Một vấn đề rất nghiêm trọng: Sự phản bội (1)
Không bao lâu nữa, công tác của Ta sẽ kết thúc, và nhiều năm bên nhau đã trở thành một ký ức không thể chịu nổi. Ta đã không ngừng lặp lại những lời của Ta và liên tục mở ra công tác mới của Ta. Tất nhiên, lời khuyên của Ta là một thành phần cần thiết trong mỗi phần công tác Ta làm. Không có lời khuyên của Ta, tất cả các ngươi sẽ lầm đường lạc lối và thậm chí còn thấy mình hoàn toàn hoang mang. Công tác của Ta giờ sắp hoàn thành và đang trong giai đoạn cuối. Ta vẫn muốn làm công việc khuyên răn, nghĩa là, đưa ra lời khuyên cho các ngươi nghe theo. Ta chỉ hy vọng rằng các ngươi có thể không để những công sức khó nhọc của Ta uổng phí, và hơn thế nữa, rằng các ngươi có thể hiểu được sự săn sóc ân cần của Ta, và xem những lời Ta là nền tảng để các ngươi làm sao cư xử như một con người. Cho dù đó có là những dạng lời các ngươi sẵn lòng nghe theo hay không, cho dù các ngươi có vui vẻ chấp nhận chúng hay chỉ có thể chấp nhận một cách khó chịu, thì các ngươi cũng phải xem trọng chúng. Nếu không, tâm tính và thái độ thờ ơ, hờ hững của các ngươi sẽ làm Ta buồn lòng vô cùng, và thực sự làm Ta ghê tởm. Ta rất hy vọng rằng tất cả các ngươi đều có thể đọc đi đọc lại những lời của Ta – hàng nghìn lần – và thậm chí còn có thể đi đến chỗ biết chúng nằm lòng. Chỉ bằng cách này, các ngươi mới có thể không phụ những mong đợi của Ta nơi các ngươi. Tuy nhiên, giờ đây không ai trong các ngươi đang sống như thế cả. Ngược lại, tất cả các ngươi đều đang ngập chìm trong đời sống trụy lạc, một đời sống ăn uống phè phỡn, và không ai trong các ngươi dùng lời Ta để bồi bổ cho tấm lòng và tâm hồn mình. Vì lý do này, Ta đã đi đến kết luận về bộ mặt thật của loài người: Con người có thể phản bội Ta bất cứ lúc nào, và không ai có thể trung thành tuyệt đối với những lời của Ta.
“Loài người đã bị bại hoại bởi Sa-tan đến mức họ không còn dáng dấp của con người nữa”. Đa số mọi người giờ đã ít nhiều thừa nhận câu này. Ta nói như vậy bởi vì từ “thừa nhận” Ta nói đến chỉ đơn thuần là một kiểu thừa nhận hời hợt, trái ngược với sự hiểu biết thực sự. Bởi vì không ai trong các ngươi có thể đánh giá chính xác hoặc mổ xẻ cặn kẽ chính mình, nên các ngươi vẫn nửa tin nửa ngờ lời Ta. Nhưng lần này, Ta đang dùng những việc thật để giải thích một vấn đề nghiêm trọng nhất tồn tại trong các ngươi. Vấn đề đó là sự phản bội. Tất cả các ngươi đều quen thuộc với từ “sự phản bội”, bởi vì hầu hết mọi người đều từng làm điều gì đó phản bội người khác, chẳng hạn chồng phản bội vợ, vợ phản bội chồng, con trai phản bội cha, con gái phản bội mẹ, đầy tớ phản bội chủ, bạn bè phản bội nhau, người thân phản bội nhau, người bán phản bội người mua, v.v. Tất cả những ví dụ này chứa đựng bản chất của sự phản bội. Nói tóm lại, sự phản bội là một dạng hành vi không giữ lời hứa, vi phạm những nguyên tắc đạo đức, hoặc hành động trái với đạo đức của con người, thể hiện sự mất nhân tính. Nói chung, là một con người đã được sinh ra trong thế gian này, ngươi sẽ làm điều gì đó vi phạm lẽ thật, cho dù ngươi có nhớ mình đã từng làm điều gì phản bội người khác hay không, hoặc cho dù ngươi đã từng phản bội người khác nhiều lần trước đây hay không. Vì ngươi có thể phản bội cha mẹ hay bạn bè mình, nên ngươi có thể phản bội người khác, và hơn thế nữa, ngươi có thể phản bội Ta và làm những điều mà Ta xem thường. Nói cách khác, sự phản bội không chỉ là một dạng hành vi vô đạo đức bề ngoài, mà còn là điều mâu thuẫn với lẽ thật. Đây chính xác là nguồn gốc của sự chống đối và phản nghịch của loài người đối với Ta. Đây là lý do tại sao Ta đã tóm tắt điều đó trong tuyên bố sau: Sự phản bội là bản tính của con người, và bản tính này là kẻ thù lớn của sự tương hợp của mỗi người với Ta.
Hành vi không thể tuyệt đối thuận phục Ta chính là sự phản bội. Hành vi không thể trung thành với Ta chính là sự phản bội. Lừa dối Ta và dùng những lời gian dối để lừa gạt Ta chính là sự phản bội. Chứa chấp nhiều quan niệm và truyền bá chúng khắp nơi chính là sự phản bội. Không thể gìn giữ các chứng ngôn và lợi ích của Ta chính là sự phản bội. Cười giả tạo khi xa Ta trong lòng chính là sự phản bội. Đây đều là những hành vi phản bội mà các ngươi luôn có khả năng thực hiện, và chúng cũng phổ biến giữa các ngươi. Không ai trong các ngươi có thể nghĩ việc này là một vấn đề, nhưng đó không phải là điều Ta nghĩ. Ta không thể xem sự phản bội Ta của một người là chuyện nhỏ, và Ta chắc chắn không thể làm ngơ. Giờ đây, khi Ta đang làm việc giữa các ngươi, các ngươi còn hành xử theo cách này – nếu đến một ngày không có ai trông chừng các ngươi, chẳng phải các ngươi sẽ trở thành những tên tướng cướp xưng vương xưng bá nơi vùng núi nhỏ của chúng hay sao? Khi điều đó xảy ra và các ngươi gây ra thảm họa, ai mà ở đó để dọn dẹp đằng sau các ngươi? Các ngươi nghĩ rằng một vài hành vi phản bội chỉ là những việc không thường xuyên, không phải là hành vi dai dẳng, và không đáng để thảo luận một cách nghiêm trọng như vậy, theo cách làm tổn thương lòng tự trọng của các ngươi. Nếu các ngươi thực sự nghĩ như vậy, thì các ngươi đang thiếu ý thức. Nghĩ như vậy là trở thành một khuôn mẫu và nguyên mẫu của sự dấy loạn. Bản tính của con người là cuộc sống của họ; nó là một nguyên tắc họ dựa vào để tồn tại, và họ không thể thay đổi nó. Lấy bản chất phản bội làm ví dụ. Nếu ngươi có thể làm điều gì đó để phản bội một người thân hay người bạn, thì điều đó chứng tỏ rằng đó là một phần cuộc sống của ngươi và là bản tính mà ngươi được sinh ra. Đây là điều không ai có thể phủ nhận. Ví dụ, nếu một người thích lấy cắp đồ của người khác, thì việc thích lấy cắp này là một phần cuộc sống của họ, cho dù họ có thể lấy cắp lúc này và không lấy cắp lúc khác. Bất kể họ có lấy cắp hay không, điều đó không thể chứng tỏ rằng việc lấy cắp của họ chỉ là một loại hành vi. Thay vào đó, nó chứng tỏ rằng việc lấy cắp là một phần cuộc sống của họ – nghĩa là bản tính của họ. Một số người sẽ hỏi: Vì đó là bản tính của họ, vậy tại sao khi họ nhìn thấy những thứ tốt, đôi khi họ lại không lấy cắp chúng? Câu trả lời rất đơn giản. Có nhiều lý do họ không lấy cắp. Họ có thể không lấy cắp thứ gì đó vì nó quá to để họ thó đi trước những con mắt cảnh giác, hoặc là vì không có thời điểm thích hợp để hành động, hoặc thứ gì đó quá đắt, được bảo vệ quá chặt, hoặc là họ không đặc biệt hứng thú với nó, hoặc không thể thấy nó có thể có ích lợi gì cho họ, v.v. Tất cả những lý do này đều có thể xảy ra. Nhưng cho dù thế nào, dù họ có lấy cắp thứ gì đó hay không, điều đó không thể chứng tỏ ý nghĩ này chỉ tồn tại như một sự lóe lên bất chợt, thoáng qua. Ngược lại, nó là một phần bản tính của họ mà rất khó để cải thiện. Một người như thế không thỏa mãn với việc lấy cắp chỉ một lần; những ý nghĩ lấy những thứ của người khác làm của mình như vậy nảy sinh bất cứ khi nào họ gặp phải thứ gì hay ho, hoặc một tình huống thích hợp. Đó là lý do tại sao Ta phán nguồn gốc của ý nghĩ này không phải là điều gì đó chỉ đơn giản thỉnh thoảng mới bắt gặp, mà ở trong bản tính của người này.
Bất kỳ ai cũng có thể dùng lời nói và hành động của chính mình để thể hiện bộ mặt thật của mình. Bộ mặt thật này, dĩ nhiên, là bản tính của họ. Nếu ngươi là người nói theo kiểu quanh co, thì ngươi có bản tính quanh co. Nếu bản tính của ngươi giả dối, thì ngươi hành động ranh mãnh, và ngươi làm cho người khác rất dễ bị ngươi lừa gạt. Nếu bản tính của ngươi nham hiểm, thì lời nói của ngươi có thể dễ nghe, nhưng những hành động của ngươi không thể che đậy các thủ đoạn nham hiểm của ngươi. Nếu bản tính của ngươi biếng nhác, thì mọi điều ngươi nói đều nhằm trốn tránh trách nhiệm vì tính hời hợt và biếng nhác của ngươi, và hành động của ngươi sẽ chậm chạp và hời hợt, và khá giỏi trong việc che đậy sự thật. Nếu bản tính của ngươi đồng cảm, thì lời nói của ngươi sẽ hợp lý, và hành động của ngươi cũng sẽ rất phù hợp với lẽ thật. Nếu bản tính của ngươi trung thành, thì chắc chắn lời nói của ngươi chân thành và cách ngươi hành động thì hợp lý, không có gì có thể khiến chủ của ngươi không thoải mái. Nếu bản tính của ngươi đầy dục vọng hoặc tham tiền, thì lòng ngươi sẽ thường chứa đầy những điều này, và ngươi sẽ vô tình có những hành động lệch lạc, vô đạo đức mà mọi người sẽ không dễ quên và sẽ khiến họ ghê tởm. Như Ta đã phán, nếu ngươi có bản tính phản bội, thì ngươi khó có thể tự mình thoát khỏi nó. Đừng tin vào cơ may rằng nếu ngươi không làm gì sai với người khác, thì ngươi không có bản tính phản bội. Nếu đó là điều ngươi nghĩ thì ngươi thật sự đáng kinh tởm. Tất cả những lời mỗi lần Ta phán đều nhằm vào tất cả mọi người, không chỉ là một người hay một kiểu người. Chỉ vì ngươi không phản bội Ta trong một chuyện thì không chứng tỏ là ngươi không thể phản bội Ta trong bất kỳ chuyện nào khác. Một số người khi thất bại trong hôn nhân thì mất lòng tin trong việc tìm kiếm lẽ thật. Một vài người từ bỏ nghĩa vụ trung thành với Ta trong khi gia đình đổ vỡ. Một vài người từ bỏ Ta để tìm kiếm một thoáng chốc vui vẻ và phấn khích. Một vài người thà rơi xuống một khe núi tối tăm còn hơn sống trong sự sáng và có được niềm vui trong công tác của Đức Thánh Linh. Một vài người bỏ qua lời khuyên của bạn bè để thỏa mãn ham muốn giàu có của họ, và ngay cả bây giờ cũng không thể thừa nhận sai lầm và quay đầu. Một vài người chỉ sống tạm thời dưới danh Ta để nhận được sự bảo vệ của Ta, trong khi những người khác chỉ dâng hiến một chút cho Ta do cưỡng ép bởi vì họ tham sống sợ chết. Chẳng phải những điều này và những hành động vô đạo đức, những hành động mà hơn thế nữa là mất nhân cách, chính là những hành vi mà mọi người từ lâu đã phản bội Ta trong tận đáy lòng họ hay sao? Dĩ nhiên, Ta biết mọi người không lên kế hoạch trước để phản bội Ta; sự phản bội của họ là một sự bộc lộ tự nhiên bản tính của họ. Không ai muốn phản bội Ta, và không ai vui bởi vì họ đã làm điều gì phản bội Ta. Trái lại, họ đang run rẩy sợ hãi, phải không? Vậy thì các ngươi có đang nghĩ về việc làm sao các ngươi có thể chuộc lại những sự phản bội này, và làm sao để thay đổi tình hình hiện tại không?