6. Các bạn nói rằng Đức Chúa Trời bày tỏ lẽ thật để phán xét và làm thanh sạch con người trong thời kỳ sau rốt. Đức Chúa Trời phán những lời phán xét loài người trong cả Cựu Ước lẫn Tân Ước – sự phán xét của Đức Chúa Trời chưa bao giờ rời khỏi con người. Các bạn cho rằng những lời này không có khả năng phán xét và làm thanh sạch con người sao? Sự khác biệt giữa những lời phán xét được thể hiện bởi Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt và những lời Đức Chúa Trời phán xét con người như được ghi lại trong Kinh Thánh là gì?
Lời Đức Chúa Trời có liên quan:
Khi đề cập đến từ “phán xét”, rất có thể ngươi nghĩ đến những lời mà Đức Giê-hô-va đã phán để hướng dẫn dân chúng trong mọi vùng và những lời mà Jêsus đã phán để quở trách người Pha-ri-si. Dù khắc nghiệt, nhưng những lời này không phải là sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với con người; chúng chỉ là những lời được Đức Chúa Trời phán trong những môi trường khác nhau, nghĩa là, trong những bối cảnh khác nhau. Những lời này không giống như những lời được phán bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt khi Ngài phán xét con người. Đấng Christ của thời kỳ sau rốt dùng nhiều lẽ thật khác nhau để dạy dỗ con người, để phơi bày bản chất của con người, và để mổ xẻ những lời nói và hành động của con người. Những lời này bao gồm nhiều dạng lẽ thật, chẳng hạn như bổn phận của con người, con người nên vâng lời Đức Chúa Trời như thế nào, con người nên trung thành với Đức Chúa Trời ra sao, con người phải sống trọn nhân tính bình thường, cũng như sự khôn ngoan và tâm tính của Đức Chúa Trời như thế nào, v.v. Tất cả những lời này đều nhắm vào bản chất của con người và tâm tính bại hoại của họ. Cụ thể, những lời vạch trần cách con người hắt hủi Đức Chúa Trời, được phán ra liên quan đến việc con người là hiện thân của Sa-tan và là một thế lực thù địch chống lại Đức Chúa Trời như thế nào. Trong quá trình thực hiện công tác phán xét của mình, Đức Chúa Trời không chỉ đơn giản làm rõ bản tính của con người bằng một vài lời; Ngài phơi bày, xử lý và tỉa sửa qua thời gian dài. Tất cả những phương pháp phơi bày, xử lý và tỉa sửa khác nhau này không thể được thay thế bằng những lời thông thường, mà phải bằng lẽ thật con người tuyệt đối không bao giờ có. Chỉ có những phương pháp như thế này mới có thể được gọi là sự phán xét; chỉ thông qua kiểu phán xét này thì con người mới có thể bị khuất phục và hoàn toàn bị thuyết phục về Đức Chúa Trời, và hơn nữa mới có được kiến thức thực sự về Đức Chúa Trời. Điều mà công tác phán xét mang lại là sự hiểu biết của con người về diện mạo thật của Đức Chúa Trời và sự thật về sự phản nghịch của chính mình. Công tác phán xét cho phép con người đạt được nhiều hiểu biết về ý muốn của Đức Chúa Trời, về mục đích công tác của Đức Chúa Trời, và về những lẽ mầu nhiệm mà họ không thể hiểu được. Nó cũng cho phép con người nhận ra và biết được thực chất bại hoại và nguồn gốc sự bại hoại của mình, cũng như khám phá ra sự xấu xa của con người. Những tác dụng này đều do công tác phán xét mang lại, vì thực chất của công tác này thực ra là công tác mở ra lẽ thật, đường đi và sự sống của Đức Chúa Trời cho tất cả những ai có đức tin vào Ngài. Công tác này là công tác phán xét được thực hiện bởi Đức Chúa Trời.
– Đấng Christ thực hiện công tác phán xét bằng lẽ thật, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Giai đoạn đầu tiên là công tác của Đức Giê-hô-va: công tác của Ngài là chuẩn bị một con đường để con người thờ phượng Đức Chúa Trời trên đất. Đó là công tác bắt đầu để tìm một nơi khởi nguồn cho công tác trên đất. Vào lúc đó, Đức Giê-hô-va đã dạy dân Y-sơ-ra-ên tuân giữ ngày Sa-bát, kính trọng cha mẹ, và sống hòa thuận với nhau. Điều này là bởi dân chúng thời đó không hiểu được những gì đã cấu thành nên họ, họ cũng không hiểu làm sao để sống trên đất. Điều cần thiết trong giai đoạn đầu tiên của công tác là Ngài hướng dẫn loài người sống cuộc sống của họ. Mọi điều Đức Giê-hô-va phán với họ chưa được nhân loại biết đến hoặc có được trước đó. Vào thời điểm đó, Đức Chúa Trời đã dấy lên nhiều tiên tri để nói những lời tiên tri, và tất cả họ đều đã làm như vậy dưới sự hướng dẫn của Đức Giê-hô-va. Đây chỉ đơn giản là một hạng mục trong công tác của Đức Chúa Trời. Trong giai đoạn đầu tiên, Đức Chúa Trời đã không trở nên xác thịt, và vì thế, Ngài đã chỉ dẫn tất cả các chi phái và dân tộc thông qua các tiên tri. Khi Jêsus làm việc trong thời đại của mình, Ngài đã không phán nhiều như thời nay. Giai đoạn công tác này của lời trong thời kỳ sau rốt chưa từng được thực hiện trước đây trong các thời đại và các thế hệ trước. Mặc dù Ê-sai, Đa-ni-ên và Giăng đã nói nhiều lời tiên tri, nhưng những lời tiên tri của họ hoàn toàn khác với những lời được phán hiện giờ. Những gì họ đã nói chỉ là những lời tiên tri, nhưng những lời được nói hiện giờ thì không. Nếu Ta biến tất cả những gì Ta phán hiện giờ thành những lời tiên tri, liệu các ngươi có thể hiểu được không? Giả sử những gì Ta phán là về những chuyện sau khi Ta đã rời khỏi, thì làm sao ngươi có thể hiểu được? Công tác của lời chưa từng được thực hiện trong thời của Jêsus hoặc trong Thời đại Luật pháp. Có lẽ một số người sẽ nói: “Chẳng phải Đức Giê-hô-va cũng đã phán lời trong thời gian công tác của Ngài sao? Chẳng phải Jêsus ngoài việc chữa bệnh, đuổi quỷ, và làm các dấu kỳ phép lạ, cũng đã phán những lời lúc Ngài đang làm việc đó sao?”. Có những khác biệt giữa những điều được phán ra. Thực chất của những lời được Đức Giê-hô-va phán ra là gì? Ngài chỉ hướng dẫn con người sống cuộc sống của họ trên đất, vốn không chạm đến các vấn đề thuộc linh trong sự sống. Tại sao người ta nói rằng, khi Đức Giê-hô-va phán, đó là để chỉ dẫn cho dân chúng ở mọi nơi? Từ “chỉ dẫn” có nghĩa là nói một cách rõ ràng và ra lệnh một cách trực tiếp. Ngài đã không cung cấp cho con người sự sống; đúng hơn, Ngài chỉ đơn giản là cầm tay chỉ việc cho con người cách tôn kính Ngài, mà không cần quá nhiều phép ẩn dụ. Công tác Đức Giê-hô-va đã làm ở Y-sơ-ra-ên không phải là để xử lý hoặc sửa phạt con người hoặc để đưa ra sự phán xét và hành phạt; nó là để hướng dẫn họ. Đức Giê-hô-va đã ra lệnh cho Môi-se bảo dân sự của Ngài lượm ma-na trong đồng vắng. Mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc, họ phải lượm ma-na, chỉ đủ cho họ ăn trong ngày hôm đó. Ma-na không thể để được đến ngày hôm sau, vì nó sẽ bị mốc. Ngài đã không giáo huấn con người hoặc vạch trần bản tính của họ, Ngài cũng đã không phơi bày những tư tưởng và suy nghĩ của họ. Ngài đã không thay đổi con người, mà thay vào đó, hướng dẫn họ sống cuộc sống của họ. Những người thời đó giống như trẻ con, không hiểu gì và chỉ có khả năng thực hiện một số động tác máy móc cơ bản; và vì vậy Đức Giê-hô-va đã chỉ ban hành luật pháp để hướng dẫn dân chúng mà thôi.
– Lẽ mầu nhiệm của sự nhập thể (4), Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời
Những trích dẫn từ bài giảng và buổi thông công để tham khảo:
Sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với con người trong thời kỳ sau rốt chủ yếu sử dụng nhiều khía cạnh của lẽ thật để khuyến cáo con người. Nếu không có những khía cạnh này của lẽ thật, chúng sẽ không phải là những lời phán xét. Lời Đức Giê-hô-va đã phán với mọi nơi và lời quở trách của Đức Chúa Jêsus đối với người Pha-ri-si có chứa đựng nhiều khía cạnh của lẽ thật không? Chúng có cho con người một con đường để thực hành không? Chúng có phơi bày bản tính và bản chất của con người không? Không, những lời đó không như thế, và vì vậy chúng không phải là sự phán xét con người; chúng chỉ đơn thuần là lời quở trách và khuyến cáo. Sự quở trách và khuyến cáo là sự kết tội và loại bỏ trực tiếp, sau đó là rủa xả. Sự phán xét và cứu rỗi con người của Đức Chúa Trời trong Thời đại Vương quốc chủ yếu là sự bày tỏ của nhiều lẽ thật. Đó là việc sử dụng lẽ thật để khuyến cáo con người, phơi bày bản chất của họ, và mổ xẻ lời nói và hành động của họ. Những lời này chứa đựng nhiều khía cạnh của lẽ thật. Chỉ khi có lẽ thật thì mới có sự phán xét; không có lẽ thật thì không có sự phán xét. Như vậy, có sự khác biệt rõ ràng giữa lời Đấng Christ trong thời kỳ sau rốt, lời Đức Giê-hô-va đã phán với tất cả mọi nơi trong Thời đại Luật pháp, và lời quở trách của Đức Chúa Jêsus đối với người Pha-ri-si trong Thời đại Ân điển. Sự khác biệt này chủ yếu nằm ở chỗ Đấng Christ của thời kỳ sau rốt sử dụng nhiều khía cạnh của lẽ thật để khuyến cáo con người; Đức Chúa Trời đã không bày tỏ nhiều khía cạnh của lẽ thật trong Thời đại Luật pháp hay Thời đại Ân điển. Hơn nữa, cũng có sự khác biệt về bản chất công tác của Đức Chúa Trời. Trong Thời đại Luật pháp và Thời đại Ân điển, sự khuyến cáo và quở trách của Đức Chúa Trời đối với những người chống lại Ngài là sự kết tội và rủa xả trực tiếp. Đức Chúa Trời đã không cứu rỗi họ, và Ngài đã không thương xót họ. Công tác phán xét của Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt là để cứu rỗi, làm cho tinh sạch và hoàn thiện con người. Trong Thời Đại Ân Điển, Đức Chúa Jêsus đã thực hiện công tác cứu chuộc. Ngài rao giảng con đường ăn năn và thực hiện một số phép lạ, dấu lạ và điều kỳ diệu, và những người Pha-ri-si đã phán xét, lên án, và chống lại Ngài. Trong bối cảnh đó, Đức Chúa Jêsus đã phán một số lời quở trách và rủa xả đối với người Pha-ri-si, những lời mà chỉ vạch trần bản chất hành động và cư xử của người Pha-ri-si. Những lời này không vạch trần gốc rễ của sự chống đối của họ đối với Đức Chúa Trời, cũng như bản tính và bản chất của họ. Ngài đã không bày tỏ bất kỳ lẽ thật có liên quan nào. Ngài đã không nói gì về việc con người nên vâng phục Đức Chúa Trời như thế nào, bổn phận của con người là gì, hay con người nên trung thành với Đức Chúa Trời như thế nào, v.v., và vì vậy những lời đó không thể được gọi là sự phán xét. Người Pha-ri-si đã không thực sự tin vào Đức Chúa Trời. Họ ghê tởm lẽ thật, họ hoàn toàn không chấp nhận lẽ thật, và họ hoàn toàn không thích hợp để nhận được sự phán xét của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã không thực hiện công tác phán xét trên họ, và vì vậy Đức Chúa Jêsus chỉ nguyền rủa họ - Ngài đã không cứu rỗi họ. Một số người nói: "Những lời mà đã phơi bày hành động và cư xử của người Pha-ri-si có phải là lẽ thật không?". Những lời này cũng là lẽ thật, và chúng cũng tỏ lộ tâm tính không cho phép con người xúc phạm của Đức Chúa Trời. Nhưng sự phán xét không giống như sự quở trách và lên án đơn thuần. Trong thời kỳ sau rốt, Đức Chúa Trời sử dụng nhiều khía cạnh của lẽ thật để khuyến cáo con người. Mỗi khi Ngài bày tỏ một khía cạnh của lẽ thật, thì một số tâm tính và biểu hiện bại hoại nhất định của con người bị phơi bày. Đức Chúa Trời phơi bày chân tướng của sự bại hoại ở con người và mổ xẻ lời nói cũng như hành động của con người để bày tỏ lẽ thật. Chỉ khi tất cả những lẽ thật cần thiết cho sự cứu rỗi con người được trực tiếp bày tỏ, khiến con người hiểu, trải nghiệm, biết, và được tinh sạch – chỉ những lời nói mà đạt được hiệu quả như vậy mới là sự phán xét chân chính, và chỉ những lời này mới là lời phán xét. Nếu không thì chúng không phải là những lời phán xét, chúng chỉ là những lời được phán ra đối với một số cá nhân nhất định trong bối cảnh công tác của Đức Chúa Trời vào thời điểm đó.
– Các bài giảng và thông công về lối vào sự sống