Bài bàn thêm 2: Nô-ê và Áp-ra-ham đã lắng nghe lời Đức Chúa Trời và thuận phục Ngài như thế nào (Phần 1) Tiểu mục 1

I. Nô-ê đóng tàu

Hôm nay Ta sẽ bắt đầu bằng cách kể cho các ngươi nghe vài câu chuyện. Hãy lắng nghe chủ đề mà Ta sẽ nói, và xem nó có bất kỳ sự kết nối nào với các đề tài đã nói trước đó không. Những câu chuyện này không sâu xa nên có lẽ các ngươi đều hiểu được. Những câu chuyện này chúng ta đã kể trước đây và đều là chuyện cũ. Đầu tiên là câu chuyện về Nô-ê. Trong thời Nô-ê, nhân loại cực kỳ bại hoại: người ta thờ thần tượng, chống đối Đức Chúa Trời, và phạm đủ các kiểu hành ác. Sự hành ác của họ đã bị mắt Đức Chúa Trời nhìn thấy, những lời họ nói đã đến tai Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời đã quyết định rằng Ngài sẽ hủy diệt nhân loại này bằng một trận lụt, rằng Ngài sẽ xóa sổ thế gian này. Như vậy, có phải tất cả mọi người đều bị tiêu diệt, không một ai còn lại? Không. Một người đã được may mắn, ông được Đức Chúa Trời ưu ái, và sẽ không là mục tiêu hủy diệt của Đức Chúa Trời: người này là Nô-ê. Nô-ê còn lại sau khi Đức Chúa Trời đã hủy diệt thế gian bằng trận lụt. Sau khi quyết định rằng Ngài sẽ kết thúc kỷ nguyên này và hủy diệt loài người này, Đức Chúa Trời đã làm một điều. Đó là gì? Một ngày nọ, Đức Chúa Trời triệu gọi Nô-ê từ trời. Ngài phán: “Nô-ê, sự tà ác của loài người này đã đến tai Ta, và Ta đã quyết định hủy diệt thế gian này bằng trận lụt. Ngươi hãy đóng một chiếc tàu bằng cây gô-phe. Ta sẽ cho ngươi biết các kích thước của chiếc tàu, và ngươi phải tập hợp mọi loại sinh vật sống để đưa vào trong tàu. Khi tàu được hoàn thành và một đực cùng một cái của mọi sinh vật sống do Đức Chúa Trời tạo ra đã được tập hợp bên trong, ngày của Đức Chúa Trời sẽ đến. Vào lúc đó, Ta sẽ cho ngươi một dấu hiệu”. Sau khi phán những lời này, Đức Chúa Trời rời đi. Và sau khi nghe lời Đức Chúa Trời, Nô-ê bắt đầu thực hiện mỗi một nhiệm vụ Đức Chúa Trời đã phán, không sót gì. Ông đã làm gì? Ông tìm cây gô-phe mà Đức Chúa Trời đã phán, và các vật liệu khác nhau cần để đóng tàu. Ông cũng đã chuẩn bị cho việc thu thập và nuôi dưỡng mọi loại sinh vật sống. Cả hai việc trọng đại này đều được khắc sâu vào lòng ông. Kể từ khi Đức Chúa Trời giao phó việc đóng tàu cho Nô-ê, không thời điểm nào Nô-ê thầm nghĩ: “Khi nào Đức Chúa Trời sẽ hủy diệt thế gian? Khi nào thì Ngài sẽ cho mình dấu hiệu rằng Ngài sẽ làm điều đó?”. Thay vì suy ngẫm những chuyện như vậy, Nô-ê đã nghiêm túc ghi khắc từng điều mà Đức Chúa Trời đã bảo ông vào lòng rồi sau đó thực hiện từng điều một. Sau khi tiếp nhận những gì được Đức Chúa Trời giao phó cho mình, Nô-ê bắt tay vào thực hiện và hoàn thành việc đóng tàu được Đức Chúa Trời nói đến như thể đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của ông, không chút ý nghĩ thờ ơ hay sơ suất nào. Ngày trôi qua, năm trôi qua, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Đức Chúa Trời không hề giám sát hay thúc ép Nô-ê, nhưng xuyên suốt thời gian này, Nô-ê kiên trì với nhiệm vụ quan trọng mà Đức Chúa Trời đã giao phó cho ông. Mỗi lời và sự biểu đạt mà Đức Chúa Trời đã phán ra đều được ghi khắc vào lòng Nô-ê như những lời được khắc trên một tấm bia đá. Không quan tâm đến những thay đổi ở thế giới bên ngoài, đến sự chế giễu của những người xung quanh ông, đến những gian khổ liên quan, hoặc đến những khó khăn mà ông đã gặp phải, ông đã kiên trì xuyên suốt với những gì đã được Đức Chúa Trời giao phó cho ông, không bao giờ tuyệt vọng hay nghĩ đến việc bỏ cuộc. Lời Đức Chúa Trời đã được ghi khắc vào lòng Nô-ê, và chúng đã trở thành thực tế hàng ngày của ông. Nô-ê đã chuẩn bị mỗi một vật liệu cần thiết cho việc đóng tàu, và hình dạng cũng như những đặc điểm kỹ thuật của con tàu do Đức Chúa Trời lệnh cho đã dần thành hình với từng nhát búa và đục cẩn thận của Nô-ê. Dù mưa hay gió, và bất kể người ta có chế nhạo hay phỉ báng ông ra sao, cuộc sống của Nô-ê vẫn tiếp diễn theo cách này, năm này qua năm khác. Đức Chúa Trời đã bí mật dõi theo mọi hành động của Nô-ê, không bao giờ phán ra lời nào khác với ông, và lòng Ngài cảm động vì Nô-ê. Tuy nhiên, Nô-ê không hay biết hay cảm nhận được điều này; từ đầu đến cuối, ông chỉ việc đóng tàu, và tập hợp mọi loại sinh vật sống, với lòng trung thành kiên định với lời Đức Chúa Trời. Trong lòng Nô-ê, không có lời chỉ dẫn nào cao hơn mà ông phải làm theo và thực hiện: lời Đức Chúa Trời là phương hướng và mục tiêu suốt đời ông. Vì vậy, bất kể Đức Chúa Trời phán gì với ông, bất kể Đức Chúa Trời bảo ông làm gì, ra lệnh cho ông làm gì, Nô-ê cũng hoàn toàn tiếp nhận và ghi khắc vào lòng, ông xem đó là điều quan trọng nhất cả đời của mình và thực hiện như thế. Ông không những không quên, ông không những ghi khắc điều đó vào lòng, mà còn thực hiện nó trong đời sống thường nhật, dùng mạng sống của mình để tiếp nhận và thực hiện sự ủy nhiệm của Đức Chúa Trời. Và theo cách này, từng miếng ván một, con tàu được đóng lên. Mọi động thái của Nô-ê, mỗi ngày của ông, đều dành riêng cho những lời và điều răn của Đức Chúa Trời. Có thể có vẻ như không phải là Nô-ê đang thực hiện một công việc trọng đại, nhưng trong mắt của Đức Chúa Trời, tất cả những gì Nô-ê đã làm, thậm chí từng bước ông thực hiện để đạt được điều gì đó, mọi công sức do chính tay ông thực hiện – tất cả đều quý giá và đáng tưởng nhớ, và đáng để nhân loại này tích cực noi gương. Nô-ê đã tuân theo những gì Đức Chúa Trời đã giao phó cho ông. Ông đã kiên định với niềm tin của mình rằng mọi lời Đức Chúa Trời phán đều là thật; về việc này, ông đã không nghi ngờ gì. Và kết quả là, con tàu đã được hoàn thành, và mọi loại sinh vật sống đều có thể sống trên đó. Trước khi Đức Chúa Trời hủy diệt thế gian, Ngài đã cho Nô-ê một dấu hiệu, là bảo Nô-ê rằng trận lụt sắp xảy ra, và rằng ông phải lên tàu mà không trì hoãn. Nô-ê đã làm chính xác như Đức Chúa Trời phán. Khi Nô-ê lên tàu, khi một dòng nước lụt lớn từ các từng trời đổ xuống, Nô-ê thấy rằng lời Đức Chúa Trời đã thành sự thật, rằng lời Ngài đã được ứng nghiệm: cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời đã giáng xuống thế gian, và không ai có thể thay đổi được tất cả những điều này.

Nô-ê đã mất bao nhiêu năm để đóng tàu? (120 năm.) 120 năm đại diện cho điều gì đối với con người ngày nay? Nó dài hơn cuộc đời của một người bình thường. Có lẽ còn dài hơn cuộc đời của hai người. Và ấy thế mà trong 120 năm này, Nô-ê đã làm một việc, và ngày nào ông cũng làm cùng một việc. Trong thời kỳ tiền công nghiệp ấy, trong kỷ nguyên trước khi có thông tin liên lạc ấy, trong thời đại mà mọi thứ đều dựa vào hai bàn tay và sức lao động thể chất của con người ấy, thì Nô-ê đã làm cùng một việc mỗi ngày. Trong 120 năm, ông đã không bỏ cuộc hay dừng lại. Một trăm hai mươi năm: chúng ta có thể khái niệm hóa điều này như thế nào? Liệu có bất kỳ ai khác trong loài người vẫn tận tụy làm cùng một việc trong suốt 120 năm không? (Không.) Việc không ai có thể vẫn tận tụy làm một việc trong 120 năm là không có gì ngạc nhiên. Và ấy thế mà có một người, suốt 120 năm, đã kiên trì, không thay đổi, với những gì Đức Chúa Trời đã giao phó cho ông, không bao giờ than oán hay bỏ cuộc, không phụ thuộc vào bất kỳ hoàn cảnh nào bên ngoài, và cuối cùng đã hoàn thành nó chính xác như Đức Chúa Trời đã phán. Đây là chuyện gì vậy? Trong loài người, chuyện này là hiếm có, không phổ biến – thậm chí là độc nhất. Trong dòng lịch sử lâu dài của nhân loại, trong số tất cả các chủng tộc loài người đã theo Đức Chúa Trời, chuyện này hoàn toàn không có trường hợp tương tự. Xét về sự rộng lớn và khó khăn của kỹ thuật có liên quan, mức độ thể chất và nỗ lực mà nó yêu cầu, và thời gian mà nó đòi hỏi, thì đây không phải là một việc dễ dàng, đó là lý do tại sao khi Nô-ê làm điều này, nó là điều độc nhất giữa nhân loại, và ông là một kiểu mẫu và gương mẫu cho tất cả những ai theo Đức Chúa Trời. Nô-ê chỉ nghe được vài thông điệp, và khi đó Đức Chúa Trời không bày tỏ nhiều lời, vì vậy chắc chắn Nô-ê không hiểu nhiều lẽ thật. Ông đã không am tường khoa học hiện đại hay kiến thức tân tiến. Ông là một người quá đỗi bình thường, một thành viên không nổi bật của loài người. Ấy thế mà, ở một khía cạnh, ông không giống bất kỳ ai khác: ông biết cách nghe lời, thi hành và tuân thủ lời Đức Chúa Trời, ông biết vị trí của con người là gì, và ông có thể thực sự tin và thuận phục lời Đức Chúa Trời – không gì hơn. Một vài nguyên lý đơn giản này đủ cho phép Nô-ê hoàn thành tất cả những gì Đức Chúa Trời đã giao phó cho ông, và ông kiên trì với điều này không chỉ vài tháng, cũng không phải vài năm, cũng không phải vài thập kỷ, mà là hơn một thế kỷ. Chẳng phải con số này đáng kinh ngạc sao? Ai có thể làm điều này ngoài Nô-ê? (Thưa, không ai cả.) Và tại sao không? Một số người nói rằng đó là do không hiểu lẽ thật – nhưng điều đó không phù hợp với thực tế! Nô-ê đã hiểu được bao nhiêu lẽ thật? Tại sao Nô-ê có khả năng làm được tất cả những việc này? Các tín hữu ngày nay đã được đọc nhiều lời Đức Chúa Trời, họ hiểu được chút lẽ thật – vậy tại sao họ lại không có khả năng làm việc này? Những người khác nói rằng đó là do những tâm tính bại hoại của mọi người – nhưng Nô-ê không có tâm tính bại hoại sao? Tại sao Nô-ê lại có thể đạt được điều này còn con người ngày nay thì không? (Thưa, vì con người ngày nay không tin lời Đức Chúa Trời, họ không coi cũng như không tuân theo chúng như lẽ thật.) Và tại sao họ không thể xem những lời của Đức Chúa Trời là lẽ thật? Tại sao họ không có khả năng tuân theo lời Đức Chúa Trời? (Thưa, họ không có lòng kính sợ Đức Chúa Trời.) Vậy khi con người không có sự hiểu biết về lẽ thật, và không nghe nhiều lẽ thật, thì làm sao nảy sinh lòng kính sợ Đức Chúa Trời được? (Thưa, họ phải có nhân tính và lương tâm.) Đúng vậy. Trong nhân tính của con người, hai điều quý giá nhất phải hiện hữu là: thứ nhất là lương tâm, và thứ hai là lý trí của nhân tính bình thường. Việc sở hữu lương tâm và lý trí của nhân tính bình thường là tiêu chuẩn tối thiểu để là một con người; nó là tiêu chuẩn tối thiểu, cơ bản nhất để đo lường một người. Nhưng điều này không có trong con người ngày nay, và vì vậy dù họ có nghe và hiểu bao nhiêu lẽ thật, thì vẫn không thể có lòng kính sợ Đức Chúa Trời. Vậy sự khác biệt về thực chất của con người ngày nay so với Nô-ê là gì? (Họ không có nhân tính.) Và thực chất của sự thiếu nhân tính này là gì? (Thưa, họ là súc sinh và ma quỷ.) “Súc sinh và ma quỷ” nghe có vẻ không hay lắm, nhưng điều này phù hợp với các thực tế; nói một cách lịch sự hơn là họ không có nhân tính. Người không có nhân tính và lý trí thì không phải là người, họ thậm chí còn thua dã thú. Việc Nô-ê có thể hoàn thành sự ủy thác của Đức Chúa Trời là bởi vì khi Nô-ê nghe được lời Đức Chúa Trời, ông có thể ghi khắc những lời đó vào lòng; đối với ông, sự ủy thác của Đức Chúa Trời là đại sự cả đời, đức tin của ông vững vàng, ý chí của ông trăm năm không đổi. Chính vì ông có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, ông là một con người đích thực và ông cực kỳ có lý trí, nên Đức Chúa Trời đã giao phó việc đóng tàu cho ông. Những người có nhiều nhân tính và lý trí như Nô-ê là rất hiếm, sẽ rất khó để tìm được một người khác.

Thực ra, Nô-ê chỉ có thể làm được một điều. Rất đơn giản: Sau khi nghe lời Đức Chúa Trời, ông đã đưa lời Ngài vào thực hành, và đã thực hành mà không kỳ kèo gì. Ông không bao giờ hoài nghi, cũng không bao giờ bỏ cuộc. Đức Chúa Trời bảo ông làm gì thì ông đơn thuần làm nấy. Đức Chúa Trời bảo làm như thế nào thì ông chấp hành và thực hiện theo mà không kỳ kèo gì, không suy nghĩ về lý do tại sao hay sự được mất của bản thân. Ông ghi nhớ lời Đức Chúa Trời: “Đức Chúa Trời muốn hủy diệt thế giới. Ngươi phải nhanh chóng đóng một chiếc tàu; khi tàu được đóng xong và nước lụt đến thì tất cả các ngươi sẽ lên tàu, ai không lên tàu đều sẽ chết”. Ông không biết khi nào chuyện Đức Chúa Trời phán sẽ ứng nghiệm, chỉ biết rằng những gì Ngài nói nhất định sẽ ứng nghiệm, và mọi lời Ngài đều là chân thực, không có lời nói dối nào, còn về việc lời Ngài khi nào ứng nghiệm và khi nào thành sự thật thì là chuyện của Đức Chúa Trời. Ông biết nhiệm vụ duy nhất của mình lúc đó là ghi khắc mọi lời Đức Chúa Trời phán vào lòng, sau đó nhanh chóng thực hiện. Suy nghĩ của Nô-ê là như vậy. Đây là điều ông đã nghĩ, đã làm, và những điều này là sự thật. Vậy, sự khác biệt về thực chất giữa các ngươi và Nô-ê là gì? (Thưa, sau khi nghe lời Đức Chúa Trời, chúng con không đưa vào thực hành.) Đây là biểu hiện, còn sự khác biệt về thực chất là gì? (Thưa, chúng con không có nhân tính.) Đó là Nô-ê có hai thứ tối thiểu mà con người nên có – lương tâm và lý trí của nhân tính bình thường. Các ngươi không có những thứ này. Có thể nói rằng Nô-ê được gọi là con người còn các ngươi không xứng được gọi là con người không? (Thưa, có thể.) Tại sao Ta nói như vậy? Sự thật bày ra ở ngay đây: Xét về chuyện Nô-ê đã làm thì dù chỉ một phần nhỏ các ngươi cũng không làm được chứ đừng nói một nửa. Nô-ê đã có thể kiên trì trong 120 năm. Các ngươi có thể kiên trì trong bao nhiêu năm? 100 năm? 50 năm? 10 năm? Năm năm? Hai năm? Nửa năm? Ai có thể kiên trì trong nửa năm? Ra ngoài tìm loại gỗ mà Đức Chúa Trời gọi tên, đốn hạ, lột vỏ, phơi nắng rồi cắt thành nhiều hình dạng và kích cỡ, các ngươi có thể kiên trì trong nửa năm không? Đa số các ngươi đều lắc đầu, nửa năm cũng không kiên trì nổi. Vậy, ba tháng thì sao? Có một số người nói: “Con cho rằng ba tháng cũng sẽ vất vả. Con có thân thể nhỏ bé, da mỏng thịt mềm. Trong rừng cây có muỗi, rệp, còn có kiến và bọ chét, nếu chúng đều cắn con thì con sẽ không chịu nổi. Ngoài ra, đốn hạ gỗ mỗi ngày, làm những công việc bẩn thỉu, mệt mỏi đó, phơi nắng phơi gió ngoài trời, thì chưa đến hai ngày con đã bị cháy da. Con không muốn làm loại công việc đó, có công việc nào nhẹ nhàng hơn mà Đức Chúa Trời có thể ra lệnh cho con làm không?”. Ngươi có thể chọn những gì Đức Chúa Trời ra lệnh cho ngươi làm không? (Thưa, không thể.) Nếu ngươi không thể kiên trì trong ba tháng thì ngươi có thực sự thuận phục không? Ngươi có thực tế của sự thuận phục không? (Thưa, không.) Không thể kiên trì trong ba tháng, vậy có ai có thể kiên trì trong nửa tháng không? Có một số người nói: “Con không biết cây gô-phe, cũng không biết đốn hạ cây. Con còn không biết khi đốn hạ thì cây đổ về hướng nào, nhỡ đổ vào con thì sao? Hơn nữa, sau khi đốn hạ cây, con chỉ có thể vác nhiều nhất là một hoặc hai thân cây, nếu vác nhiều thì chẳng phải cái lưng, cái vai của con sẽ phế luôn sao?”. Dù chỉ nửa tháng cũng không kiên trì được, vậy các ngươi có thể làm gì? Bảo các ngươi nghe lời Đức Chúa Trời, thuận phục lời Ngài, thực hiện lời Ngài, các ngươi có thể làm được việc gì? Ngoài việc sử dụng máy tính và ra lệnh thì các ngươi còn biết làm gì? Nếu như ở thời đại của Nô-ê, các ngươi có phải là đối tượng mà Đức Chúa Trời kêu gọi không? Tuyệt đối không phải! Các ngươi không phải đối tượng mà Đức Chúa Trời kêu gọi, không phải là đối tượng mà Đức Chúa Trời vừa ý. Tại sao ư? Bởi vì ngươi không phải là người có thể thuận phục sau khi nghe lời Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không phải người như vậy thì ngươi có đáng sống không? Ngươi có đáng sống khi trận hồng thủy ập đến không? (Thưa, không đáng.) Nếu ngươi không đáng sống thì sẽ là đối tượng bị diệt vong. Nếu ngươi không thể kiên trì thực hiện lời Đức Chúa Trời dù chỉ nửa tháng, vậy ngươi là thứ gì? Ngươi có phải là người thực sự tin Đức Chúa Trời không? Nếu ngươi không thể chấp hành sau khi lắng nghe lời Đức Chúa Trời, nếu ngươi không thể kiên trì trong nửa tháng, không thể chịu đựng đau khổ dù chỉ hai tuần, thì một chút lẽ thật mà ngươi hiểu có tác dụng gì? Nếu ngay cả một chút tác dụng ràng buộc ngươi cũng không có, thì lẽ thật đối với ngươi cũng chỉ là câu chữ và chẳng có ích gì. Ngươi hiểu nhiều lẽ thật như vậy, nhưng khi được yêu cầu thực hiện lời Đức Chúa Trời và chịu đựng đau khổ trong 15 ngày thì ngươi không chịu nổi, vậy ngươi là loại người gì? Trong mắt Đức Chúa Trời, ngươi có phải là loài thọ tạo đạt tiêu chuẩn không? (Thưa, không phải.) Xét về sự chịu khổ và 120 năm kiên trì của Nô-ê thì khoảng cách giữa các ngươi và Nô-ê không phải chỉ là một chút mà là miễn so sánh. Sở dĩ Đức Chúa Trời gọi Nô-ê và giao phó cho ông mọi chuyện Ngài muốn làm là vì Đức Chúa Trời thấy Nô-ê có thể nghe lời Ngài, là người có thể được giao phó đại sự, là người đáng tin cậy và có thể biến những chuyện Đức Chúa Trời muốn làm thành hiện thực; đây là một con người chân chính trong mắt Đức Chúa Trời. Còn các ngươi? Các ngươi không có những điều này. Không khó để tưởng tượng tất cả các ngươi là gì trong mắt Đức Chúa Trời. Các ngươi có phải là con người không? Các ngươi có xứng được gọi là con người không? Câu trả lời rất rõ ràng: Các ngươi không xứng! Ta đã rút ngắn thời gian nhiều nhất có thể xuống 15 ngày, chỉ hai tuần, mà không ai trong số các ngươi nói mình có thể làm được. Điều này chứng tỏ điều gì? Đức tin, lòng trung thành và sự thuận phục của các ngươi bằng không. Những gì các ngươi cho là đức tin, lòng trung thành và sự thuận phục thì Ta đều thấy không là gì cả! Các ngươi tự cho rằng mình không tệ nhưng Ta thấy các ngươi còn kém rất xa!

Trong câu chuyện về Nô-ê, điều đáng kinh ngạc nhất, đáng khâm phục nhất, đáng noi theo nhất là 120 năm kiên trì, 120 năm thuận phục và trung thành của ông. Các ngươi thấy đấy, Đức Chúa Trời có chọn nhầm người không? (Thưa, không.) Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời xem kỹ tận đáy lòng của con người. Trong biển người mênh mông đó, Ngài đã chọn trúng Nô-ê, Ngài kêu gọi Nô-ê và Ngài đã không chọn sai: Nô-ê đã không phụ lòng Đức Chúa Trời, ông hoàn thành thuận lợi chuyện mà Đức Chúa Trời giao phó. Đây gọi là lời chứng. Đây là điều Đức Chúa Trời muốn, đây chính là lời chứng! Nhưng trong các ngươi, có chút hình bóng, có chút phảng phất gì thuộc loại này không? Không có. Rõ ràng, trong các ngươi không có lời chứng nào như vậy. Những gì bộc lộ trong các ngươi, những gì Đức Chúa Trời thấy, đều là dấu hiệu của sự sỉ nhục; không chuyện nào trong số đó khi được nói đến mà làm mọi người cảm động rơi nước mắt. Về những biểu hiện khác nhau của Nô-ê, đặc biệt là sự tin tưởng vững chắc của ông vào lời Đức Chúa Trời mà không nghi ngờ, không thay lòng trong một thế kỷ, cũng như sự kiên trì của ông để đóng con tàu mà không dao động trong một thế kỷ, và về đức tin và nghị lực này của ông, thì không ai trong thời hiện đại có thể so sánh được, không ai sánh bằng ông. Tuy nhiên, không ai coi trọng lòng trung thành và sự thuận phục của Nô-ê, không ai cho rằng trong việc này có điều gì đáng trân trọng và noi theo. Ngược lại, con người ngày nay chú trọng điều gì hơn? Hô khẩu hiệu và nói đạo lý. Họ dường như hiểu rất nhiều lẽ thật, dường như đạt được lẽ thật, nhưng so với Nô-ê thì họ chưa đạt được một phần trăm, một phần nghìn những chuyện ông đã làm. Họ kém xa biết bao! Khác nhau một trời một vực. Xét từ chuyện Nô-ê đóng tàu, các ngươi đã khám phá ra Đức Chúa Trời yêu thích loại người nào chưa? Những người được Đức Chúa Trời yêu thích có phẩm chất, tấm lòng và nhân cách nào? Các ngươi có tất cả những điều mà Nô-ê có không? Nếu ngươi cho rằng bản thân có đức tin và nhân phẩm của Nô-ê, thì việc ngươi đặt điều kiện và giao dịch với Đức Chúa Trời có thể được tha thứ phần nào. Nếu ngươi cho rằng bản thân hoàn toàn không có những điều này thì Ta sẽ nói thật cho ngươi biết: Đừng ảo tưởng, ngươi không là gì cả. Trong mắt Đức Chúa Trời, ngươi không bằng một con giòi. Ngươi vẫn còn mặt mũi để đặt điều kiện và giao dịch với Ngài sao? Có một số người nói: “Nếu con không bằng một con giòi thì con có thể làm chó trong nhà Đức Chúa Trời không?”. Không, ngươi không xứng. Tại sao ư? Đến cả cửa nhà Đức Chúa Trời ngươi cũng không thể canh chừng, nên trong mắt Ta, ngươi còn không bằng một con chó giữ nhà. Những lời này có làm tổn thương các ngươi không? Nghe lời này các ngươi có cảm thấy khó chịu không? Nói như vậy không phải là có ý định làm tổn thương sự tự tôn của các ngươi; đây là lời nói dựa trên sự thật, có sao nói vậy, không có chút gì là giả. Đây chính là cách các ngươi làm, cách các ngươi thể hiện, cách các ngươi đối xử với Đức Chúa Trời và cũng là cách các ngươi đối xử với tất cả những gì Đức Chúa Trời giao phó cho các ngươi. Những điều Ta nói đều là tình hình thực tế và đều là lời từ đáy lòng. Chúng ta sẽ dừng nói về câu chuyện của Nô-ê tại đây.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger