8. Sau Khi Nguyện Vọng “Nuôi Con Phòng Lúc Về Già” Tan Vỡ

Bởi Vương Diễm, Trung Quốc

Từ khi biết nhận thức, tôi thường nghe những người lớn tuổi xung quanh bàn tán rằng người này người kia thật có phúc, con cái hiếu thảo biết bao, khi họ ốm đau thì con cái kề cận chăm sóc, lúc về già lại được lo ma chay long trọng, sống một đời như vậy thật đáng giá. Quan điểm “nuôi con phòng lúc về già” này đã ăn sâu vào lòng tôi. Khi cha mẹ tôi lâm bệnh, mấy anh chị em chúng tôi thay nhau chăm sóc, sau khi cha mẹ qua đời, chúng tôi đã chôn cất rất long trọng. Tôi nghĩ cha mẹ đã không uổng công nuôi nấng chúng tôi, sinh con dưỡng cái chẳng phải là để dưỡng già và được lo ma chay sao? Làng chúng tôi có một bà cụ neo đơn, chồng và con trai bà lần lượt qua đời, để lại bà sống một mình không nơi nương tựa. Lúc về già, bà ốm đau mà không có ai chăm sóc, cũng không có ai lo ma chay cho. Tôi cảm thấy cuộc đời bà thật thê lương. Sau khi kết hôn, tôi sinh được một cậu con trai. Năm con trai tôi mười lăm tuổi thì chồng tôi qua đời. Cái chết của chồng là một cú sốc lớn đối với tôi. Cuộc sống khó khăn, lại bị người đời ức hiếp, thêm vào những lời đồn thổi khiến tôi gần như mất hết dũng khí sống tiếp. Nhưng nghĩ đến việc mình còn có con trai, dù khó khăn đến đâu tôi cũng phải nuôi nấng nó nên người, hy vọng sau này con trai sẽ phụng dưỡng mình lúc tuổi già và tiễn đưa mình khi lâm chung. Sau đó, tôi mắc bệnh tim, hễ làm việc là thấy khó chịu. Con trai cũng biết quan tâm chăm sóc tôi, những lúc tôi phát bệnh, nó luôn ân cần hỏi han, điều đó khiến tôi rất được an ủi, cảm thấy mình đã không uổng công nuôi nấng nó. Sau này, tôi đi bước nữa với người chồng hiện tại.

Năm 2008, tôi tiếp nhận công tác thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời. Một năm sau, tôi bắt đầu thực hiện bổn phận trong hội thánh. Thỉnh thoảng, tôi lại về nhà chăm sóc con trai, nấu cho nó vài món nó thích, giúp nó dọn dẹp nhà cửa, rồi cho nó chút tiền tiêu vặt, cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của nó. Năm 2012, vì con trai tôi cần thẩm tra lý lịch chính trị để nhập ngũ, cảnh sát trong làng đã đến điều tra về việc tôi tin Đức Chúa Trời, nên tôi phải rời nhà đi nơi khác ẩn náu. Hai tháng sau, tôi nghe tin chồng tôi bị bắt vì rao truyền phúc âm. Kể từ đó, tôi không dám về nhà hay liên lạc với con trai.

Đến năm 2017, tôi thường cảm thấy yếu sức và tim đập nhanh, nên muốn về nhà chữa bệnh. Nhưng nhà tôi cũng không an toàn, nên tôi đến ở nhà chị gái và nhờ chị liên lạc với con trai tôi. Đã năm năm chưa thấy mặt, nên khi gặp lại con trai, tôi vô cùng xúc động. Hai mẹ con kể cho nhau nghe về tình hình những năm qua. Con trai tôi nói nó đã kết hôn, muốn đón tôi về nhà và để con dâu đưa tôi đi khám bệnh. Nó còn nói là có một căn nhà luôn dành sẵn cho tôi, để tôi về ở lúc tuổi già. Tôi nghe xong rất vui, nghĩ rằng mấy năm qua không gặp con, tôi không chăm sóc được cho nó, vậy mà nó vẫn nghĩ cho tôi lúc về già, con trai mình vẫn có thể trông cậy được. Nhưng tối hôm sau, con trai tôi tan làm đến gặp tôi, ủ rũ nói: “Mẹ ơi, con dâu của mẹ không nhận mẹ, cô ta chê mẹ mấy năm nay không ở nhà nên không thể chấp nhận được ngay, chúng con cãi nhau rất to, cô ta hỏi con chọn mẹ hay chọn vợ. Nghĩ đến lúc con khó khăn nhất là vợ đã chăm sóc con, nên con chọn cô ta”. Lúc đó tôi như sét đánh ngang tai. Bao nhiêu năm qua tôi luôn coi con trai là sinh mạng của mình, vất vả nuôi nó khôn lớn chỉ mong nó sẽ phụng dưỡng lúc tuổi già và lo ma chay cho tôi. Nhưng giờ đây, nó thà chọn vợ chứ không chọn mẹ, không cho tôi bước vào nhà nó. Chẳng phải tôi đã uổng công nuôi nấng nó sao? Nhất thời, tôi khó mà chấp nhận thực tế này, nước mắt tuôn rơi.

Sau khi con trai rời đi, tôi tiếp tục sống ở nhà chị gái, vì tinh thần bị đả kích mà bệnh tình của tôi ngày càng nặng hơn. Chồng tôi không ở bên cạnh, giờ con trai cũng không thể trông cậy được. Người ta nói nuôi con để phòng lúc về già, nhưng tôi lại chẳng còn hy vọng gì. Tôi cảm thấy rất buồn và đau khổ. Nhìn gia đình chị gái quây quần bên nhau, nói cười vui vẻ rất ấm áp, còn mình có con mà như không, sau này già đi sẽ trở thành một bà lão neo đơn, ốm đau không ai chăm sóc, chết cũng không ai lo ma chay. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật thất bại. Tôi đã tin Đức Chúa Trời mà sao vẫn không bằng người ngoại đạo có số tốt chứ? Càng nghĩ tôi càng buồn, cả ngày ủ rũ, làm gì cũng không có tinh thần. Một thời gian sau, một hôm, con trai tôi đột nhiên đến tìm tôi, nói nó đang vướng vào một vụ kiện và muốn chúng tôi cho nó vay một ít tiền. Nghĩ đến mấy năm qua tôi không chăm sóc nó chu đáo, giờ nó gặp khó khăn, là một người mẹ, tôi nên giúp nó vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thế là tôi bảo chồng tôi đưa tiền cho nó. Con trai tôi nói sau này sẽ đưa vợ và con gái đến nhận chúng tôi. Sau Tết Nguyên Đán, con trai tôi thật sự đưa cháu gái nhỏ đến thăm tôi. Tôi nghĩ dù con dâu bây giờ vẫn chưa chấp nhận mình, nhưng ít nhất sau này già đi, con trai và cháu gái sẽ ở bên chăm sóc, phụng dưỡng tôi lúc tuổi già và lo ma chay cho tôi. Lòng tôi vui không tả xiết, cảm thấy mình về già cũng còn hy vọng.

Ngay trước Tết Nguyên Đán năm 2024, em họ tôi bị bắt và đã bán đứng tôi. Để tránh bị cảnh sát theo dõi và bắt giữ, tôi đã đến nơi khác để thực hiện bổn phận, tết cũng không dám về nhà. Đến ngày con trai hẹn đến thăm, lòng tôi không thể nào yên được: “Mình và con trai mới nối lại quan hệ được hai năm, giờ mình lại đi rồi, nó có giận mình và không thèm để ý đến mình nữa không? Chẳng phải mình sẽ lại mất con trai sao?”. Khi nghĩ đến việc tôi phải một mình đối mặt với cuộc sống sau này, trong lòng tôi đau khổ, khó chịu, ăn ngủ không yên. Mặc dù vẫn đang thực hiện bổn phận, nhưng lòng tôi không thể dốc hết sức, cũng không có tâm trí theo sát công tác hội thánh. Tôi đã nhiều lần cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt tôi thoát khỏi tình trạng tiêu cực này.

Sau đó, tôi suy ngẫm: “Tại sao mình không gặp được con trai mà lại đau khổ và khó chịu đến vậy? Căn nguyên của việc này là gì?”. Một hôm, tôi đọc được lời Đức Chúa Trời: “Ngoại trừ có những kỳ vọng này đối với con cái trưởng thành ra, thì mọi cha mẹ trong thiên hạ còn có một yêu cầu chung đối với con cái của mình, chính là hy vọng chúng có thể hiếu thuận, đối xử tốt với cha mẹ. Đương nhiên, người của mỗi chủng tộc, mỗi khu vực riêng biệt sẽ đưa ra một vài yêu cầu cụ thể hơn đối với con cái. Ví dụ như, ngoài việc phải hiếu thuận với cha mẹ ra, còn phải chăm sóc cha mẹ đến già, sau khi trưởng thành có thể sống cùng cha mẹ, chịu trách nhiệm với cuộc sống của cha mẹ. Đây chính là điều cuối cùng liên quan đến những kỳ vọng của cha mẹ đối với con cái đời sau mà chúng ta sắp nói đến – yêu cầu con cái phải hiếu thuận với mình, hơn nữa phải chăm sóc mình lúc về già. Đây có phải là ước nguyện ban đầu của mọi bậc cha mẹ khi sinh con, cũng là một yêu cầu cơ bản đối với con cái không? (Thưa, phải.) … Khi đứa trẻ còn rất nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu có yêu cầu, còn luôn thăm dò, hỏi nó: ‘Sau này lớn lên, con có nuôi cha mẹ không?’ ‘Nuôi’. ‘Nuôi ông bà nội không?’ ‘Nuôi’. ‘Nuôi ông bà ngoại không?’ ‘Nuôi’. ‘Con thương ai nhất?’ ‘Thương mẹ nhất’. Cha ghen tị hỏi, ‘Vậy còn cha?’ ‘Thương cha nhất’. Mẹ lại ghen tị, ‘Rốt cuộc con thương ai nhất?’ ‘Cả cha và mẹ’. Như vậy cả cha mẹ đều hài lòng. Khi đứa con vừa mới biết nói, cha mẹ đã bắt đầu giành lấy sự hiếu thuận của con cái đối với mình, tranh thủ để sau khi đứa trẻ lớn lên có thể đối xử tốt với mình. Tuy rằng đứa trẻ nói còn chưa rõ, không hiểu chuyện lắm, nhưng cha mẹ cũng có được một loại hứa hẹn từ trong câu trả lời của con, đồng thời cũng muốn nhìn thấy tương lai nơi con cái, hy vọng đứa con mà mình nuôi dạy không phải là người vong ân bội nghĩa, mà là một đứa con hiếu thuận, là một đứa con có thể thực hiện trách nhiệm với mình, càng là một đứa con có thể khiến cho mình trông cậy được, có thể chăm sóc cho mình lúc về già. Tuy rằng từ lúc con cái còn nhỏ họ đã bắt đầu hỏi chúng câu này, nhưng đây không phải là một câu hỏi đơn giản, mà hoàn toàn chính là một loại yêu cầu, mong đợi từ sâu thẳm nội tâm của cha mẹ đối với con cái. Nó là một loại mong đợi rất thực, cũng là một loại yêu cầu rất thực. Cho nên chỉ cần con cái bắt đầu hiểu chuyện thì cha mẹ sẽ hy vọng con cái có thể vào lúc mình ốm đau mà ân cần hỏi han, ở cạnh giường bệnh mà bầu bạn, chăm sóc, cho dù chỉ là rót chút nước. Dù không làm được cái gì, dù không thể chu cấp về mặt kinh tế hoặc là một vài sự giúp đỡ thực tế hơn, nhưng ít nhất con cái phải có tấm lòng hiếu thảo này. Tấm lòng hiếu thảo này khi con cái còn nhỏ, cha mẹ sẽ nhìn thấy được, hơn nữa họ cũng phải thường xuyên kiểm nghiệm một chút. Ví dụ, khi sức khỏe cha mẹ không tốt, hoặc khi làm việc mệt nhọc, thì xem con có biết bưng trà rót nước cho cha mẹ, lấy giày cho cha mẹ, giặt quần áo, nấu một bữa cơm đơn giản, có là cơm chiên trứng cũng được, hoặc hỏi cha mẹ ‘Mẹ có mệt không? Mẹ mệt như vậy, hay là con nấu cơm nhé’. Còn có cha mẹ sẽ đi ra ngoài vào ngày nghỉ lễ, đến giờ cơm cố ý không về nấu cơm, xem con mình trưởng thành rồi có hiểu chuyện hay không, có biết nấu cơm cho cha mẹ hay không, có biết hiếu thuận, cảm thông với cha mẹ hay không, có thể chia sẻ khó khăn của cha mẹ hay không, có phải kẻ vô ơn hay không, có phải nuôi con uổng công rồi không. Trong giai đoạn con cái đang lớn, thậm chí đến giai đoạn sau khi trưởng thành, cha mẹ luôn luôn kiểm tra, lén theo dõi chuyện này, đồng thời cũng luôn yêu cầu con cái của mình rằng, ‘Không được làm kẻ vô ơn, cha mẹ nuôi sống con vì cái gì? Chính là để con có thể chăm sóc cho chúng ta lúc về già, chẳng lẽ nuôi con không công sao? Con không nên ngỗ nghịch với cha mẹ, cha mẹ nuôi con không dễ dàng gì, rất vất vả. Con nên cảm thông, nên biết điều đó’. Nhất là trong giai đoạn được gọi là nổi loạn, tức là từ giai đoạn dậy thì chuyển qua giai đoạn trưởng thành, một số đứa trẻ có chút không hiểu chuyện, chẳng biết phân định gì, thường xuyên ngỗ nghịch với cha mẹ, còn gây ra những việc phiền toái, cha mẹ vừa khóc vừa ầm ĩ vừa cằn nhằn: ‘Con không biết khi con còn bé, vì nuôi dạy con, cha mẹ đã chịu bao nhiêu là khổ! Không ngờ con lớn lên lại là thứ chẳng ra gì, không có một chút hiếu thuận nào, cũng không biết chia sẻ việc nhà, chia sẻ khó khăn của cha mẹ. Con chẳng hề biết cha mẹ đã khó khăn như thế nào. Con không hiếu thuận, con ngỗ nghịch, không phải là người tốt!’. Ngoài việc tức giận vì con cái có một vài hành vi không nghe lời hoặc quá khích trong học tập hoặc trong cuộc sống ra, còn có một chuyện khác làm cha mẹ tức giận, chính là vì không nhìn thấy tương lai nơi con cái, hoặc nhìn thấy tương lai chúng không hiếu thuận, không thể cảm thông cho cha mẹ, không thương cha mẹ, trong lòng không có cha mẹ, nói chính xác hơn là không biết hiếu thuận với cha mẹ. Vậy từ góc nhìn của cha mẹ, đứa trẻ như vậy sẽ không trông cậy được, có thể nó chính là kẻ vô ơn, chính là một đứa con ngỗ nghịch, cha mẹ sẽ rất đau lòng, cảm thấy những sự trả giá và tiêu tốn dành cho con cái đều uổng công, lỗ vốn, không đáng. Cha mẹ sẽ hối hận, trong lòng sẽ cảm thấy buồn bã, lo lắng, đau lòng(Cách mưu cầu lẽ thật (19), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đức Chúa Trời vạch rõ rằng cha mẹ có kỳ vọng nơi con cái, chính là mong con cái sẽ phụng dưỡng mình lúc tuổi già và lo ma chay cho mình. Một khi con cái không đáp ứng được kỳ vọng này, họ sẽ cảm thấy đau khổ và thất vọng, cho rằng mình đã uổng công nuôi nấng con cái. Tình trạng của tôi chính là như vậy. Khi con trai còn rất nhỏ, tôi đã có kỳ vọng này với nó, hy vọng khi tôi bị bệnh thì nó sẽ ở bên chăm sóc, mong rằng sau này khi tôi già yếu không đi lại được, nó sẽ phụng dưỡng và chăm lo cuộc sống hằng ngày của tôi, khi tôi chết rồi thì nó sẽ lo ma chay cho tôi. Khi con trai tôi lớn lên, do sự bức hại của Trung Cộng mà tôi không dám về nhà suốt mấy năm. Sau khi trở về, nghe nói con trai để dành nhà cho tôi để tôi về ở lúc già, tôi đã rất vui, nghĩ rằng con trai mình cũng hiếu thảo và có thể trông cậy được. Nhưng khi nó chọn vợ chứ không chọn mẹ, tôi cảm thấy đau lòng và thất vọng, nghĩ con trai mình không thể trông cậy được, đúng là uổng công nuôi nó. Khi con trai đưa cháu gái đến thăm, tôi cảm thấy được an ủi. Nhưng khi không thể gặp con lần nữa vì phải trốn tránh sự bắt bớ của Trung Cộng, tôi lo rằng con trai sẽ không nhận mình nữa, hy vọng nuôi con phòng lúc về già cũng tan vỡ. Tôi lại một lần nữa rơi vào đau khổ, không còn tâm trí để theo sát công tác hội thánh. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, căn nguyên nỗi đau của tôi là do bị quan niệm “nuôi con phòng lúc về già” chi phối, không thể thuận phục sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời.

Sau đó, tôi đã đọc thêm lời Đức Chúa Trời: “Trong chuyện kỳ vọng con cái hiếu thuận, một mặt cha mẹ phải biết mọi chuyện đều có sự sắp đặt của Đức Chúa Trời, đều phụ thuộc vào sự tiền định của Đức Chúa Trời. Mặt khác, con người phải có lý trí, cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng con cái vốn dĩ đã là trải qua một chuyện đặc biệt trong cuộc đời. Ngươi đã nhận được không ít từ con cái, thể nghiệm được những chua cay mặn đắng, hạnh phúc vui vẻ khi nuôi dạy con cái. Quá trình này đối với ngươi mà nói là một kinh nghiệm phong phú trong cuộc đời, đương nhiên cũng là một loại thể nghiệm khó quên. Nó là một loại bù đắp cho sự thiếu sót, vô tri trong nhân tính của ngươi. Từ chuyện nuôi dạy con cái, ngươi đã có được điều ngươi nên có, nếu ngươi không biết đủ, còn yêu cầu con cái làm người hầu hạ, nô lệ của ngươi, yêu cầu con cái cả đời vì ngươi đã từng nuôi dạy nó mà trả nợ cho ngươi, dùng sự hiếu thuận với ngươi để trừ nợ, trước khi ngươi chết thì có thể chăm sóc cho ngươi, sau đó thì lo ma chay cho ngươi, có thể đặt ngươi vào quan tài, xác thịt ngươi sẽ không thối rữa ở nhà, sau khi ngươi chết phải khóc đến chết đi sống lại, để tang cho ngươi, đại tang ba năm, v.v.. Bắt con cái dùng những thứ này để trả nợ, đây chính là không nói lý lẽ, không có nhân tính. Ngươi thấy đấy, khi dạy bảo con người về chuyện đối đãi với cha mẹ, Đức Chúa Trời chỉ yêu cầu con người phải hiếu thuận với cha mẹ là được rồi, đâu có yêu cầu người làm con phải phụng dưỡng cha mẹ cho đến khi cha mẹ chết. Đức Chúa Trời không giao cho con người trách nhiệm và nghĩa vụ này, Ngài không phán như vậy. Giữa cha mẹ và con cái, Đức Chúa Trời chỉ khuyên con cái phải hiếu thuận với cha mẹ. Hiếu thuận với cha mẹ – lời này rất mơ hồ, phạm vi rất lớn. Nói một cách cụ thể ở thời điểm hiện tại thì chính là thực hiện chút trách nhiệm trong phạm vi khả năng và điều kiện của ngươi là được rồi, chỉ đơn giản như vậy. Đức Chúa Trời chỉ có chút yêu cầu này đối với con cái. Vậy người làm cha mẹ nên lĩnh hội chuyện này như thế nào? Đức Chúa Trời cũng không yêu cầu ‘Con cái phải hiếu thuận với cha mẹ, phải chăm sóc cha mẹ đến già, lo đến lúc lâm chung’, vậy người làm cha mẹ thì nên buông bỏ lòng ích kỷ của mình, đừng vì ngươi sinh con ra mà khiến mọi sự của chúng đều xoay quanh ngươi, nếu chúng không xoay quanh ngươi, không coi ngươi là trung tâm thì ngươi mắng chúng, luôn khiến lương tâm chúng bị khiển trách, nói với chúng rằng ‘Con là một kẻ vô ơn, bất hiếu, ngỗ nghịch, nuôi con lớn như vậy cũng không trông cậy được’, luôn mắng con cái, tạo gánh nặng cho con cái như vậy, điều này là không đúng. Ngươi yêu cầu con cái phải hiếu thuận, yêu cầu con cái phải ở bên cạnh bầu bạn, chăm sóc ngươi khi về già, lo đến lúc lâm chung, đi đâu cũng phải nghĩ đến ngươi, đây vốn dĩ đã là một cách làm sai lầm, một loại suy nghĩ, tư tưởng phi nhân tính. Loại tư tưởng này ít nhiều đều có trong các nhóm người ở các quốc gia hoặc chủng tộc khác nhau, nhưng xét từ văn hóa truyền thống Trung Quốc, người Trung Quốc đặc biệt chú trọng hiếu đạo. Từ xưa đến nay họ luôn nói về chuyện này, coi chuyện này là một phần của nhân tính, là một tiêu chuẩn để đánh giá người tốt hay người xấu. Đương nhiên, trong xã hội cũng hình thành một loại tập tục, một loại dư luận, nếu như con cái không hiếu thuận, cha mẹ cũng sợ mất mặt, người làm con cũng cảm thấy không mang nổi tiếng xấu này. Dưới ảnh hưởng của các nhân tố khác nhau, cha mẹ cũng bị đầu độc sâu sắc bởi tư tưởng truyền thống này, yêu cầu con cái phải hiếu thảo một cách không cần nghĩ ngợi, không cần phân định(Cách mưu cầu lẽ thật (19), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Qua việc đọc lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu ra rằng quan điểm “nuôi con phòng lúc về già” là sai lầm. Làm cha mẹ thì sinh con dưỡng cái là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta, không nên xem đó là một cuộc giao dịch với con. Một khi đã chọn sinh con ra thì ta có trách nhiệm chăm sóc cuộc sống của con. Giống như các loài động vật sau khi sinh con non đều sẽ chăm sóc con cẩn thận trước khi chúng có thể tự sinh tồn. Tất cả đều là một phần bản năng mà Đức Chúa Trời đã ban cho. Mọi loài động vật đều tuân theo quy luật này, để vạn vật có thể sinh sôi nảy nở và tiếp nối. Con người cũng không ngoại lệ. Nghĩ lại, quá trình nuôi dưỡng con trai cũng là quá trình làm phong phú thêm kinh nghiệm sống của tôi. Từ lúc bi bô tập nói đến lúc chập chững biết đi, rồi đến khi nó đi học, biết giúp tôi việc nhà, tất cả những điều đó đã mang lại cho tôi cảm giác trách nhiệm của một người mẹ, cũng giúp nhân tính của tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Việc sinh con dưỡng cái là trách nhiệm và nghĩa vụ của cha mẹ, chứ không phải là ân huệ. Chỉ vì đã tiếp nhận quan niệm truyền thống “nuôi con phòng lúc về già”, tôi đã biến việc sinh dưỡng con trai thành con bài để giao dịch với con, nghĩ rằng vì tôi đã nuôi nó, nên khi tôi già yếu hay ốm đau, nó phải chạy đôn chạy đáo, hầu trà rót nước và khi tôi qua đời, nó phải lo ma chay cho tôi thật long trọng. Việc tôi sinh dưỡng con trai đều là để thỏa mãn lợi ích xác thịt của mình. Đức Chúa Trời chỉ yêu cầu con người thực hiện trách nhiệm đối với cha mẹ tùy theo hoàn cảnh thực tế của mình, chứ không có yêu cầu nào về việc con cái phải phụng dưỡng cha mẹ lúc về già hay lo ma chay cho cha mẹ. Nhưng tôi lại dựa vào những quan niệm truyền thống như “nuôi con phòng lúc về già” và “tôi nuôi con lúc nhỏ, con nuôi tôi khi già”, vậy nên tôi đã yêu cầu con trai phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho cuộc sống của tôi. Chẳng phải như vậy là quá vô lý, ích kỷ và đê tiện sao? Mỗi khi thấy không thể trông cậy vào con trai, tôi lại đau lòng và thất vọng, cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng. Tôi thậm chí còn oán trách Đức Chúa Trời, nghĩ rằng mình tin Ngài mà cuộc sống của mình còn không tốt bằng người ngoại đạo. Lúc nào tôi cũng lo lắng cho tương lai của mình và không thể tập trung vào bổn phận. Tôi thấy rằng chính tư tưởng truyền thống “nuôi con phòng lúc về già” đã làm khổ và trói buộc tôi, khiến tôi không phân biệt được đúng sai. Quan niệm này thật quá hoang đường!

Sau đó, tôi đọc thêm lời Đức Chúa Trời: “Thực ra, từ việc sinh con, nuôi dạy con cái này, ngươi đã đạt được rất nhiều từ con cái. Về phần con cái có hiếu thuận với ngươi hay không, trước khi chết ngươi có thể trông cậy vào chúng cái gì hay không, ngươi có thể đạt được gì từ chúng, điều này phải xem giữa các ngươi có duyên phận chung sống cùng nhau hay không, và nó phụ thuộc vào sự tiền định của Đức Chúa Trời. Mặt khác, con cái sống trong hoàn cảnh như thế nào, có điều kiện sống như thế nào, điều kiện của chúng có đủ để chăm sóc ngươi hay không, kinh tế có dư dả hay không, có dư tiền bạc cho ngươi hưởng thụ và giúp đỡ về vật chất cho ngươi hay không, điều này cũng phụ thuộc vào sự tiền định của Đức Chúa Trời. Còn nữa, về mặt chủ quan, với tư cách là cha mẹ, ngươi có số hưởng thụ được những vật chất, tiền bạc, hoặc là an ủi về mặt tình cảm hay không, điều này cũng phụ thuộc vào sự tiền định của Đức Chúa Trời. Phải vậy không? (Thưa, phải.) Những thứ này đều không phải là thứ con người có thể đòi mà có. Ngươi xem, có những đứa con không được cha mẹ thích lắm, cha mẹ cũng không muốn sống cùng với chúng, nhưng Đức Chúa Trời đã tiền định cho chúng sống cùng với cha mẹ, vậy thì chúng sẽ không có cách nào đi xa được, sẽ không rời khỏi cha mẹ, cả đời này chúng đều dính lấy cha mẹ, ngươi có đánh chúng cũng không đi. Còn có những đứa con thì cha mẹ rất muốn sống cùng với chúng, khó lòng xa chúng, luôn nhớ nhung chúng. Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, chúng lại không thể cùng cha mẹ sống chung một thành phố, thậm chí không thể sống chung một đất nước, gặp mặt nói chuyện cũng rất khó. Tuy rằng hiện tại việc truyền tin đã phát triển, có thể gọi video nói chuyện, nhưng cũng khác với việc được chung sống cùng nhau mỗi ngày. Con cái bởi vì nguyên nhân nào đó phải ra nước ngoài, vì công việc hoặc là bởi vì sau khi kết hôn phải sống ở nơi khác, v.v. chúng phải ở rất xa cha mẹ, gặp mặt một lần cũng khó, gọi một cuộc điện thoại hoặc là gọi video còn phải xem thời gian, bởi vì chênh lệch múi giờ hoặc là nhiều thứ không thuận tiện khác, nên không thể thường xuyên nói chuyện với cha mẹ. Những khía cạnh lớn này có liên quan với điều gì? Có phải đều liên quan đến sự tiền định của Đức Chúa Trời hay không? (Thưa, phải.) Không phải ý nguyện chủ quan của cha mẹ hay ý muốn của con cái có thể quyết định được, quan trọng nhất là phải xem sự tiền định của Đức Chúa Trời. Mặt khác, cha mẹ lo lắng không biết sau này có thể trông cậy vào con cái hay không. Ngươi muốn trông cậy điều gì? Trông cậy chúng trà bưng nước rót? Cái này tính là trông cậy gì chứ? Bưng trà rót nước không phải chính ngươi cũng có thể làm được sao? Nếu ngươi khỏe mạnh, có thể đi lại, có thể tự lo liệu, cái gì cũng tự mình làm là tốt lắm rồi, cứ phải người khác hầu hạ mới là tốt sao? Cứ phải hưởng thụ sự chăm sóc của con cái, có con cái bầu bạn, con cái hầu hạ mọi nơi mọi lúc mới chính là hạnh phúc sao? Chưa chắc. Nếu ngươi không thể đi lại, chúng thật sự hầu hạ ngươi mọi nơi mọi lúc, chuyện đó đối với ngươi mà nói là một loại hạnh phúc sao? Nếu để cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn mình khỏe mạnh, không cần con cái chăm sóc, hay là lựa chọn mình bại liệt trên giường, con cái ở bên cạnh ngươi, ngươi chọn cái nào? (Thưa, chọn khoẻ mạnh.) Có sức khoẻ thật tốt biết bao, cho dù là sống đến 80 tuổi, 90 tuổi hay là sống thọ 100 tuổi, ngươi đều có thể tự lo liệu, như thế mới là chất lượng sống tốt. Tuy rằng khi ngươi già rồi, suy nghĩ cũng chậm, trí nhớ cũng không tốt, ăn cái gì cũng ít, làm cái gì cũng chậm, làm cái gì cũng không làm được tốt như trước, cũng không tiện đi ra ngoài, nhưng vẫn có thể lo liệu được cuộc sống cơ bản, như thế thật tốt biết bao! Con cái thường xuyên gọi điện thoại thăm hỏi, ngày nghỉ trở về bầu bạn với cha mẹ một chút, như vậy là được rồi, yêu cầu cao như vậy làm gì? Luôn muốn trông cậy vào con cái, vậy con cái nhất định phải là nô lệ của ngươi, ngươi mới vui sao? Suy nghĩ này của con người có phải là ích kỷ hay không?(Cách mưu cầu lẽ thật (19), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi chợt bừng tỉnh. Một người trong đời có được con cái quan tâm chăm sóc hay không, hay nhận được bao nhiêu sự an ủi về vật chất hoặc tinh thần từ chúng, tất cả đều tùy thuộc vào sự định đoạt của Đức Chúa Trời, chứ không phải do chúng ta muốn là được. Giống như anh trai tôi tuy có năm người con, nhưng khi lâm bệnh, không một đứa nào ở bên chăm sóc. Cuối cùng, chính chồng tôi là người đã chăm sóc anh ấy cho đến lúc qua đời. Nghĩ lại, mấy năm nay tôi làm bổn phận ở bên ngoài, sức khỏe vẫn luôn không tốt, nhiều lần bệnh tim tái phát đều nhờ sự bảo vệ của Đức Chúa Trời mà tôi thoát khỏi nguy hiểm. Có một lần, tim tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cảm giác đã ngừng đập. Tôi chóng mặt, không thể cử động và nghĩ rằng mình sắp chết. Tôi liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong lòng: “Lạy Đức Chúa Trời, mạng sống của con ở trong tay Ngài. Dù hôm nay có chết ở đây, con cũng nguyện thuận phục sự tể trị của Ngài”. Đúng lúc đó, người em trai của gia đình tiếp đãi từ nơi khác trở về. Em ấy là bác sĩ và đã bấm huyệt cho tôi, qua một lúc thì tôi không còn khó chịu như vậy nữa. Thấy Đức Chúa Trời sắp đặt con người, sự việc và sự vật xung quanh để giúp đỡ tôi, tôi biết rằng đây là sự bảo vệ kỳ diệu của Ngài. Nghĩ lại, khi tôi bị bệnh, dù con trai có ở bên thì tôi vẫn cảm thấy khó chịu như vậy, nếu Đức Chúa Trời muốn lấy đi mạng sống của tôi thì con trai tôi dù có ở đó cũng bất lực. Vận mệnh của tôi nằm trong tay Đức Chúa Trời và sức khỏe của tôi cũng ở dưới sự tể trị, an bài của Ngài. Hơn nữa, tôi phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, không nên dựa dẫm vào con trai trong mọi việc, rời xa con trai thì bản thân cũng phải độc lập đối mặt với những việc trong cuộc sống. Đó là lý trí mà cha mẹ nên có. Nhận ra điều này, lòng tôi sáng tỏ hơn nhiều.

Tôi đọc thêm lời Đức Chúa Trời và có thêm chút hiểu biết trong việc mưu cầu một đám tang long trọng và mong con cái đưa tiễn lúc lâm chung. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Con người ai cũng cảm thấy, ‘Có con cái ở bên cạnh có thể đặt mình vào quan tài, còn có thể mặc áo liệm, trang điểm, làm lễ tang hoành tráng, đây là chuyện vẻ vang. Nếu chết không ai làm lễ tang, không ai đưa tiễn, thì giống như cuộc đời này không có dấu chấm hết vậy’. Suy nghĩ này có đúng hay không? (Thưa, không đúng.) Bây giờ giới trẻ không quá chú trọng vào những thứ này, nhưng có rất nhiều người ở vùng hẻo lánh, còn có những người lớn tuổi hơn một chút và những người không có kiến thức, tư tưởng, quan điểm cho rằng con cái nhất định phải chăm sóc cha mẹ khi về già, phải đưa tang đã cắm sâu trong lòng họ, ngươi thông công lẽ thật như thế nào họ cũng không tiếp nhận, việc này dẫn đến hậu quả cuối cùng là gì? Đó chính là họ bị hại một cách sâu sắc. Khối u ác tính này vẫn luôn ẩn giấu bên trong, vậy thì ngươi sẽ bị nó đầu độc, khi nào moi nó ra, loại bỏ nó đi, ngươi mới không bị nó đầu độc nữa, ngươi sống sẽ được tự do. Bất kỳ cách làm sai lầm nào cũng là do một loại tư tưởng sai lầm dẫn đến, người ta sợ chết sẽ thối rữa trong nhà nên luôn suy ngẫm rằng: ‘Mình phải nuôi con trai, khi con trai trưởng thành, mình không thể để nó đi xa. Lỡ như đến lúc mình chết, con trai không ở bên thì phải làm sao? Không ai chăm sóc khi về già, không ai đưa tang, đó là một tiếc nuối lớn của cuộc đời! Nếu có người chăm sóc khi về già, đưa tang cho mình, thì đời này coi như không sống uổng phí, là một cuộc đời hoàn mỹ. Dù thế nào cũng đừng để hàng xóm chê cười’. Loại tư tưởng này có phải rất hủ bại hay không? (Thưa, phải.) Cổ hủ, sa đọa, coi trọng xác thịt quá mức! Xác thịt thực ra là không đáng một xu, sau khi trải qua sinh lão bệnh tử thì chẳng còn gì nữa. Chỉ khi nào trong lúc còn sống mà đạt được lẽ thật, được cứu rỗi, thì con người mới trường tồn mãi mãi; ngươi không đạt được lẽ thật, xác thịt chết đi, thối rữa thì chẳng còn gì nữa, con cái có hiếu thuận với ngươi, ngươi cũng không hưởng thụ được. Người đã chết, con cái đem bỏ vào trong quan tài chôn cất, cái xác thịt già nua kia thì có thể cảm giác được cái gì? Nó vẫn còn tri giác sao? (Thưa, không có.) Không còn tri giác gì nữa. Nhưng khi còn sống, con người lại coi trọng chuyện này, còn yêu cầu rất cao đối với chuyện con cái có thể lo ma chay cho mình hay không, đây có phải là ngu xuẩn hay không? (Thưa, phải.)” (Cách mưu cầu lẽ thật (19), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Lời Đức Chúa Trời phán rất rõ ràng. Sau khi một người qua đời, linh hồn lìa khỏi xác, thân xác thì không còn dấu hiệu của sự sống và chỉ vài ngày sau sẽ phân hủy. Dù con cháu có mặc tang phục, tang lễ có long trọng đến đâu thì thân xác đã không còn cảm giác gì và người đã khuất chẳng biết gì nữa. Mưu cầu một đám tang long trọng sau khi chết thật quá ngu xuẩn! Thế nhưng, tôi lại rất xem trọng chuyện này và khi con trai tôi chọn vợ chứ không chọn mẹ, tôi đã lo rằng một ngày nào đó mình sẽ chết vì bệnh nặng, nếu không có ai lo tang lễ cho tôi thì đời tôi không trọn vẹn, rất bi thương, những suy nghĩ đó của tôi thật quá hoang đường! Thực tế, trong thời kỳ sau rốt, Đức Chúa Trời bày tỏ lẽ thật, với mục đích tác thành lẽ thật vào trong con người, chỉ bằng cách mưu cầu lẽ thật, con người mới có thể sống một cuộc sống có giá trị và ý nghĩa. Đức Chúa Trời quyết định kết cục của một người dựa trên việc họ có sở hữu lẽ thật hay không. Chỉ bằng cách đạt được lẽ thật và sống theo lời Đức Chúa Trời, một người mới có thể nhận được sự sống đời đời và được đưa vào một đích đến tốt đẹp. Nếu một người khi còn sống không mưu cầu lẽ thật hay chuẩn bị việc lành, thì dù cho đám tang có long trọng đến đâu, linh hồn cũng phải xuống địa ngục. Tôi tin Đức Chúa Trời thì nên suy nghĩ xem làm thế nào để mưu cầu lẽ thật và sự thay đổi trong tâm tính và làm thế nào để thực hiện tốt bổn phận của một loài thọ tạo. Chỉ khi một người nhận được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời, họ mới có thể sống một cuộc sống tràn đầy giá trị và ý nghĩa. Như lời Đức Chúa Trời đã phán: “Xác thịt thực ra là không đáng một xu, sau khi trải qua sinh lão bệnh tử thì chẳng còn gì nữa. Chỉ khi nào trong lúc còn sống mà đạt được lẽ thật, được cứu rỗi, thì con người mới trường tồn mãi mãi”. Tôi là người tin Đức Chúa Trời, nếu tôi mưu cầu vinh hiển sau khi chết và còn sống dựa vào những điều này, thì đó chính là một kẻ ngu muội và kẻ chẳng tin. Con trai đối xử với tôi thế nào đều nằm trong sự định đoạt của Đức Chúa Trời. Ngay cả sau này nó không phụng dưỡng tôi khi về già và lo ma chay cho tôi, tôi cũng nên thuận phục sự tể trị và an bài của Ngài, đây mới là lý trí mà tôi nên có. Bây giờ chính là thời khắc then chốt cho việc mở rộng phúc âm của Đức Chúa Trời. Điều tôi nên làm là trân trọng thời gian hiện tại, thực tế mà làm trọn bổn phận của bản thân, trang bị thêm lẽ thật để làm chứng cho Đức Chúa Trời và đóng góp phần mình vào việc mở rộng phúc âm của vương quốc. Hiểu được những điều này, tôi đã có mục tiêu và phương hướng đúng đắn cho cuộc đời, lòng tôi cảm thấy tự do và được giải thoát, việc thực hiện bổn phận cũng không còn bị ảnh hưởng nữa.

Trước: 7. Không làm nô lệ cho hôn nhân là tự do đích thực

Tiếp theo: 10. Con đường đức tin gian nan của một sinh viên đại học

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

52. Vĩnh biệt người dễ dãi!

Bởi Lý Phi, Tây Ban NhaVề những người dua nịnh, tôi từng nghĩ họ thật tuyệt vời, trước khi tin vào Đức Chúa Trời. Họ có tâm tính hòa...

53. Tháo gỡ những nút thắt

Bởi Thúy Bách, ÝĐức Chúa Trời phán: “Vì số phận của các ngươi, các ngươi nên tìm kiếm sự chấp thuận của Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa...

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ Chức trách của lãnh đạo và người làm công Về việc mưu cầu lẽ thật Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời hằng ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con và hát những bài ca mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 6) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 7) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 8) Tôi đã quay về với Đức Chúa Trời Toàn Năng như thế nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger