Làm sao để thôi nói dối

30/01/2022

Bởi Mary Knight, Pháp

Trước khi tiếp nhận công tác của Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt, tôi nói dối và nịnh hót mọi người để họ ưu ái mình mà không chút đắn đo vì sợ làm thất vọng hay xúc phạm mọi người nếu nói thật. Tôi tin Đức Chúa Trời Toàn Năng vào tháng Mười một năm 2021, và từ lời Ngài, tôi hiểu được rằng Ngài ghét những kẻ xảo quyệt, thích chiều lòng người khác. Tôi đã quyết định đưa lời Đức Chúa Trời vào thực hành và trở thành người trung thực, sau một thời gian nỗ lực, hầu hết thời gian, tôi có thể nói thật. Chẳng hạn, lẽ ra tôi phải trả hơn 50 Euro tiền thuốc, nhưng dược sĩ đã tính nhầm và chỉ lấy một nửa, tôi chẳng cần suy nghĩ mà lập tức chỉ ra lỗi sai. Nhưng khi có chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng hay lợi ích cá nhân của tôi, thì lại khó nói thẳnghơn.

Tháng Ba năm nay, tôi phục vụ với tư cách là lãnh đạo hội thánh và lúc nào cũng bận rộn. Đôi lúc tôi rất mệt mỏi vì thiếu ngủ. Một buổi chiều nọ, khi tôi chuẩn bị ngủ một chút, chị Lý, cộng sự của tôi, bảo rằng muốn nói chuyện về công việc của chúng tôi. Tôi không vui lắm khi thấy tin nhắn của chị ấy vì tôi đang mệt, và không muốn thảo luận gì cả. Lúc đó tôi không thể nghĩ đến chuyện gì khác mà chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng tôi đã không muốn nói thẳng ra với chị Lý. Tôi sợ không biết chị ấy sẽ nghĩ gì về mình, rằng tôi làm biếng hay gì đó, quá bận tâm đến sự nhàn hạ, và nghĩ xấu về tôi. Nên để giữ hình tượng, tôi chỉ nói với chị ấy: “Xin lỗi chị, tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Tôi cần đi gặp bác sĩ”. Tôi thản nhiên nói dối mà thậm chí chẳng cần suy nghĩ. Tôi đã cảm thấy rất tội lỗi về chuyện đó đến nỗi rốt cuộc không nghỉ ngơi được chút nào, mà cứ cảm thấy rất tồi tệ. Đức Chúa Trời thích những người trung thực. Sao tôi có thể nói dối thản nhiên như thế chứ? Vậy thì sao người ta tin tưởng tôi được đây? Tôi biết nói dối vì muốn nhàn hạ là sai, Đức Chúa Trời không thích điều đó, và tôi nên đặt công tác của hội thánh lên trên hết. Sau đó, tôi đã lập tức liên lạc với chị Lý. Chị ấy hỏi tôi là tôi đã đi gặp bác sĩ về rồi à. Tôi đã không nói thật mà tiếp tục nói dối, không muốn phải xấu mặt trước chị ấy, và khiến chị ấy nghĩ tôi là kẻ xảo quyệt. Tôi bảo chị ấy rằng đã không đi gặp bác sĩ nữa, rằng phút cuối, bác sĩ đã hủy hẹn vì phải đến phòng tiêm chủng. Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện về công việc nhưng tôi cảm thấy rất không thoải mái. Tôi đã nói dối chị ấy một lần, rồi không thừa nhận mà lại tiếp tục nói dối. Tôi nhận ra tâm tính Sa-tan của mình trầm trọng như thế nào và cảm thấy xấu hổ về bản thân. Tôi hầu như không dám nhìn vào mắt chị ấy. Tôi đã lừa dối chị ấy, nghĩa là tôi thực sự là người không trung thực. Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn. Nếu tôi nói thật, điều đó sẽ hủy hoại hình ảnh của tôi trong lòng chị ấy và chị ấy sẽ nghĩ tôi là người không trung thực. Nhưng nếu cứ nói dối, Đức Chúa Trời sẽ ghê tởm tôi. Vì thế, tôi đã đến trước Đức Chúa Trời để kiểm điểm bản thân, và trong khi phản tỉnh, tôi nhận ra mình đã nhiều lần lươn lẹo và xảo quyệt trong đời. Có lần, một lãnh đạo hỏi tôi đã thông báo về cuộc họp tối hôm đó cho chị Châu chưa. Tôi nhận ra là chưa, nhưng lại không nói thật với lãnh đạo, vì muốn bảo vệ hình ảnh của mình trong mắt chị ấy. Tôi nói dối rằng mình vừa mới cho chị ấy biết. Sau đó tôi đã lập tức gửi tin nhắn cho chị Châu, báo về cuộc họp. Ngoài ra, tôi thường ra ngoài mua đồ tạp hóa vào mỗi sáng thứ Sáu, nên không thể tham gia bất cứ cuộc họp phút chót nào lúc đó. Tôi sẽ không nói thật, và chỉ nói thẳng với lãnh đạo rằng tôi cần đi mua thực phẩm để trữ trong bếp trong vài ngày tới, rằng đó là thời gian duy nhất tôi có để đi mua hàng tạp hóa. Tôi sẽ nói với chị ấy rằng đã có một cuộc họp khác, hoặc một cuộc hẹn, và đó là lý do tôi không đi được. Tôi đã lươn lẹo, xảo quyệt và lừa gạt chỉ để bảo vệ hình ảnh của mình và khiến lãnh đạo nghĩ tôi lúc nào cũng bận rộn với bổn phận. Tôi nhận ra mình còn lâu mới đáp ứng được yêu cầu của Đức Chúa Trời về sự trung thực. Vì thế, tôi đã cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, con thực sự hối hận vì đã nói dối và lừa gạt. Vì muốn nhàn hạ mà con cứ nói dối mãi không thôi. Con không hề trung thực chút nào. Đức Chúa Trời ơi, xin hãy dẫn dắt và giúp con hiểu lẽ thật, để con thoát khỏi sự bại hoại này”.

Sau đó, tôi đọc được đoạn lời này của Đức Chúa Trời “Trong cuộc sống hàng ngày, người ta nói nhiều điều vô nghĩa, không đúng sự thật, ngu dốt, ngu ngốc và mang tính biện hộ. Về gốc rễ, họ nói những điều này vì lòng kiêu hãnh của chính họ, để thỏa mãn tính tự cao tự đại của chính họ; những lời họ thốt ra về những sự giả dối này chính là sự bộc phát của tâm tính bại hoại của họ. Giải quyết sự bại hoại này sẽ làm tinh sạch lòng ngươi, và do đó làm cho ngươi tinh sạch hơn bao giờ hết, và trung thực hơn bao giờ hết. Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết lý do tại sao họ nói dối: đó là vì lợi ích thể diện của họ. Và khi so sánh bản thân với người khác, họ đánh giá mình cao hơn thực lực để bảo toàn phẩm giá và nhân cách của mình, nhưng trái lại phải mang kết cục là mất thể diện, mất phẩm giá, mất nhân cách. Đó là bởi vì ngươi nói quá nhiều điều dối trá, bởi vì mỗi một điều ngươi nói đều là dối trá. Không điều gì trong đó là thật. Khi ngươi nói dối, ngươi không mất mặt ngay lập tức, mà trong lòng ngươi cảm thấy mình vô cùng mất thể diện, và lương tâm ngươi sẽ kết tội ngươi vì không trung thực. Tận sâu thẳm, ngươi sẽ khinh ghét bản thân mình, coi khinh bản thân mình, và sẽ nghĩ: ‘Làm thế nào mà tôi lại sống một cách đáng khinh như vậy? Có thật là nói sự thật khó như vậy không? Tôi có phải nói những lời dối trá này vì danh tiếng của mình không? Tại sao cuộc sống với tôi lại mệt mỏi như vậy?’ Ngươi không phải sống một cuộc sống mệt mỏi, nhưng ngươi đã không chọn con đường sống tự do và dễ dàng; Ngươi đã chọn một con đường gìn giữ tiếng tốt và hư danh của mình, do vậy đối với ngươi, cuộc sống rất mệt mỏi. Danh tiếng ngươi có được từ việc nói dối là gì? Danh tiếng là một thứ trống rỗng, và đơn giản là không đáng một xu. Bằng cách nói dối, ngươi bán rẻ nhân cách và phẩm giá của mình. Những lời nói dối này khiến ngươi đánh mất phẩm giá và không có nhân cách trước Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không thích điều này và Ngài khinh ghét nó. Vậy, nó có đáng không? Con đường này có đúng không? Không, nó không đúng, và khi đi theo nó, ngươi không sống trong sự sáng. Khi ngươi không sống trong sự sáng, ngươi sẽ cảm thấy kiệt sức. Ngươi luôn nói dối và cố gắng làm cho những lời nói dối nghe có vẻ hợp lý, vắt óc nghĩ ra những điều vô nghĩa để nói, khiến bản thân khổ sở, cho đến khi cuối cùng ngươi nghĩ: ‘Mình không được nói dối nữa. Mình sẽ giữ im lặng và nói ít thôi’. Nhưng ngươi không thể dừng lại được. Tại sao thế này? Ngươi không thể buông bỏ những thứ như danh tiếng và uy tín của mình, do đó ngươi chỉ có thể gìn giữ chúng bằng những lời dối trá. Ngươi cảm thấy rằng mình có thể dùng những lời dối trả để bám lấy những điều này, nhưng thật ra, ngươi không thể. Những sự thiếu thành thật của ngươi không chỉ không thành công trong việc duy trì phẩm giá và nhân cách của ngươi, mà quan trọng hơn, ngươi đã mất cơ hội thực hành lẽ thật. Ngay cả khi ngươi đã gìn giữ danh tiếng và uy tín của mình, ngươi cũng đã mất đi lẽ thật; ngươi đã mất đi cơ hội đưa nó vào thực hành, cũng như cơ hội làm một người trung thực. Đây là tổn thất lớn nhất(“Chỉ có trung thực mới sống thể hiện ra được hình tượng giống con người thật sự” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Ngài đã mô tả tôi thật hoàn hảo. Tôi nhận ra mình xảo quyệt và dối trá. Khi chỉ muốn nghỉ ngơi, tôi không thể nói thật về cả những chuyện nhỏ nhặt. Tôi đã không nói thẳng với cộng sự rằng tôi cần ngủ một chút và muốn lát nữa gặp chị ấy sau, mà thay vào đó lại nói dối. Động cơ của tôi là để bảo vệ thể diện và địa vị, bảo vệ hình ảnh của mình trong mắt người khác. Nhưng Đức Chúa Trời căm ghét loại hành vi đó, và tôi cũng cảm thấy tội lỗi nữa. Đúng như lời Đức Chúa Trời phán: “Khi ngươi nói dối, ngươi không mất mặt ngay lập tức, mà trong lòng ngươi cảm thấy mình vô cùng mất thể diện, và lương tâm ngươi sẽ kết tội ngươi vì không trung thực. Tận sâu thẳm, ngươi sẽ khinh ghét bản thân mình, coi khinh bản thân mình, và sẽ nghĩ: ‘Làm thế nào mà tôi lại sống một cách đáng khinh như vậy? Có thật là nói sự thật khó như vậy không? Tôi có phải nói những lời dối trá này vì danh tiếng của mình không? Tại sao cuộc sống với tôi lại mệt mỏi như vậy?’(“Chỉ có trung thực mới sống thể hiện ra được hình tượng giống con người thật sự” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Những lời này của Ngài mô tả chính xác cảm giác tôi. Tôi thực sự nhận ra rằng nói dối để bảo vệ danh tiếng là một cách sống mệt mỏi, rằng tôi phải liên tục nói dối để che đậy lời nói dối lúc đầu của mình, và rốt cuộc là càng ngày tôi càng giả tạo và quanh co. Tôi biết Đức Chúa Trời ghét điều đó vì Ngài thánh khiết và công chính. Nghĩ lại về toàn bộ sự không trung thực của mình, tôi thật sự cảm thấy cắn rứt lương tâm sau khi nói dối, tôi hối hận và khóc lóc trước Đức Chúa Trời, cảm thấy xấu hổ vì mình nói dối. Nhưng sau đó, tôi không thể thôi nói dối. Tôi thấy mình quá bại hoại và đáng hổ thẹn! Nói dối đã trở thành bản tính của tôi. Tôi nhớ Đức Chúa Jêsus từng phán: “Song ngươi phải nói rằng: phải, phải; không, không. Còn điều người ta nói thêm đó, bởi nơi quỉ dữ mà ra(Ma-thi-ơ 5:37). “Các ngươi bởi cha mình, là ma quỉ, mà sanh ra; và các ngươi muốn làm nên sự ưa muốn của cha mình. Vừa lúc ban đầu nó đã là kẻ giết người, chẳng bền giữ được lẽ thật, và không có lẽ thật trong nó đâu. Khi nó nói dối, thì nói theo tánh riêng mình, vì nó vốn là kẻ nói dối và là cha sự nói dối(Giăng 8:44). Đúng vậy. Việc liên tục nói dối chứng tỏ tôi thuộc về ma quỷ, và tôi làm vậy chỉ để bảo vệ hình ảnh, danh tiếng của mình. Nhưng điều đó đã tước đi toàn bộ nhân cách và phẩm giá của tôi. Tôi thật quá ngu ngốc! Đức Chúa Trời đã sắp đặt các cơ hội cho tôi thực hành lẽ thật và làm người trung thực, để làm chứng và hạ nhục Sa-tan. Nhưng tôi lại mắc bẫy của Sa-tan, trở thành trò cười cho nó. Tôi làm vậy chỉ vì danh tiếng và để che đậy sự bại hoại của mình. Tôi không phải là người trung thực mà là kẻ có bản tính dối trá.

Tôi cũng đọc được đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Các ngươi nên biết rằng Đức Chúa Trời thích những người trung thực. Về thực chất, Đức Chúa Trời là thành tín, và vì thế lời Ngài luôn có thể tin cậy được; hơn nữa, hành động của Ngài là không có sai sót và không thể nghi ngờ, đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời thích những người tuyệt đối trung thực với Ngài. Trung thực có nghĩa là trao tấm lòng của ngươi cho Đức Chúa Trời, thành thật với Đức Chúa Trời trong mọi việc, cởi mở với Ngài trong mọi việc, không bao giờ che giấu sự thật, không cố dối trên lừa dưới, và không làm những điều chỉ để cầu cạnh ân huệ từ Đức Chúa Trời. Nói tóm lại, được nên trung thực là được nên thanh sạch trong hành động và lời nói của ngươi, và không lừa dối Đức Chúa Trời lẫn con người(Ba điều răn, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Tôi nhận ra trung thực nghĩa là lòng không gian trá, miệng không lọc lừa và không bao giờ dối gạt Đức Chúa Trời hay mọi người về chuyện gì cả. Tôi nhận ra trước đó, mình thực sự xảo quyệt với chị Lý, luôn nói dối để bảo vệ hình ảnh và lợi ích của bản thân. Tôi mệt mỏi và muốn đi ngủ, nên lúc đó không muốn thảo luận công việc của hội thánh với chị, nhưng tôi lại không chịu nói ra suy nghĩ của mình, mà lại nói dối rằng có hẹn vì tôi không muốn chị ấy nghĩ xấu về tôi. Tôi thà nói dối để trốn cuộc họp đó còn hơn nói thẳng là mình quá mệt và cần nghỉ ngơi một chút. Và khi chúng tôi họp, tôi đã không thừa nhận lỗi lầm mà cứ tiếp tục nói dối, dùng một lời nói dối khác để che đậy lời nói dối đầu tiên. Khi lãnh đạo hỏi tôi về công việc, tôi nói dối đã làm điều mà tôi thực sự chưa làm. Và khi cần đi mua đồ tạp hóa hằng tuần, và việc đó lại trùng với thời gian họp, tôi đã nói dối là có một cuộc hẹn. Tôi làm gì cũng chỉ muốn bảo vệ hình ảnh của mình. Tôi thấy mình thực sự có bản tính dối trá, xảo quyệt. Tôi không thể nói thật kể cả về những điều cơ bản nhất. Tôi đã bị Sa-tan làm cho bại hoại quá trầm trọng, tôi không hề trung thực.

Tôi đã đọc được một đoạn lời nữa của Đức Chúa Trời. “Chỉ khi con người tìm kiếm sự trung thực, họ mới có thể biết mình bại hoại sâu sắc như thế nào và liệu họ có bất kỳ hình tượng giống con người nào hay không; chỉ khi họ thực hành sự trung thực, họ mới có thể trở nên ý thức được họ đã nói bao nhiêu lời dối trá, và sự giả dối, không trung thực của họ ẩn giấu sâu bao nhiêu. Chỉ khi có kinh nghiệm thực hành tính trung thực, con người mới có thể dần biết được sự thật về sự bại hoại của mình và nhận ra bản tính và thực chất của chính mình, và chỉ khi đó tâm tính bại hoại của họ mới có thể được liên tục làm cho tinh sạch. Chỉ trong quá trình tâm tính bại hoại của họ được liên tục làm cho tinh sạch, con người mới có thể đạt được lẽ thật. Hãy từ từ trải nghiệm những lời này. Đức Chúa Trời không hoàn thiện những ai giả dối. Nếu lòng ngươi không trung thực – nếu ngươi không phải là một người trung thực – thì ngươi sẽ không bao giờ được Đức Chúa Trời thu phục. Tương tự, ngươi sẽ không bao giờ đạt được lẽ thật, và cũng sẽ không có khả năng có được Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không thể có được Đức Chúa Trời và ngươi không hiểu lẽ thật, vậy thì điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là ngươi thù nghịch với Đức Chúa Trời, ngươi không tương hợp với Ngài, và Ngài không phải là Đức Chúa Trời của ngươi. Và nếu Đức Chúa Trời không phải là Đức Chúa Trời của ngươi, vậy thì ngươi không thể đạt được sự cứu rỗi. Nếu ngươi không thể đạt được sự cứu rỗi, ngươi sẽ mãi mãi là kẻ thù cay đắng của Đức Chúa Trời, và kết cục của ngươi sẽ được ấn định. Do đó, nếu con người muốn được cứu rỗi thì họ phải bắt đầu bằng việc trở nên trung thực. Có một dấu hiệu đánh dấu những ai rốt cuộc sẽ được Đức Chúa Trời thu phục. Các ngươi có biết đó là gì không? Điều này được viết trong sách Khải Huyền, trong Kinh Thánh: ‘Trong miệng họ chẳng có lời nói dối nào hết, cũng không có dấu vết gì’ (Khải Huyền 14:5). ‘Họ’ là ai? Họ là những người được Đức Chúa Trời hoàn thiện và thu phục, và được cứu rỗi. Đức Chúa Trời miêu tả những người này như thế nào? Những đặc điểm và thể hiện trong hành động của họ là gì? (Họ không có khuyết điểm. Họ không nói dối.) Tất cả các ngươi nên hiểu và nắm bắt không nói dối nghĩa là gì: Nó có nghĩa là trung thực. Không có tì vết nghĩa là gì? Đức Chúa Trời định nghĩa người không có tì vết như thế nào? Trong mắt Đức Chúa Trời, ai là người hoàn thiện? (Người kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác.) Đúng thế. Trong mắt Đức Chúa Trời, đó đơn giản là một người kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác. Vì vậy, việc được hoàn thiện có liên hệ với việc không có tì vết không, chúng có phải là cùng một thứ không? (Phải.) Chắc chắn là thế. Vậy, ‘không có tì vết’ nghĩa là gì? (Những người hoàn thiện, những người kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác.) Đúng vậy. Họ là những người kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác, những người có thể theo con đường của Đức Chúa Trời. Chỉ những người như thế này mới là không có tì vết(“Sáu dấu chỉ của sự phát triển trong đời sống” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Nghĩ đến đoạn lời này, tôi sợ thực sự. Đức Chúa Trời phán: “Nếu ngươi không phải là một người trung thực – thì ngươi sẽ không bao giờ được Đức Chúa Trời thu phục. Tương tự, ngươi sẽ không bao giờ đạt được lẽ thật, và cũng sẽ không có khả năng có được Đức Chúa Trời”. “Nếu ngươi không thể đạt được sự cứu rỗi, ngươi sẽ mãi mãi là kẻ thù cay đắng của Đức Chúa Trời, và kết cục của ngươi sẽ được ấn định”. Đúng là Đức Chúa Trời không cứu rỗi những người gian dối. Tôi biết nếu mình không ăn năn, cuối cùng tôi sẽ bị Đức Chúa Trời loại bỏ. Nhờ lời Đức Chúa Trời, cuối cùng tôi đã có hiểu biết thực sự về bản thân và biết rằng những lời dối trá là từ ác quỷ mà ra, và tôi nói dối vì cái cách mà mình được nuôi dạy và ảnh hưởng của xa hội. Mẹ tôi đã luôn bảo tôi rằng dù tóc tai hay quần áo của ai đó trông có tệ đến mức nào, tôi cũng vẫn phải nói những điều tử tế để không làm tổn thương người khác. Nếu không thì sẽ chẳng có ai giúp đỡ khi tôi cần cả. Với kiểu giáo dục đó, tôi đã không có dũng khí để trung thực. Tôi đã cố duy trì hình tượng đẹp đẽ để mọi người thích tôi và nghĩ tôi có lòng trắc ẩn. Nhưng thực ra, rốt cuộc tôi lại trở thành kẻ dối trá, giả tạo. Điều này nhắc tôi nhớ đến Gióp 1:7 trong Kinh Thánh: “Ðức Giê-hô-va phán hỏi Sa-tan rằng: Ngươi ở đâu đến? Sa-tan thưa với Ðức Giê-hô-va rằng: Tôi trải qua đây đó trên đất và dạo chơi tại nơi nó”. Lời lẽ của Sa-tan xảo quyệt, quanh co, và không rõ thực sự là nó đang nói cái gì. Bằng cách nói dối, chẳng phải tôi cũng xảo quyệt như Sa-tan sao? Tôi thực sự rất xấu hổ, nhận ra mình có cùng bản tính với Sa-tan. Tôi đang sống dưới quyền lực của Sa-tan, và không hề thoát khỏi tâm tính Sa-tan của mình. Làm sao tôi có thể tương hợp với Đấng Christ hay được Đức Chúa Trời chấp thuận đây? Tôi đã đến trước Đức Chúa Trời để ăn năn, xin Ngài tha thứ cho tôi. Tôi thực sự căm ghét bản thân, căm ghét Sa-tan và cảm thấy rất tội lỗi. Tâm tính Đức Chúa Trời rất công chính, tôi biết mình không thể cứ nói dối và xúc phạm Ngài. Tôi cũng suy ngẫm về một đoạn lời này nữa: “Có một dấu hiệu đánh dấu những ai rốt cuộc sẽ được Đức Chúa Trời thu phục. Các ngươi có biết đó là gì không? Điều này được viết trong sách Khải Huyền, trong Kinh Thánh: ‘Trong miệng họ chẳng có lời nói dối nào hết, cũng không có dấu vết gì’ (Khải Huyền 14:5). ‘Họ’ là ai? Họ là những người được Đức Chúa Trời hoàn thiện và thu phục, và được cứu rỗi(“Sáu dấu chỉ của sự phát triển trong đời sống” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Đức Chúa Trời coi trọng những người trung thực, và những kẻ không trung thực sẽ không bao giờ vào được vương quốc của Ngài. Tôi thực sự không muốn nói dối nữa và trở nên hoàn thiện, nhưng tôi lại không thể tự mình làm được. Tôi cần tìm kiếm sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời để không bị rơi vào bẫy của Sa-tan. Khi nói thật thì đôi lúc có thể bị bẽ mặt, nhưng tôi không muốn nói dối nữa. Sau đó, tôi đã đọc lại “Nguyên tắc để làm một người trung thực”. “(1) Trong việc rèn luyện mình để làm người trung thực, cần phải dựa vào Đức Chúa Trời. Dâng tấm lòng của mình cho Ngài, và chấp nhận sự soi xét của Ngài. Chỉ có như vậy, theo thời gian, một người mới có thể loại bỏ được sự dối trá và lừa lọc của mình; (2) Cần phải chấp nhận lẽ thật và suy ngẫm về từng lời nói và việc làm của mình. Mổ xẻ nguồn gốc và bản chất của sự bại hoại được tỏ lộ trong bản thân mình, và đi đến thực sự hiểu về bản thân; (3) Cần phải tìm hiểu xem một người bộc lộ sự dối trá và gian dối ở những vấn đề nào. Phải dám mổ xẻ bản thân và phơi bày bản thân, xin lỗi người khác cũng như sửa đổi. …” (“170 nguyên tắc thực hành lẽ thật”). Tôi biết mình phải xin lỗi chị Lý. Tôi đã lừa gạt, nói dối chị ấy hai lần. Tôi quyết định rằng phải cởi mở với chị ấy về sự bại hoại và động cơ của mình. Tôi không thể giấu giếm những điều đó. Tôi phải nói thật và trở thành người trung thực, dù có chuyện gì đi nữa. Sau khi cầu nguyện thêm vài lần nữa, tôi đã lấy hết dũng khí để tự vạch trần mình trước chị Lý. Tôi đã nói với chị ấy tất cả về cách mình đã lừa gạt chị và rằng tôi đã ăn năn trước Đức Chúa Trời. Tôi không còn che giấu những lời dối trá của mình nữa, vì tôi biết Đức Chúa Trời đang quan sát tôi, và tôi phải chia sẻ chi tiết tất cả những điều này. Sau khi nói xong, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng to lớn, và thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, tôi bắt đầu đến trước Đức Chúa Trời mọi lúc để cầu nguyện, xin Ngài soi xét lòng tôi. Khi có ý định gì đó xảo quyệt, hoặc nếu không trung thực hay gian dối, tôi liền xin Đức Chúa Trời sửa dạy và ngăn tôi lại. Tôi biết vấn đề nói dối không thể giải quyết ngay được và trong đời, tôi chưa từng thực sự là người trung thực. Tôi muốn tiếp tục tìm kiếm để trở thành một người trung thực. Đức Chúa Trời quý mến và ban phước cho những người này, và chỉ có người trung thực mới có thể được cứu rỗi. Kể từ đó, hễ khi nào nhận ra mình đang có suy nghĩ bất chính, là tôi lại đến trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, con đã gặp phải một vấn đề, và con cảm thấy mình không thể vượt qua được nếu như không nói dối. Xin hãy khai sáng để con hiểu lẽ thật, và ban cho con sức mạnh để phản bội xác thịt. Đức Chúa Trời ơi, con muốn thực hành lẽ thật và trở thành người trung thực. Xin Ngài hãy giúp con. Con vô cùng cảm tạ Ngài!”

Có lần sau một cuộc họp, một lãnh đạo đã hỏi tôi nghĩ gì về buổi họp đó. Thực tế, tôi thấy anh ấy tỏ ra hống hách trong cuộc họp, và mối thông công của anh cũng có những vấn đề khác nữa. Nhưng tôi sợ nếu nói ra sự thật sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, và rồi anh ấy sẽ không quý mến tôi nữa. Tôi không muốn trung thực và thay đổi suy nghĩ của anh về tôi. Nên tôi nói: “Cuộc họp tuyệt lắm”. Ngay khi vừa nói xong, tôi liền cảm thấy tồi tệ. Tôi nhận ra mình đã nói dối, nên tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt tôi trở thành người trung thực và nói thật. Thế rồi tôi đã đi nói chuyện với người lãnh đạo đó về vấn đề với cuộc họp và cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Cuộc họp lần sau anh ấy tổ chức đã tốt hơn nhiều. Tôi nhận ra Đức Chúa Trời sẽ lắng nghe khi chúng ta thành tâm cầu nguyện. Tôi thấy rằng sau một thời gian, tôi đã dần thay đổi. Trước đó tôi luôn nói dối để bảo vệ thể diện và địa vị. Nhưng khi dâng lòng mình cho Đức Chúa Trời, xin Ngài che chở lòng tôi, che chở cho tôi, và kiểm soát tôi, tôi đã thấy rõ tình trạng của mình hơn. Tôi đã đến trước Đức Chúa Trời để cầu nguyện và thực hành làm người trung thực. Điều đó đôi khi có thể xúc phạm người khác, nhưng với tôi, làm người trung thực trước Đức Chúa Trời còn quan trọng hơn.

Trước kia, tôi có thói quen nói dối để khiến mọi người vui, để bảo vệ thể diện và địa vị, nhưng giờ tôi đang cố trở thành người trung thực trong mọi hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời sắp đặt cho tôi. Tôi vô cùng cảm tạ Đức Chúa Trời vì những trải nghiệm và hiểu biết này. Sự phán xét của lời Ngài đã giúp tôi thấy được sự bại hoại và xấu xa của mình và trải qua một số thay đổi. Tôi biết việc thay đổi thói quen nói dối cần cả một quá trình, và rằng Đức Chúa Trời đang sắp đặt hết tình huống này đến tình huống khác cho tôi trải nghiệm. Tôi phải tỉnh táo để không nói dối khiến Đức Chúa Trời ghê tởm. Điều quan trọng nhất là chấp nhận sự phán xét của lời Đức Chúa Trời, cầu nguyện và cậy dựa vào Ngài để thực sự thoát khỏi khuynh hướng nói dối. Đức Chúa Trời Toàn Năng hiển vinh đời đời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Tại sao tôi lo sợ mắc lỗi?

Bởi Thiên Nhất, Philippines Làm công việc thiết đồ họa cho hội thánh, mới đầu tôi gặp một số khó khăn, nhưng nhờ nương tựa nơi Đức Chúa...

Xiềng xích của sự bại hoại

Bởi Vụ Thực, Trung Quốc Tháng Ba năm 2020, tôi đến một hội thánh mà mình phụ trách để tổ chức một cuộc bầu cử, và chị Trần đã được bầu làm...

Leave a Reply

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger