế, là họ không bảo ngươi trở thành người có lẽ thật hay vâng phục lẽ thật, cũng không bảo ngươi làm một loài thọ tạo đích thực. Họ đang bảo ngươi phản kích và áp đảo cái ác bằng những phương thức còn ác hơn phương thức của kẻ ác đang đối đầu ngươi. Ý của cha mẹ ngươi chính là vậy. Có bậc cha mẹ nào nói câu này không? “Nếu có kẻ ác tấn công con, thì hãy nhẫn nhịn. Con nên làm ngơ hắn, phân định rõ hắn thật sự thế nào. Một mặt, hãy xác định thực chất của kẻ ác trong hắn, phân định xem hắn là gì. Mặt khác, nhận ra những việc ác và tâm tính bại hoại trong con vốn tương tự hoặc giống như của hắn, rồi tìm kiếm lẽ thật để giải quyết chúng”. Có bậc cha mẹ nào dạy con điều này không? (Thưa, không.) Khi cha mẹ bảo ngươi “Có câu nói ‘Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời’, con phải cảnh giác, không thì con sẽ bị người khác bán đứng mà không biết, con phải học cách ra tay áp đảo trước”. Khi nói điều này, dù ý định ban đầu của cha mẹ ngươi là gì, thì kết quả cuối cùng mà nó đạt được là khiến ngươi lợi hại hơn, mạnh mẽ hơn, ngang ngược hơn, hống hách hơn, và hung ác hơn, để những kẻ ác phải sợ ngươi, thậm chí thấy ngươi là phải tránh, không dám kiếm chuyện với ngươi. Không phải như thế sao? (Thưa, phải.) Vậy, khi cha mẹ ngươi khi nói câu này với ngươi, mục đích không phải là để biến ngươi thành một người có cảm giác chính nghĩa, có lẽ thật, cũng không phải để biến ngươi thành người “khôn khéo như rắn, đơn sơ như chim bồ câu”, mà mục đích là bảo ngươi phải làm người có thế lực trong xã hội, thậm chí ác hơn người khác, dùng cái ác để bảo vệ bản thân, phải vậy không? (Thưa, phải.) Khi cha mẹ bảo ngươi “Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời”, thì dù đó là ý định ban đầu hay kết quả cuối cùng cần đạt được, dù cha mẹ ngươi nói cho ngươi những nguyên tắc và phương pháp thực hành những điều này hay là nói cho ngươi suy nghĩ và quan điểm của họ về những điều này, thì rõ ràng chúng đều không phù hợp với lẽ thật, đi ngược lại lời Đức Chúa Trời. Cha mẹ khiến ngươi trở thành kẻ ác, chứ không phải người chính trực, cũng không phải người khôn ngoan kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác. Rõ ràng, sự dạy dỗ và hun đúc từ cha mẹ ngươi không phải là điều tích cực, cũng không phải là con đường đúng đắn. Dù cha mẹ ngươi có ý muốn bảo vệ ngươi, và như vậy là có ý tốt, nhưng kết quả đạt được thì mang tính ác. Chúng không chỉ không bảo vệ được ngươi, mà còn chỉ ngươi đi theo con đường sai trái, khiến ngươi làm việc ác và trở thành kẻ ác. Chúng không bảo vệ được ngươi mà còn thật sự làm hại ngươi khi khiến ngươi rơi vào cám dỗ và bất nghĩa, xa rời sự chăm sóc và bảo vệ của Đức Chúa Trời. Từ góc nhìn này, sự hun đúc của gia đình trên ngươi dễ khiến ngươi ích kỷ, giả tạo, thèm muốn danh lợi và địa vị xã hội, dễ hòa nhập vào các trào lưu tà ác, cho ngươi những thủ đoạn cao hơn để giao tiếp với người khác, khiến ngươi lươn lẹo, hung ác, hống hách và ngang ngược khi ở giữa cộng đồng, đến nỗi không một ai dám kiếm chuyện với ngươi hoặc ra tay với ngươi. Từ góc nhìn của cha mẹ ngươi mà nói, thì họ đã dùng những phương phức này để hun đúc ngươi sao cho ngươi được bảo vệ trong xã hội, hoặc ở một mức độ nào đó, khiến ngươi trở thành một người có tôn nghiêm. Nhưng từ góc nhìn của lẽ thật mà nói, thì chúng không cho ngươi làm một loài thọ tạo đích thực. Chúng khiến ngươi xa rời những lời dạy bảo của Đức Chúa Trời và những phương thức làm người mà Ngài khuyên bảo ngươi, chúng còn khiến ngươi ngày càng lạc xa khỏi mục đích mà Đức Chúa Trời bảo ngươi mưu cầu. Bất kể ý định ban đầu của cha mẹ ngươi khi hun đúc và dạy dỗ ngươi là gì, thì cuối cùng những suy nghĩ mà họ hun đúc trên ngươi chỉ đem lại cho ngươi danh lợi và sự trống rỗng, cùng những việc ác mà ngươi đã sống thể hiện ra và bộc lộ, chúng còn khiến ngươi chứng thực thêm về tính thực dụng của những sự hun đúc này trong xã hội, chỉ thế mà thôi.

Về những câu nói phát xuất từ sự hun đúc của gia đình trên ngươi như “Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời”, nếu tách riêng ra để ngẫm, ngươi sẽ chẳng nghĩ gì về chúng cả. Ngươi sẽ cảm thấy những câu nói này phổ biến và lưu truyền rộng rãi, cảm thấy những câu nói, suy nghĩ và quan điểm này chẳng có vấn đề gì lớn cả. Tuy nhiên, nếu đối chiếu chúng với lẽ thật và dùng lẽ thật mà mổ xẻ chúng thật chi tiết, thì rõ ràng những câu nói này thật sự có vấn đề lớn. Chẳng hạn như, nếu cha mẹ luôn bảo ngươi “Chiêng đánh nghe tiếng, người nói nghe lời”, và ngươi vận dụng phương thức sinh tồn này một cách thành thạo, thì mỗi khi tiếp xúc người khác, một cách vô thức và trong tiềm thức, ngươi sẽ không ngừng phỏng đoán về những chuyện như “Anh ta nói vậy là có ý gì? Tại sao anh ta nói như vậy?” Và tự nhiên ngươi sẽ phỏng đoán về ẩn ý của người khác, liên tục lắng nghe họ nói gì, giao tiếp với họ theo mô thức tư duy đã thành thói quen này, nên ngươi sẽ không thể suy ngẫm về lẽ thật, về cách giao tiếp với người khác, về những nguyên tắc giao tiếp với người khác, những nguyên tắc chuyện trò với người khác, cách đối phó với những ẩn ý mà ngươi phát hiện trong lời người khác, phương thức mà Đức Chúa Trời dạy, cách để phân định dạng người này, cách để đối đãi họ, v.v… cũng như những nguyên tắc thực hành khác mà cha mẹ chưa hề nói cho ngươi. Cha mẹ bảo ngươi phải học cách phỏng đoán ý nghĩ của người khác, và ngươi đã thực hành phương pháp này rất thuần thục, đã đạt đến mức độ vô thức, xuất quỷ nhập thần rồi. Do đó, những chuyện này đòi hỏi con người phải thường xuyên tĩnh tâm, suy ngẫm cẩn thận và dốc nhiều tâm tư để suy ngẫm. Một mặt, ngươi phải mổ xẻ và phân định những chuyện này thật rõ ràng. Mặt khác, mỗi khi những chuyện này phát sinh, ngươi phải nỗ lực để cải biến cách tư duy của mình, cải biến cách ngươi nhìn nhận con người và sự việc. Như thế nghĩa là, ngươi phải cải biến suy nghĩ và quan điểm về cách đối đãi những chuyện đó. Lần sau, khi ngươi nghe ai đó nói chuyện và đang định phỏng đoán xem ý thật sự của họ là gì, thì hãy buông bỏ cách suy nghĩ và cách đối đãi với con người này, hãy suy nghĩ cho kỹ: “Anh ta nói như vậy là có ý gì? Anh ta không nói thẳng, lúc nào cũng quanh co. Người này thật giả dối. Anh ta đang nói về chuyện quái quỷ gì đây? Thực chất của chuyện này là gì? Mình có thể hiểu rõ nó được không? Nếu hiểu rõ được nó, mình sẽ thông công với anh ta bằng những câu nói và cách nhìn phù hợp với lẽ thật, giải thích rõ ràng chuyện này và khiến anh hiểu ra lẽ thật về phương diện này. Mình sẽ giúp anh ta chấn chỉnh những suy nghĩ và quan điểm sai lầm. Hơn nữa, cách nói chuyện của anh ta thật là giả dối. Mình không muốn biết anh ta có ý gì khi nói vậy, cũng không muốn biết tại sao anh ta lại nói năng vòng vo như vậy. Mình không muốn phí tâm tư và sinh lực để phỏng đoán ý thật sự của anh ta. Mình không phải trả giá đó, cũng không muốn làm bất kỳ việc gì liên quan đến chuyện này. Mình chỉ cần phân định được anh ta là người giả dối là được rồi. Dù anh ta giả dối, nhưng mình sẽ không làm chuyện giả dối cùng anh ta. Dù anh ta vòng vo thế nào, mình cũng sẽ thẳng thắn với anh ta, nên nói gì thì sẽ nói nấy, chuyện thế nào nói thế ấy. Như Đức Chúa Jêsus phán ‘Song ngươi phải nói rằng: phải, phải; không, không’ (Ma-thi-ơ 5:37). Lấy trung thực để đối phó giả dối chính là tiêu chí cao nhất của việc thực hành lẽ thật”. Nếu thực hành theo cách này, ngươi sẽ buông bỏ được những phương thức mà cha mẹ hun đúc và dạy dỗ ngươi, những nguyên tắc thực hành của ngươi cũng sẽ được cải biến. Rồi ngươi sẽ là một người mưu cầu lẽ thật. Bất kể ngươi buông bỏ phương diện nào trong sự hun đúc từ cha mẹ, mỗi khi những chuyện có liên quan lại xảy đến, ngươi sẽ cải biến những suy nghĩ và quan điểm sai lầm của ngươi về chúng, bằng cách xem lời Đức Chúa Trời là căn cứ và lấy lẽ thật làm tiêu chí, biến chúng thành những suy nghĩ và quan điểm đúng đắn và tích cực nhất của ngươi. Như thế nghĩa là, nếu ngươi phán định, nhìn nhận và xử lý chuyện này với căn cứ là lời Đức Chúa Trời và lẽ thật, thì ngươi chính là đang thực hành lẽ thật rồi. Ngược lại, nếu ngươi vẫn dùng những phương thức mà cha mẹ dạy ngươi hoặc những suy nghĩ và quan điểm mà họ tiêm nhiễm cho ngươi, để làm tiêu chí, căn cứ, và nguyên tắc thực hành để đối đãi với chuyện này, thì cách thực hành đó không phải là thực hành lẽ thật, cũng không phải là mưu cầu lẽ thật. Điều cuối cùng người ta đạt được khi mưu cầu lẽ thật là sự thể nghiệm và trải nghiệm lẽ thật. Nếu không mưu cầu lẽ thật thì ngươi sẽ không đạt được sự thể nghiệm và trải nghiệm lẽ thật. Điều ngươi đạt được chỉ là sự thể nghiệm và trải nghiệm việc thực hành những câu nói mà cha mẹ hun đúc trên ngươi. Vậy nên, khi người khác nói đến thể nghiệm và trải nghiệm của họ về lời Đức Chúa Trời, thì ngươi chẳng nói được gì vì ngươi chẳng có gì để nói. Ngươi chỉ có thể nghiệm và trải nghiệm thực tế về những suy nghĩ và quan điểm mà gia đình hun đúc trên ngươi. Ngươi không thể nói được gì và chẳng có cách nào để chia sẻ. Do đó, ngươi thực hành điều gì thì cuối cùng sẽ thể nghiệm điều ấy. Nếu thực hành lẽ thật thì ngươi sẽ đạt được sự thể nghiệm và trải nghiệm lời Đức Chúa Trời và lẽ thật. Nếu ngươi thực hành sự dạy dỗ và gửi gắm từ cha mẹ thì ngươi sẽ thể nghiệm và trải nghiệm sự hun đúc và giáo dục truyền thống của gia đình, những gì ngươi đạt được chỉ là những suy nghĩ mà Sa-tan tiêm nhiễm cho ngươi và sự bại hoại mà Sa-tan gây ra cho ngươi. Càng thể nghiệm sâu sắc những thứ này, ngươi sẽ càng cảm thấy những suy nghĩ và quan điểm bại hoại của Sa-tan là hữu dụng và đem lại lợi ích thực tế, ngươi sẽ càng bị Sa-tan làm cho bại hoại sâu sắc hơn. Nếu ngươi thực hành lẽ thật thì sẽ thế nào? Ngươi sẽ ngày càng có thêm sự thể nghiệm, lĩnh hội và trải nghiệm về lẽ thật, về những lời và nguyên tắc mà Đức Chúa Trời nói cho ngươi, và ngươi sẽ cảm thấy lẽ thật là điều giá trị nhất, cảm thấy Đức Chúa Trời là nguồn gốc sự sống của con người, và lời Đức Chúa Trời là sự sống của con người.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger