99. Giữ Vững Bổn Phận Trong Bách Hại và Hoạn Nạn

Bởi Khải Lâm, Trung Quốc

Tháng 4 năm 2023, lãnh đạo cấp trên cho tôi biết một lãnh đạo của hội thánh Hưng Nguyên đã bị bắt, hai lãnh đạo khác cũng bị cảnh sát đến nhà hỏi chuyện, vì hiểm họa an toàn nên họ không thể tiếp tục công tác được nữa. Lãnh đạo muốn tôi đến đó xử lý những việc còn lại, và nâng đỡ các anh chị em. Nghe vậy, tôi thực sự cảm thấy trách nhiệm này quá lớn, lòng cũng có chút lo lắng, nghĩ bụng: “Hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, sao lại sắp xếp cho mình đi? Lỡ bị bắt thì phải làm sao? Bao nhiêu anh chị em bị bắt đều phải chịu tra tấn tàn khốc. Có người không chịu nổi sự hành hạ đã phản bội Đức Chúa Trời, trở thành Giu-đa, có người thì bị đánh đến chết hoặc tàn phế. Thủ đoạn tàn hại con người của con rồng lớn sắc đỏ thật quá tàn nhẫn. Nếu mình bị bắt mà không chịu nổi cực hình, trở thành Giu-đa phản bội Đức Chúa Trời, thì sẽ không được cứu rỗi, chẳng phải là tin công cốc rồi sao?”. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Mình không thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân được. Lãnh đạo bị bắt, sách lời Đức Chúa Trời đang gặp nguy hiểm cần di dời gấp, các anh chị em cũng đang tiêu cực, yếu đuối cần được giúp đỡ và nâng đỡ. Mình cần phải quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời và tiếp nhận bổn phận này”. Thế là tôi đã đồng ý.

Sau khi đến hội thánh Hưng Nguyên, tôi được biết nhà của đa số anh chị em đều đã bị Giu-đa Trương Phân ghé qua, nên đều không còn an toàn nữa. Lúc đó, chỉ có nhà của chị Trương Vũ là tương đối an toàn, có thể tạm thời dùng để bàn bạc công tác. Nhưng khi gặp chị Trương Vũ, tôi mới biết mấy năm trước cảnh sát đã bắt mấy chị em tại nhà chị, và trước khi bị bắt, Giu-đa Trương Phân cũng đã từng đến nhà chị ấy. Nghe chị ấy nói vậy, lòng tôi chợt thót lại: “Liệu cảnh sát có đang ngấm ngầm giám sát, theo dõi không? Nhỡ họ bắt mình thì phải làm sao? Nếu không chịu nổi cực hình mà trở thành Giu-đa, chẳng phải là xong đời rồi sao? Nên ở lại hay mau chóng rời đi đây? Nếu ở lại thì có thể phải đối mặt với nguy cơ bị bắt, nhưng nếu rời đi thì sẽ không có cách nào bàn bạc công tác xử lý hậu quả nữa”. Tôi thầm cầu nguyện, xin Đức Chúa Trời dẫn dắt để tôi biết phải thực hành thế nào. Tôi nghĩ đến lời này của Đức Chúa Trời: “Một người không có nhân tính có dễ dàng có được lẽ thật không? Họ khó có được lẽ thật. Khi cần phải chịu khổ hoặc trả giá, điều đầu tiên họ nghĩ đến là: ‘Các người cứ đi trước với tất thảy sự đau khổ và trả giá này đi, rồi sau khi thành quả đã đạt được kha khá, ta sẽ theo cùng’. Đây là loại nhân tính gì? Những hành vi như vậy được gọi chung là ‘không có nhân tính’. … Khi đối mặt với nguy hiểm, một số người chỉ lo trốn tránh. Một số thì bảo vệ người khác và không quan tâm đến bản thân. Khi có chuyện xảy đến, một số người nhường nhịn và một số thì chiến đấu. Đây là những khác biệt trong nhân tính(Khi dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời, người ta có thể có được lẽ thật, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Đức Chúa Trời giúp tôi hiểu ra rằng, người có phẩm chất nhân tính tốt khi gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ người khác trước, họ sẵn lòng liều mình để bảo vệ lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và làm tròn trách nhiệm của mình. Còn những người không có nhân tính thì ích kỷ và đê tiện, hễ gặp nguy hiểm là chỉ nghĩ đến an nguy của bản thân trước tiên và vội vàng tìm cách ẩn náu, chẳng hề quan tâm đến công tác của hội thánh hay sự an nguy của các anh chị em. Đối chiếu với lời Đức Chúa Trời, tôi thấy mình đã rất ích kỷ, phẩm chất nhân tính quá kém. Khi đối mặt với nguy hiểm, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình trước, vì sợ bị bắt nên chỉ muốn mau chóng trốn thoát, chẳng hề quan tâm đến công tác của hội thánh hay bổn phận của mình. Nhà của chị Trương Vũ tuy có chút rủi ro, nhưng so với những nhà khác thì hiện tại vẫn là nơi tương đối an toàn trong hội thánh. Tôi có thể tạm thời ở lại đây để gặp gỡ các anh chị em và bàn bạc công tác, đợi khi tìm được nơi nào phù hợp hơn thì sẽ chuyển đi. Nếu thật sự gặp phải hoàn cảnh đặc biệt, tôi nên cầu nguyện với Đức Chúa Trời và xử lý mọi việc bằng đức tin và sự khôn ngoan. Tôi liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài ban cho tôi đức tin và ý chí chịu khổ.

Ngày hôm sau, tôi gọi hai người anh em đến nhà chị Trương Vũ để bàn bạc công tác. Anh Lý Bân, người cùng thôn với chị Trương Vũ, vừa thấy tôi đã nói ngay: “Trong thôn mình có hai kẻ ác ở ngay gần nhà chị Trương Vũ. Hễ thấy người lạ vào thôn và phát hiện đó là người tin Đức Chúa Trời thì chúng sẽ báo cảnh sát ngay. Trước đây có mấy anh chị em trong thôn bị bắt cũng là do một trong hai kẻ ác đó tố giác”. Nghe anh Lý Bân nói vậy, tôi có chút hoảng sợ, nghĩ bụng: “Lúc mình đến không biết hai kẻ ác đó có thấy không. Nếu bị chúng tố giác thì chắc chắn sẽ bị bắt mất!”. Đúng lúc đó, tôi nhớ ra một đoạn lời của Đức Chúa Trời nên đã tìm ra để đọc. Đức Chúa Trời phán: “Bất kể Sa-tan ‘hùng mạnh’ đến đâu, bất kể nó trơ tráo và tham vọng như thế nào, bất kể khả năng gây hại của nó lớn cỡ nào, bất kể những chiêu trò nó dùng để làm hư hoại và dụ dỗ con người có đa dạng ra sao, bất kể những trò bịp bợm và mưu đồ nó dùng để dọa dẫm con người có tinh ranh cỡ nào, bất kể hình thức tồn tại của nó có thể thay đổi như thế nào, thì nó cũng chưa bao giờ có thể tạo ra một sinh vật sống nào, chưa bao giờ có thể đặt ra các luật lệ và quy tắc cho sự tồn tại của muôn vật, nó chưa bao giờ có thể cai trị và kiểm soát bất kỳ vật gì, có sự sống hay không có sự sống. Trong khắp vũ trụ bao la rộng lớn, không có một người nào hay vật gì được sinh ra từ nó, hoặc tồn tại vì nó; không có một người nào hay vật gì bị nó cai trị hoặc bị nó kiểm soát. Ngược lại, nó không những phải sống dưới sự thống trị của Đức Chúa Trời, mà hơn thế nữa, còn phải thuận phục tất cả những lệnh truyền và mệnh lệnh của Đức Chúa Trời. Không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, thì Sa-tan khó mà đụng đến thậm chí một giọt nước hay một hạt cát trên đất; không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, Sa-tan thậm chí không được tự ý di chuyển những con kiến trên đất, chứ đừng nói đến loài người, những người đã được Đức Chúa Trời tạo ra. Trong mắt Đức Chúa Trời, Sa-tan còn thấp kém hơn những bông hoa huệ trên núi, những con chim bay trên trời, những con cá dưới biển và những con giòi trên đất. Vai trò của nó giữa muôn vật là phục vụ muôn vật, phục vụ loài người, phục vụ công tác của Đức Chúa Trời và kế hoạch quản lý của Ngài. Bất kể bản tính của nó độc ác thế nào, thực chất của nó xấu xa ra sao, thì điều duy nhất nó có thể làm là nghiêm túc tuân thủ chức năng của nó: phục vụ cho Đức Chúa Trời và là vật làm nền cho Đức Chúa Trời. Đó là bản chất và vị trí của Sa-tan. Thực chất của nó không liên quan đến sự sống, không liên quan đến quyền năng, không liên quan đến thẩm quyền; nó đơn thuần là một món đồ chơi trong tay Đức Chúa Trời, chỉ là một cái máy phục vụ Đức Chúa Trời!(Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Lời Đức Chúa Trời đã ban cho tôi đức tin và sức mạnh. Đức Chúa Trời tể trị và cai quản vạn vật, mọi sự việc, sự vật đều nằm trong tay Ngài. Đảng Cộng sản và những kẻ ác, dù có lộng hành đến đâu, cũng đều ở trong tay Đức Chúa Trời. Trong mắt Ngài, chúng còn không bằng con giòi trên đất, chúng chỉ là công cụ phục vụ cho kế hoạch của Ngài để hoàn thiện dân được Đức Chúa Trời chọn. Con rồng lớn sắc đỏ tìm mọi cách để bắt bớ những người tin Đức Chúa Trời, nhưng nếu không có sự cho phép của Ngài, nó cũng chẳng thể làm gì được chúng ta. Cũng như Đảng Cộng sản truy nã và treo thưởng để bắt một số anh chị em, chúng hao tổn biết bao nhân lực, vật lực để tìm kiếm, theo dõi, rình rập, dùng đủ loại thiết bị công nghệ cao để giám sát, nhưng không có sự cho phép của Đức Chúa Trời thì chúng vẫn không thể nào bắt được họ. Hôm đó, vừa nghe tin có thể bị kẻ ác tố giác, tôi đã thấy run sợ. Tôi nhận ra, miệng mình thì nói tin Đức Chúa Trời, nhưng hễ gặp chuyện là trong lòng lại không có Ngài. Đức tin của tôi nơi Đức Chúa Trời thật quá nhỏ bé. Dù hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng việc tôi có bị bắt hay không đều ở trong tay Đức Chúa Trời, chuyện này là do Ngài quyết định. Nghĩ đến đây, tôi không còn sợ hãi như trước nữa. Thấy hai người anh em đang sống trong sợ hãi và rụt rè, tôi bèn thông công với họ về thẩm quyền và sự tể trị của Đức Chúa Trời. Nghe xong, họ đã có được đức tin và đều sẵn lòng thực hiện bổn phận.

Sau đó, tôi lại tự hỏi: “Tại sao mình lại sợ bị bắt và bị đánh đến chết như vậy? Mình nên bước vào phương diện lẽ thật nào đây?”. Tôi đọc thấy lời Đức Chúa Trời phán: “Các môn đồ đó của Đức Chúa Jêsus đã chết như thế nào? Trong số các môn đồ, có những người bị ném đá, bị kéo lê phía sau một con ngựa, bị đóng đinh lộn ngược xuống, bị ngũ mã phanh thây – mọi kiểu chết chóc đã xảy đến với họ. Lý do cho cái chết của họ là gì? Họ đã bị xử tử đúng luật vì tội lỗi của họ phải không? Không. Họ loan truyền phúc âm của Chúa, nhưng người đời không tiếp nhận, ngược lại còn lên án, đánh chửi, còn đẩy họ vào chỗ chết – đó là cách mà họ tử vì đạo. Chúng ta không nhắc đến kết cục cuối cùng của những người tử vì đạo đó, hay việc Đức Chúa Trời quy định hành vi của họ như thế nào, mà hãy nói xem khi họ đi đến cuối cùng, thì cách họ kết thúc sự sống có hợp với quan niệm của con người không? (Thưa, không.) Từ góc độ quan niệm của con người, nếu họ trả cái giá đắt như thế để rao truyền công tác của Đức Chúa Trời, thế mà họ lại bị Sa-tan giết chết. Điều này không phù hợp với các quan niệm của con người, nhưng chính xác là chuyện xảy ra với họ – Đây là chuyện Đức Chúa Trời cho phép xảy ra. Lẽ thật nào có thể tìm thấy trong chuyện này? Có phải việc Đức Chúa Trời cho phép họ chết theo cách này chính là sự nguyền rủa và lên án của Ngài, hay đó là kế hoạch và phúc lành của Ngài không? Cả hai đều không phải. Đó là gì? Mọi người giờ đây thật đau lòng khi suy ngẫm về cái chết của họ, nhưng mọi việc đã diễn ra như thế: Những người tin vào Đức Chúa Trời đã chết theo cách đó, có thể giải thích điều này như thế nào? Khi chúng ta nhắc đến chủ đề này, các ngươi hãy đặt mình vào vị trí của họ; lòng của các ngươi khi đó có buồn không, và các ngươi có cảm nhận một nỗi đau âm ỉ không? Các ngươi nghĩ rằng: ‘Những người này đã thực hiện bổn phận rao truyền phúc âm của Đức Chúa Trời và nên được coi là người tốt, vậy tại sao họ có thể đi đến một hồi kết như thế, một kết cục như thế?’. Thật ra, đây là cách thể xác của họ đã chết và qua đời; đây là cách thức họ rời khỏi thế giới loài người, nhưng điều đó không có nghĩa kết cục của họ là như vậy. Bất kể những cách thức họ chết và ra đi như thế nào đi nữa, hay nó đã xảy ra làm sao, thì cũng không phải là cách Đức Chúa Trời quy định kết cục cuối cùng cho những sinh mệnh, cho những loài thọ tạo đó. Đây là một điều ngươi phải thấy rõ. Trái lại, họ đã sử dụng một cách chính xác những cách thức đó để lên án thế gian này và làm chứng cho những việc làm của Đức Chúa Trời. Những loài thọ tạo này đã sử dụng mạng sống quý giá nhất của họ – họ đã sử dụng khoảnh khắc cuối cùng của sự sống để làm chứng cho những việc làm của Đức Chúa Trời, để làm chứng cho quyền năng vĩ đại của Đức Chúa Trời và tuyên bố cho Sa-tan và thế gian rằng những việc làm của Đức Chúa Trời là đúng, rằng Đức Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, rằng Ngài là Chúa và là xác thịt nhập thể của Đức Chúa Trời. Thậm chí đến giây phút cuối cùng của sự sống họ, họ không bao giờ chối bỏ danh của Đức Chúa Jêsus. Đây chẳng phải là một hình thức tuyên án thế gian này hay sao? Họ đã dùng mạng sống của mình để tuyên bố với thế gian, để xác nhận với loài người rằng Đức Chúa Jêsus là Chúa, rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, rằng Ngài là xác thịt nhập thể của Đức Chúa Trời, rằng công tác cứu chuộc toàn nhân loại mà Ngài làm khiến cho nhân loại này được tiếp tục sống sót – sự thật này đời đời không bao giờ thay đổi. Những người đã tử vì đạo vì rao truyền phúc âm của Đức Chúa Jêsus, họ đã thực hiện bổn phận của mình đến mức độ nào? Đã đến mức tối đa chưa? Mức tối đa được biểu lộ như thế nào? (Họ đã dâng mạng sống của mình.) Đúng vậy, họ đã trả giá bằng mạng sống của mình. Gia đình, của cải và những thứ vật chất của cuộc đời này đều là những thứ bên ngoài; điều duy nhất liên quan đến bản thân là sự sống. Đối với mỗi người sống, thì sự sống là thứ đáng trân trọng nhất, là thứ quý giá nhất và, thật tình cờ, những người này đã có thể dâng tài sản quý giá nhất của họ – sự sống – như một sự xác nhận và lời chứng cho tình yêu của Đức Chúa Trời đối với nhân loại. Cho đến ngày họ chết, họ không chối bỏ danh của Đức Chúa Trời, họ cũng không chối bỏ công tác của Đức Chúa Trời, và họ đã sử dụng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình để làm chứng cho sự hiện hữu của sự thật này – chẳng phải đây là dạng chứng ngôn cao cả nhất sao? Đây là cách thực hiện bổn phận tốt nhất; đây là ý nghĩa của việc làm tròn trách nhiệm của một người. Khi Sa-tan đe dọa và uy hiếp họ, và cuối cùng, ngay cả khi nó khiến họ phải trả giá bằng mạng sống của mình, thì họ vẫn không từ bỏ trách nhiệm của mình. Đây là ý nghĩa của việc thực hiện bổn phận đến mức tối đa. Ý của Ta qua điều này là gì? Có phải Ta có ý là muốn các ngươi sử dụng cùng một phương pháp để làm chứng về Đức Chúa Trời và để rao truyền phúc âm của Ngài không? Ngươi không nhất thiết phải làm như thế, nhưng ngươi phải hiểu rằng đây là trách nhiệm của ngươi, rằng nếu Đức Chúa Trời cần ngươi, thì ngươi nên chấp nhận như một điều chính nghĩa phải làm. Con người ngày nay có nỗi sợ hãi và lo lắng bên trong họ, nhưng những cảm xúc đó có ích lợi gì? Nếu Đức Chúa Trời không cần ngươi làm điều này, thì việc lo lắng về điều đó có ích lợi gì? Nếu Đức Chúa Trời cần ngươi làm điều này, thì ngươi không nên trốn tránh trách nhiệm này hay từ chối nó. Ngươi nên chủ động hợp tác và chấp nhận nó mà không phải lo lắng gì. Dù con người có chết như thế nào, họ cũng không nên chết trước Sa-tan và không nên chết trong tay Sa-tan. Nếu một người sắp chết, họ nên chết trong tay Đức Chúa Trời. Con người đến từ Đức Chúa Trời, và họ trở về với Đức Chúa Trời – đó là lý trí và thái độ mà một loài thọ tạo nên có(Rao truyền phúc âm là bổn phận không thể thoái thác của tất cả những người tin Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu ra rằng, các môn đồ đi theo Đức Chúa Jêsus vì rao truyền phúc âm của Chúa mà đã phải chịu sự bách hại từ giới cầm quyền và giới tôn giáo, họ đã chết theo nhiều cách thức khác nhau. Nhưng họ đã trả giá bằng mạng sống để làm chứng tốt đẹp cho Đức Chúa Trời và làm nhục Sa-tan. Mặc dù xác thịt của họ đã chết, nhưng linh hồn của họ ở trong tay Đức Chúa Trời, và cái chết của họ được Ngài tưởng nhớ. Là những người đi theo Đấng Christ của thời kỳ sau rốt, chúng ta vì rao truyền phúc âm của vương quốc mà phải chịu sự bách hại tàn khốc của đảng cầm quyền Trung Quốc. Nhiều anh chị em sau khi bị bắt đã phải chịu tra tấn dã man, nhưng dù cận kề cái chết, họ cũng không phủ nhận danh Đức Chúa Trời hay phản bội Ngài. Có người bị bách hại đến chết nhưng vẫn không trở thành Giu-đa. Họ đã dâng hiến mạng sống để làm chứng cho Đức Chúa Trời, một việc làm thật có giá trị và ý nghĩa. Còn tôi thì sao? Vừa thấy hoàn cảnh nguy hiểm, sợ bị bắt và bị đánh đến chết là tôi đã muốn từ bỏ bổn phận. Tôi thực sự quá sợ chết! Nếu chỉ tìm cách bảo toàn bản thân và sống một cuộc đời hèn hạ, thì dù có bảo vệ mình hoàn hảo đến đâu, tôi cũng chỉ là một cái xác không hồn. Nếu không làm tốt bổn phận, không có việc tốt lành hay lời chứng trước Đức Chúa Trời, thì dù xác thịt có còn sống cũng không thể nhận được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời, chết rồi còn phải xuống địa ngục chịu trừng phạt. Khi hiểu ra những điều này, lòng tôi đã bớt bị nỗi sợ chết kìm kẹp.

Sau đó, tôi đọc một đoạn lời khác của Đức Chúa Trời và có thêm một chút nhận thức về bản thân. Đức Chúa Trời phán: “Những kẻ địch lại Đấng Christ cực kỳ ích kỷ và đê tiện. Họ không có đức tin chân thật nơi Đức Chúa Trời, càng không có lòng trung thành với Đức Chúa Trời; khi gặp chuyện, họ chỉ bảo vệ và bảo toàn cho bản thân mình. Đối với họ, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của riêng họ. Họ không quan tâm đến việc công tác của hội thánh bị tổn hại như thế nào – miễn họ vẫn còn sống và không bị bắt là được rồi. Những người này cực kỳ ích kỷ, họ không hề nghĩ đến các anh chị em, hay nghĩ về công tác của hội thánh, mà chỉ nghĩ đến an nguy của chính họ. Họ là những kẻ địch lại Đấng Christ. Vậy khi những người trung thành với Đức Chúa Trời và có đức tin chân thật nơi Đức Chúa Trời mà gặp phải chuyện thế này thì họ xử lý như thế nào? Cách làm của họ khác với của kẻ địch lại Đấng Christ như thế nào? … Khi những người trung thành với Đức Chúa Trời biết rõ hoàn cảnh đang nguy hiểm, họ vẫn bất chấp nguy hiểm để làm tốt việc giải quyết hậu quả và họ giữ cho những tổn thất đối với nhà Đức Chúa Trời ở mức tối thiểu, sau đó họ mới rút lui. Họ không ưu tiên sự an nguy của riêng mình. Các ngươi nói xem, ở đất nước tà ác của con rồng lớn sắc đỏ này, ai có thể đảm bảo rằng không hề có mối nguy hiểm nào khi tin Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận? Bất kể một người đảm nhận bổn phận gì thì cũng đều có hiểm nguy nào đó – tuy nhiên việc thực hiện bổn phận là do Đức Chúa Trời ủy thác, và trong khi đi theo Đức Chúa Trời, người ta phải chấp nhận hiểm nguy khi thực hiện bổn phận của mình. Người ta nên vận dụng sự khôn ngoan và cần thực hiện các biện pháp để đảm bảo an toàn, nhưng không nên đặt an nguy cá nhân của mình lên hàng đầu. Họ nên quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời, đặt công tác của nhà Ngài và việc rao truyền phúc âm lên hàng đầu. Hoàn thành sự ủy thác Đức Chúa Trời giao cho ngươi là điều quan trọng nhất, và điều này được đặt lên hàng đầu. Những kẻ địch lại Đấng Christ đặt sự an nguy cá nhân lên hàng đầu; cảm thấy mọi chuyện khác đều không liên quan đến họ. Bất kể ai gặp chuyện gì họ cũng mặc kệ, chỉ cần bản thân không sao là được rồi, như thế là họ thấy thoải mái. Họ không có chút lòng trung thành nào, là điều được quyết định bởi thực chất bản tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Trong hoàn cảnh ở Trung Quốc đại lục, khi thực hiện bổn phận, nếu muốn không gánh chịu một chút nguy hiểm nào và bảo đảm không xảy ra chuyện gì, thì có thể hay không? Người cẩn thận nhất cũng không bảo đảm được. Nhưng nhất định phải cẩn thận, chuẩn bị trước thì tốt hơn, một khi xảy ra chuyện thì cũng có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất. Nếu như không có chút chuẩn bị nào, một khi xảy ra chuyện thì tổn thất sẽ rất lớn. Các ngươi đều có thể thấy rõ ràng sự khác nhau giữa hai tình huống này phải không? Cho nên, bất kể là nhóm họp hay là làm bổn phận gì, tốt nhất vẫn phải cẩn thận, phải phòng bị trước. Người có lòng trung thành khi thực hiện bổn phận thì có thể nghĩ chu toàn và toàn diện hơn một chút. Trong lòng họ nghĩ mình phải cố gắng hết sức để sắp xếp tốt những chuyện này, một khi xảy ra chuyện thì có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất. Họ cảm thấy phải đạt được hiệu quả này. Còn người không có lòng trung thành thì không suy xét đến những điều này, họ cảm thấy những chuyện này không quan trọng, họ cũng không xem những việc này là trách nhiệm và bổn phận của mình. Khi xảy ra chuyện thì trong lòng cũng không thấy tự trách gì. Đây chính là biểu hiện của không có lòng trung thành. Kẻ địch lại Đấng Christ không có chút lòng trung thành nào với Đức Chúa Trời. Khi được sắp xếp công tác, họ cũng tiếp nhận rất vui vẻ, tỏ thái độ rất tốt, nhưng khi gặp phải nguy hiểm họ chạy nhanh nhất, là người chạy đầu tiên, trốn đầu tiên. Có thể thấy, sự ích kỷ và đê tiện của họ vô cùng nghiêm trọng, không có chút tinh thần trách nhiệm và lòng trung thành nào, gặp chuyện thì chỉ biết trốn, chỉ biết nấp, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến trách nhiệm và bổn phận của mình. Kẻ địch lại Đấng Christ vì sự an toàn của bản thân mà biểu hiện bản tính ích kỷ và đê tiện của họ khắp nơi. Họ không xem công tác của nhà Đức Chúa Trời và bổn phận của mình là ưu tiên hàng đầu, lại càng không xem lợi ích của nhà Đức Chúa Trời là ưu tiên hàng đầu. Thay vào đó họ xem sự an toàn của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu(Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 2)). Đức Chúa Trời vạch rõ rằng những kẻ địch lại Đấng Christ đặc biệt ích kỷ và đê tiện, hễ gặp nguy hiểm là chúng chạy trước, trốn trước, dường như công tác của nhà Đức Chúa Trời, lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, và sự sống của các anh chị em đều không liên quan đến chúng. Suy ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi phản tỉnh về bản thân. Những gì tôi bộc lộ chẳng phải cũng giống như một kẻ địch lại Đấng Christ sao? Khi các lãnh đạo và người làm công bị bắt, hội thánh đã sắp xếp cho tôi đến để di dời sách lời Đức Chúa Trời và nâng đỡ các anh chị em. Việc này vô cùng quan trọng, nhưng tôi lại lo rằng lỡ bị bắt mà không đứng vững được, trở thành Giu-đa thì đã uổng công tin Chúa rồi. Thế nên tôi đã không muốn làm bổn phận này. Nghĩ lại mình đã tận hưởng biết bao sự chăm tưới và cung ứng từ lời Đức Chúa Trời, vậy mà khi đối mặt với khó khăn, tôi chỉ nghĩ đến lợi ích và sự an nguy của bản thân, chẳng hề bảo vệ lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, cũng không nghĩ cách mau chóng di dời sách lời Đức Chúa Trời hay nâng đỡ các anh chị em. Tôi thực sự quá thiếu lương tâm và nhân tính! Nhận ra điều này, tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con luôn lo sợ mình bị bắt, luôn muốn trốn chạy khỏi hoàn cảnh này và mặc kệ lợi ích của hội thánh. Con thật quá ích kỷ! Lạy Đức Chúa Trời, việc con có bị bắt hay không đều ở trong tay Ngài. Nếu Ngài cho phép con bị bắt, con muốn trốn cũng không thoát, còn nếu Ngài không cho phép con bị bắt, cảnh sát cũng không thể bắt được con. Con nguyện thuận phục sự sắp đặt và an bài của Ngài để làm tròn bổn phận của mình. Xin Ngài ban cho con đức tin và ý chí chịu khổ”. Về sau, tôi được biết nhà của chị Hà Phương chưa bị Giu-đa ghé qua, nên đã hẹn mấy anh chị em đến nhà chị ấy để nhóm họp. Thông qua việc đọc lời Đức Chúa Trời và cùng nhau thông công, các anh chị em đã hiểu ra cách cậy dựa vào Đức Chúa Trời để trải nghiệm giữa cơn bách hại và hoạn nạn. Mọi người đều có thêm chút đức tin và sẵn lòng thực hiện bổn phận. Sách lời Đức Chúa Trời cũng đã được di dời an toàn.

Một buổi chiều tháng 11 năm 2023, tôi nhận được thư của lãnh đạo cấp trên, nói rằng lãnh đạo và mấy chị em ở hội thánh quê nhà của tôi đã bị mất liên lạc, có lẽ là đã bị bắt, và nhờ tôi đến đó để tìm hiểu tình hình, nếu có chuyện xảy ra thì phải xử lý những việc phát sinh, di dời của lễ và sách lời Đức Chúa Trời. Lòng tôi có chút đắn đo, thầm nghĩ: “Hoàn cảnh ở hội thánh đó khắc nghiệt như vậy, mấy anh chị em bị mất liên lạc đều quen biết mình. Nếu họ bị bắt thì liệu mình có bị liên lụy không? Bảo mình đến đó xử lý hệ quả, việc này cũng quá nguy hiểm rồi!”. Tôi không muốn đi lắm. Sau đó, tôi đọc được một đoạn lời của Đức Chúa Trời: “Đó là có những hội thánh đang ở trong hoàn cảnh ác liệt, thường có người bị bắt, do đó nhà của người bảo quản của lễ rất dễ bị bán đứng, bị con rồng lớn sắc đỏ đột kích và lục soát, của lễ có thể bị ác quỷ cướp đoạt bất kỳ lúc nào, vậy nơi này có thích hợp để cất giữ của lễ không? (Thưa, không thích hợp.) Nếu đã để của lễ ở đây rồi thì phải làm sao? Phải nhanh chóng chuyển đi. … Khi hoàn cảnh đó vừa nảy sinh, và họ linh tính được rằng của lễ sẽ gặp nguy hiểm, thì phải kịp thời dời của lễ đi, tránh bị ác quỷ con rồng lớn sắc đỏ chiếm đoạt, nuốt chửng, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho của lễ, không xảy ra bất kỳ hiểm họa hay sơ suất nào, đây là công tác mà lãnh đạo và người làm công nên làm. Ngay khi có chút động tĩnh gì, ngay khi có người bị bắt, ngay khi có hoàn cảnh nảy sinh, thì việc trước tiên mà lãnh đạo và người làm công nên nghĩ đến là của lễ có an toàn không, có thể rơi vào tay kẻ ác không, có thể bị kẻ ác chiếm đoạt không, có thể bị ác quỷ cướp đi không, của lễ có bị tổn thất gì không. Họ nên kịp thời áp dụng các biện pháp để bảo vệ của lễ, đây là chức trách của lãnh đạo và người làm công(Chức trách của lãnh đạo và người làm công (12), Lời, Quyển 5 – Chức trách của lãnh đạo và người làm công). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu ra rằng bảo vệ của lễ và sách lời Đức Chúa Trời là trách nhiệm của lãnh đạo và người làm công. Hiện tại, hội thánh ở quê nhà tôi đang bị Đảng Cộng sản truy bắt, không có ai lo liệu những công tác phát sinh, mà tôi lại tương đối quen thuộc với hội thánh đó, nên tôi phải quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời và bảo vệ công tác của hội thánh. Nếu vì sợ bị bắt mà tôi không xử lý những công tác phát sinh, và nếu để sách và của lễ bị con rồng lớn sắc đỏ cướp đi, thì tôi đã làm điều ác. Nhận ra điều này, ngay tối hôm đó tôi đã quay về hội thánh ở địa phương.

Sau khi trở về, tôi được biết lãnh đạo hội thánh quả thật đã bị bắt, các anh chị em khác cũng liên tục bị bắt. Sách được cất giữ ở một số nhà cần phải được di dời gấp, nhưng lúc đó tôi không tìm được nơi nào phù hợp, nên đã rơi vào tình thế khó khăn. Sau đó, tôi xem video lời chứng trải nghiệm “Bị thử thách bởi tình thế khó khăn kép”, và trải nghiệm của người chị em trong video đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Dù phải đối mặt với khốn cảnh kép là sự truy bắt của cảnh sát và lệnh phong tỏa vì đại dịch, người chị em đó vẫn kiên trì thực hiện bổn phận. Hoàn cảnh hiện tại của tôi còn chưa khắc nghiệt đến thế, tôi càng phải cậy dựa vào Đức Chúa Trời để làm tốt bổn phận của mình. Không lâu sau, lãnh đạo cấp trên gửi thư đến, nói rằng đã tìm được một nhà cất giữ đồ ở hội thánh khác, thế là chúng tôi đã nhanh chóng sắp xếp xe để di dời sách lời Đức Chúa Trời đến đó. Sau đó, nhờ sự phối hợp của các anh chị em, của lễ và sách lời Đức Chúa Trời đều đã được di dời đến nơi an toàn. Chính qua trải nghiệm này mà tôi đã có thêm chút đức tin, và hiểu ra rằng bất kể hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu, việc kiên trì thực hiện bổn phận và bảo vệ công tác của hội thánh mới là điều một loài thọ tạo nên làm. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Trước: 97. Tôi không còn sầu khổ vì công việc của con trai nữa

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

29. Sự ăn năn của một sĩ quan

Bởi Chân Tâm, Trung QuốcĐức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Từ lúc sáng thế cho đến nay, tất cả những gì Đức Chúa Trời đã làm trong công tác của...

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ Chức trách của lãnh đạo và người làm công Về việc mưu cầu lẽ thật Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời hằng ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con và hát những bài ca mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 6) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 7) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 8) Tôi đã quay về với Đức Chúa Trời Toàn Năng như thế nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger