Tình yêu đích thực dành cho Đức Chúa Trời mang tính tự nguyện

Mọi người đều phải chịu sự tinh luyện bởi lời Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Trời đã không nhập thể, nhân loại hiển nhiên sẽ không có phước lành được chịu khổ thông qua sự tinh luyện này. Nói cách khác, tất cả những ai có thể chấp nhận những sự thử luyện của lời Đức Chúa Trời đều có phước. Dựa trên tố chất vốn có của con người, hành vi của họ, và thái độ của họ đối với Đức Chúa Trời, họ không đáng nhận được kiểu tinh luyện này. Chính bởi họ đã được cất lên bởi Đức Chúa Trời mà họ được hưởng phúc lành này. Người ta thường nói rằng họ không đáng được nhìn thấy mặt Đức Chúa Trời hay nghe lời Ngài. Ngày nay, hoàn toàn là bởi sự cao trọng của Đức Chúa Trời và lòng thương xót của Ngài mà con người đã được nhận sự tinh luyện của lời Ngài. Đây là phúc lành của mỗi một người được sinh ra trong những ngày sau rốt – cá nhân các ngươi đã trải nghiệm điều này chưa? Những phương diện mà con người phải trải nghiệm sự đau khổ và thất bại là được định trước bởi Đức Chúa Trời – không phải dựa trên những yêu cầu riêng của con người. Đây là lẽ thật hiển minh. Mọi tín đồ nên có khả năng chấp nhận những sự thử luyện của lời Đức Chúa Trời và chịu khổ trong lời Ngài. Điều này rõ ràng với các ngươi chứ? Như vậy, để đổi lại cho sự đau khổ mà ngươi đã trải qua, ngươi đã nhận được những phúc lành của hôm nay; nếu ngươi không chịu khổ vì Đức Chúa Trời, ngươi không thể có được sự ngợi khen của Ngài. Có lẽ trong quá khứ ngươi đã than oán, nhưng dù ngươi đã than oán bao nhiêu, Đức Chúa Trời cũng không nhớ điều ấy về ngươi. Ngày hôm nay đã đến, và không cần nhìn lại những sự vụ của hôm qua.

Một số người nói rằng họ cố gắng yêu Đức Chúa Trời nhưng không thể. Sau đó, khi họ nghe rằng Đức Chúa Trời sắp rời đi, họ bất chợt cảm nhận tình yêu của mình dành cho Ngài. Một số người thường không đưa lẽ thật vào thực hành, và khi họ nghe rằng Đức Chúa Trời sắp rời đi trong giận dữ, họ đến trước Ngài và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Xin đừng đi. Hãy cho con một cơ hội! Đức Chúa Trời ơi! Con đã không làm Ngài vừa lòng trước đây; con đã mang ơn Ngài và chống đối Ngài. Hôm nay con sẵn lòng dâng trọn thân xác và lòng con để sau hết con có thể yêu Ngài và làm đẹp lòng Ngài. Con sẽ không có cơ hội này lần nữa”. Ngươi đã từng cầu nguyện dạng như thế chưa? Khi ai đó cầu nguyện theo cách này, đó là vì lương tâm họ đã bị khuấy động bởi lời Đức Chúa Trời. Con người đều tê dại và ngu độn. Họ chịu hình phạt và tinh luyện, nhưng họ không biết Đức Chúa Trời đang cố gắng đạt được điều gì thông qua việc này. Nếu Đức Chúa Trời đã không làm theo cách này, con người sẽ vẫn u mê; không ai có thể tạo nên những cảm xúc thuộc linh trong lòng người. Chỉ có lời Đức Chúa Trời, những lời phán xét và tỏ lộ con người, mới có thể có được thành quả ấy. Như vậy, mọi sự đã được gặt hái và hoàn thành bởi lời Đức Chúa Trời, và chỉ bởi lời Ngài mà tình yêu của nhân loại dành cho Đức Chúa Trời mới được dấy lên. Tình yêu dành cho Đức Chúa Trời chỉ dựa trên lương tâm của con người sẽ không có được kết quả mong muốn. Trước kia người ta đã chẳng dùng lương tâm làm nền tảng cho tình yêu của họ với Đức Chúa Trời sao? Đã có được người nào tự giác yêu Đức Chúa Trời không? Chỉ thông qua sự khích lệ của lời Đức Chúa Trời mà con người mới yêu mến Đức Chúa Trời. Một số người nói: “Tôi đã theo Đức Chúa Trời nhiều năm và đã được hưởng rất nhiều ân điển của Ngài, rất nhiều phúc lành. Tôi đã chịu sự tinh luyện và phán xét từ lời Ngài. Do vậy tôi đã bắt đầu hiểu được nhiều, và tôi đã thấy được tình yêu của Đức Chúa Trời. Tôi phải cảm tạ Ngài, tôi phải đền đáp ân điển của Ngài. Tôi sẽ làm Đức Chúa Trời hài lòng bằng cái chết, và tôi sẽ dùng lương tâm của mình làm nền tảng cho tình yêu với Ngài”. Người ta sẽ không thể cảm nhận được sự đáng mến của Đức Chúa Trời nếu họ chỉ lắng nghe những cảm xúc của lương tâm mình. Nếu họ chỉ dựa trên lương tâm mình thì tình yêu của họ với Đức Chúa Trời sẽ mong manh. Nếu ngươi chỉ nói về việc đền đáp ân điển và tình yêu của Đức Chúa Trời, ngươi sẽ không có bất kỳ động lực nào trong tình yêu của mình dành cho Ngài; việc yêu Ngài dựa trên những cảm giác của lương tâm ngươi là một phương pháp thụ động. Tại sao Ta nói đây là một phương pháp thụ động? Đây là một vấn đề thực tiễn. Tình yêu của các ngươi đối với Đức Chúa Trời thuộc dạng nào? Đó chẳng phải đơn thuần là lừa gạt Đức Chúa Trời và vờ vịt với Ngài sao? Hầu hết mọi người tin rằng bởi vì không có phần thưởng cho việc yêu Đức Chúa Trời và người ta đằng nào cũng sẽ bị trừng phạt vì không yêu Ngài, vậy thì nói chung, chỉ cần không phạm tội là đủ. Do đó việc yêu Đức Chúa Trời và đền đáp tình yêu của Ngài dựa trên những cảm giác của lương tâm con người là một phương pháp thụ động, và đó không phải là tình yêu dành cho Đức Chúa Trời đến một cách tự nguyện từ lòng người. Tình yêu dành cho Đức Chúa Trời phải là một cảm giác thực sự từ tận đáy lòng của một người. Một số người nói: “Bản thân tôi sẵn sàng tìm kiếm Đức Chúa Trời và theo Ngài. Giờ đây kể cả khi Đức Chúa Trời muốn ruồng bỏ tôi, tôi vẫn sẽ theo Ngài. Dù Ngài có muốn tôi hay không, tôi vẫn sẽ yêu Ngài, và cuối cùng, tôi phải có được Ngài. Tôi dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời, và bất kể Ngài làm gì, tôi cũng sẽ theo Ngài suốt cả đời tôi. Bất kể thế nào, tôi phải yêu Đức Chúa Trời và phải giành được Ngài; tôi sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi tôi có được Ngài”. Ngươi có dạng quyết tâm này không?

Con đường tin vào Đức Chúa Trời cũng chính là con đường yêu mến Ngài. Nếu ngươi tin vào Ngài thì ngươi phải yêu Ngài; tuy nhiên, việc yêu Ngài không chỉ ám chỉ việc đền đáp tình yêu của Ngài hay yêu Ngài dựa trên những cảm nhận của lương tâm ngươi – nó là tình yêu thuần khiết dành cho Đức Chúa Trời. Đôi khi người ta không thể cảm nhận tình yêu của Đức Chúa Trời chỉ dựa trên lương tâm của họ mà thôi. Tại sao Ta luôn nói: “Nguyện Thần của Đức Chúa Trời cảm thúc tâm hồn chúng ta”? Tại sao Ta không nói về việc cảm thúc lương tâm con người để yêu Đức Chúa Trời? Đó là bởi lương tâm con người không thể cảm nhận sự đáng mến của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không bị thuyết phục bởi những lời này, hãy thử dùng lương tâm của ngươi để cảm nhận tình yêu của Ngài. Ngươi có thể có động lực nào đó trong chốc lát, nhưng nó sẽ sớm tan biến đi. Nếu ngươi chỉ cảm nhận sự đáng mến của Đức Chúa Trời bằng lương tâm mình, ngươi sẽ được truyền động lực khi cầu nguyện, nhưng chẳng bao lâu động lực sẽ phai đi và tan biến. Tại sao lại như thế? Nếu ngươi chỉ dùng lương tâm của mình, ngươi sẽ không thể dấy lên tình yêu của mình với Đức Chúa Trời; khi ngươi thật sự cảm nhận sự đáng mến của Đức Chúa Trời trong lòng ngươi, tinh thần ngươi sẽ được cảm thúc bởi Ngài, và chỉ vào lúc này lương tâm của ngươi mới có thể đóng vai trò nguyên bản của nó. Nói thế nghĩa là khi Đức Chúa Trời cảm thúc tinh thần con người và khi con người có được kiến thức và được khích lệ trong lòng mình, nghĩa là, khi họ đã có được kinh nghiệm, thì chỉ khi đó họ mới có thể yêu Đức Chúa Trời cách hiệu quả bằng lương tâm của mình. Việc yêu Đức Chúa Trời bằng lương tâm của ngươi là không sai – đây là mức độ thấp nhất của tình yêu dành cho Đức Chúa Trời. Việc yêu bằng cách “chỉ vừa xứng với ân điển của Đức Chúa Trời” sẽ đơn thuần không khiến con người bước vào một cách chủ động. Khi người ta có được chút công tác của Đức Thánh Linh, nghĩa là, khi họ nhìn thấy và cảm nhận tình yêu của Đức Chúa Trời trong trải nghiệm thực tế của mình, khi họ có chút kiến thức về Đức Chúa Trời và thật sự thấy rằng Đức Chúa Trời rất xứng đáng với tình yêu của nhân loại và Ngài đáng mến như thế nào, thì chỉ khi đó họ mới có thể thật sự yêu Đức Chúa Trời.

Khi con người liên hệ với Đức Chúa Trời bằng lòng họ, khi lòng họ có thể hoàn toàn hướng về Ngài, thì đây là bước đầu tiên trong tình yêu của con người dành cho Đức Chúa Trời. Nếu ngươi muốn yêu Đức Chúa Trời, ngươi trước hết phải có thể hướng lòng mình về Ngài. Hướng lòng ngươi về Đức Chúa Trời là gì? Đó là khi mọi thứ mà ngươi theo đuổi trong lòng mình đều là để yêu và có được Đức Chúa Trời. Điều này cho thấy rằng ngươi đã hoàn toàn hướng lòng mình về Đức Chúa Trời. Ngoài Đức Chúa Trời và những lời của Ngài, hầu như không có điều gì khác trong lòng ngươi (gia đình, của cải, chồng, vợ, con cái…) và cho dù có, thì những điều ấy cũng không thể chiếm giữ lòng ngươi, và ngươi không nghĩ về những viễn cảnh tương lai mà chỉ theo đuổi việc yêu Đức Chúa Trời. Vào lúc như thế ngươi sẽ hoàn toàn hướng lòng mình về Đức Chúa Trời. Giả sử như ngươi vẫn đang lên kế hoạch cho mình trong lòng mình và luôn theo đuổi lợi ích cá nhân, luôn nghĩ: “Khi nào thì tôi có thể yêu cầu một điều nho nhỏ từ Đức Chúa Trời? Khi nào thì gia đình tôi trở nên giàu sang? Làm sao tôi có thể có quần áo đẹp? …” Nếu ngươi đang sống trong trạng thái đó thì điều ấy cho thấy rằng lòng ngươi chưa hoàn toàn hướng về Đức Chúa Trời. Nếu ngươi chỉ có lời Đức Chúa Trời trong lòng mình và ngươi có thể cầu nguyện với Đức Chúa Trời và trở nên gần với Ngài mọi lúc – như thể Ngài rất gần với ngươi, như thể Đức Chúa Trời ở trong ngươi và ngươi ở trong Ngài – nếu ngươi ở trong dạng trạng thái đó thì có nghĩa là lòng ngươi đang có sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, ăn uống lời Ngài mỗi ngày, luôn nghĩ về công tác của hội thánh, và nếu ngươi thể hiện sự quan tâm đến ý Đức Chúa Trời, dùng con tim mình để yêu Ngài thật sự và làm vừa lòng Ngài, khi ấy lòng ngươi sẽ thuộc về Đức Chúa Trời. Nếu lòng ngươi bị vướng bận bởi một số việc khác, vậy thì nó vẫn bị chiếm giữ bởi Sa-tan và chưa hoàn toàn hướng về Đức Chúa Trời. Khi lòng của ai đó thật sự hướng về Đức Chúa Trời, họ sẽ có tình yêu đích thực, tự nguyện đối với Ngài và sẽ có thể nghĩ đến công tác của Đức Chúa Trời. Mặc dù họ có thể vẫn có những khoảnh khắc dại dột và thái quá, họ thể hiện sự quan tâm vì lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, công tác của Ngài, sự thay đổi tâm tính của chính họ, và họ thành tâm. Một số người luôn tuyên bố rằng mọi điều họ làm là cho hội thánh, trong khi thực tế là họ đang làm việc để có lợi cho chính họ. Những người như thế này có loại ý đồ sai trái. Họ quanh co, lừa bịp và hầu hết những điều họ làm là vì lợi ích cá nhân của chính họ. Dạng người này mưu cầu việc yêu kính Đức Chúa Trời; lòng họ vẫn thuộc về Sa-tan và không thể hướng về Đức Chúa Trời. Do vậy Đức Chúa Trời không có cách nào thu nhận dạng người này.

Nếu ngươi muốn thật sự yêu Đức Chúa Trời và được Ngài thu nhận, bước đầu tiên là hoàn toàn hướng lòng mình về Đức Chúa Trời. Trong mỗi một việc ngươi làm, hãy tự mình nghiên cứu và hỏi: “Tôi có đang làm điều này dựa trên lòng yêu kính Đức Chúa Trời không? Có bất kỳ ý định cá nhân nào đằng sau việc này không? Mục tiêu thật sự của tôi khi làm điều này là gì?” Nếu ngươi muốn trao lòng mình cho Đức Chúa Trời, trước tiên ngươi phải làm chính lòng mình khuất phục, từ bỏ mọi ý định của riêng ngươi, và đạt được trạng thái vẹn toàn dành cho Đức Chúa Trời. Đây là con đường thực hành dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời. Việc khuất phục chính lòng mình ám chỉ điều gì? Đó là buông bỏ những ham muốn xác thịt quá độ, không thèm khát sự an nhàn hay những lợi ích của địa vị. Đó là làm mọi điều để Đức Chúa Trời hài lòng, và dâng trọn lòng mình cho Ngài chứ không cho bản thân mình. Như vậy là đủ.

Tình yêu đích thực dành cho Đức Chúa Trời đến từ thẳm sâu trong lòng; đó là tình yêu chỉ tồn tại trên cơ sở sự hiểu biết của con người về Đức Chúa Trời. Khi lòng người hoàn toàn hướng về Đức Chúa Trời, họ có tình yêu với Đức Chúa Trời, nhưng tình yêu đó không hẳn là thuần khiết và không hẳn là trọn vẹn. Đây là vì vẫn có khoảng cách nào đó giữa lòng người hướng tuyệt đối về Đức Chúa Trời và người có sự hiểu biết đích thực về Đức Chúa Trời và sự tôn thờ đích thực dành cho Ngài. Cách thức để con người đạt được tình yêu thật sự với Đức Chúa Trời và bắt đầu biết được tâm tính của Đức Chúa Trời là hướng lòng mình về Ngài. Khi con người dâng tấm lòng chân thật của mình cho Đức Chúa Trời, khi ấy họ bắt đầu bước vào trải nghiệm sự sống. Theo cách này, tâm tính của họ bắt đầu thay đổi, tình yêu của họ dành cho Đức Chúa Trời lớn dần, và kiến thức của họ về Đức Chúa Trời cũng dần tăng lên. Do vậy, hướng lòng mình về Đức Chúa Trời chỉ là điều kiện tiên quyết để đi đúng hướng trong trải nghiệm cuộc sống. Khi người ta đặt lòng mình trước Đức Chúa Trời, thì lòng họ chỉ khao khát Ngài chứ không yêu Ngài, bởi họ không có sự hiểu biết về Ngài. Mặc dù trong hoàn cảnh này, họ cũng có chút tình yêu dành cho Ngài, nó không mang tính tự nguyện và không phải là đích thực. Điều này là bởi bất cứ điều gì phát xuất từ xác thịt con người đều là kết quả của cảm xúc và không đến từ sự hiểu biết đích thực. Nó chỉ là xung động nhất thời và không thể tạo nên sự tôn thờ lâu dài. Khi người ta không có sự hiểu biết về Đức Chúa Trời, họ chỉ có thể yêu Ngài dựa trên những sự ưu tiên và quan niệm cá nhân của mình; kiểu tình yêu này không thể được gọi là tình yêu tự nguyện, cũng không thể được gọi là tình yêu đích thực. Lòng người có thể thật sự hướng về Đức Chúa Trời, và có khả năng nghĩ về những lợi ích của Đức Chúa Trời trong mọi sự, nhưng nếu họ không hiểu về Đức Chúa Trời, họ sẽ không thể có được tình yêu tự nguyện đích thực. Tất cả những gì họ sẽ có thể làm là hoàn thành một số nhiệm vụ cho hội thánh hay thực hiện chút bổn phận của mình, nhưng họ sẽ làm như vậy mà không có cơ sở. Tâm tính của dạng người này khó thay đổi; những người như thế không theo đuổi lẽ thật, cũng không hiểu lẽ thật. Ngay cả khi một người hoàn toàn hướng lòng mình về Đức Chúa Trời thì cũng không có nghĩa là lòng yêu Đức Chúa Trời của họ hoàn toàn thuần khiết, bởi vì những ai có Đức Chúa Trời trong lòng không nhất thiết là có tình yêu với Đức Chúa Trời trong lòng. Điều này liên quan đến sự khác biệt giữa người theo đuổi hoặc không theo đuổi sự hiểu biết về Đức Chúa Trời. Khi một người có sự hiểu biết về Ngài, điều đó cho thấy rằng lòng họ đã hoàn toàn hướng về Đức Chúa Trời, cho thấy rằng tình yêu đích thực của họ đối với Đức Chúa Trời trong lòng họ là tự nguyện. Chỉ những người dạng này mới có Đức Chúa Trời trong lòng họ. Hướng lòng mình về Đức Chúa Trời là điều kiện tiên quyết để con người bắt đầu đi đúng hướng, để hiểu Đức Chúa Trời, và để đạt được tình yêu dành cho Đức Chúa Trời. Nó không phải là dấu hiệu hoàn thành bổn phận yêu mến Đức Chúa Trời của con người, cũng không là dấu hiệu có được tình yêu đích thực dành cho Ngài. Cách duy nhất để con người đạt được tình yêu đích thực dành cho Đức Chúa Trời là hướng lòng mình về Ngài, cũng là điều đầu tiên người ta phải làm với tư cách là một trong những loài thọ tạo của Ngài. Những ai yêu Đức Chúa Trời đều là những người theo đuổi sự sống, nghĩa là, những người theo đuổi lẽ thật và thật sự muốn Đức Chúa Trời; hết thảy họ đều có sự khai sáng của Đức Thánh Linh và đã được Ngài cảm thúc. Hết thảy họ đều có thể có được sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời.

Khi ai đó có thể cảm thấy rằng họ mang ơn Đức Chúa Trời, đó là vì họ đã được Đức Thánh Linh cảm thúc; những ai cảm nhận cách này có xu hướng có lòng khao khát và sẽ có thể theo đuổi lối vào sự sống. Thế nhưng nếu ngươi dừng lại ở một bước nhất định, ngươi sẽ không thể đi sâu hơn; vẫn có nguy cơ bị sa lưới Sa-tan, và ở một thời điểm nhất định, Sa-tan sẽ giam cầm ngươi. Sự soi sáng của Đức Chúa Trời cho phép con người biết bản thân họ và sau đó cảm nhận sự mang ơn của mình với Đức Chúa Trời; họ trở nên sẵn lòng hợp tác với Ngài và gạt bỏ những điều không làm vui lòng Ngài. Đây là nguyên tắc của công tác của Đức Chúa Trời. Các ngươi đều sẵn lòng mưu cầu việc trưởng thành trong đời sống và tình yêu dành cho Đức Chúa Trời, vậy ngươi đã tự giải thoát mình khỏi những cách thức nông cạn chưa? Nếu ngươi chỉ thoát khỏi những cách thức nông cạn và kiềm chế hành vi phá hoại và khoác lác, liệu đó có thật sự là theo đuổi sự trưởng thành trong đời sống không? Nếu ngươi thoát khỏi mọi hành vi nông cạn nhưng không đi vào lời Đức Chúa Trời, điều này cho thấy rằng ngươi không tích cực tạo tiến triển. Nguyên nhân gốc rễ của hành vi nông cạn là gì? Liệu những hành động của ngươi có vì sự trưởng thành trong đời sống của ngươi không? Liệu các ngươi có đang cố gắng để được là một trong những dân sự của Đức Chúa Trời không? Bất kể ngươi chú trọng vào điều gì thì đó cũng là điều ngươi sống thể hiện ra; nếu ngươi tập trung vào hành vi nông cạn, khi ấy lòng ngươi sẽ thường bị phân tán ra ngoài và ngươi sẽ không tài nào theo đuổi sự trưởng thành trong đời sống của mình. Đức Chúa Trời yêu cầu sự thay đổi trong tâm tính, nhưng ngươi luôn theo đuổi những thứ bên ngoài; dạng người này không có khả năng thay đổi tâm tính của họ! Trong quá trình đạt đến sự trưởng thành trong đời sống, mọi người phải đi theo một lộ trình: Họ phải chấp nhận sự phán xét, hình phạt, và sự hoàn thiện của lời Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không có lời Đức Chúa Trời mà chỉ dựa vào sự tự tin và ý muốn của riêng mình, thì mọi việc ngươi làm chỉ dựa trên nhiệt huyết mà thôi. Nghĩa là, nếu ngươi muốn sự trưởng thành trong đời sống của mình, ngươi phải ăn, uống và hiểu lời Đức Chúa Trời nhiều hơn. Tất cả những ai được hoàn thiện bởi lời Ngài đều có thể sống bày tỏ ra; những ai không trải qua sự tinh luyện của lời Ngài, không trải qua sự phán xét của lời Ngài, thì không thể phù hợp để Ngài sử dụng. Như vậy, các ngươi sống bày tỏ lời Ngài ở mức độ nào? Chỉ khi ngươi ăn uống lời Đức Chúa Trời và có thể so sánh chúng với trạng thái sống của mình, và tìm con đường thực hành khi xét đến những vấn đề Ta đã nêu ra, thì sự thực hành của ngươi mới đúng và theo ý Đức Chúa Trời. Chỉ người có dạng thực hành này mới có ý muốn yêu mến Đức Chúa Trời.

Trước: Chỉ những ai biết về công tác của Đức Chúa Trời ngày nay mới có thể hầu việc Đức Chúa Trời

Tiếp theo: Về việc thực hành cầu nguyện

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger