Thực hành lẽ thật là gì?
Nhiều người nghe giảng nhiều năm nhưng không hiểu lẽ thật là gì, cũng không hiểu họ nên tập trung nỗ lực vào khía cạnh nào của lẽ thật. Họ chỉ nghe, thế thôi, luôn cẩu thả như những kẻ vô tư vô tâm. Thảo nào họ đã tin Đức Chúa Trời vài năm nhưng vẫn không có lời chứng trải nghiệm nào. Người thực sự mưu cầu lẽ thật phải phản tỉnh bản thân: những gì mình nói và làm có phù hợp với lẽ thật không? Mình thiếu gì? Mình nên bù đắp những thiếu sót nào? Mình đang làm tốt bổn phận đến đâu? Mình có thể hành động theo các nguyên tắc không? Nếu ngươi không rõ về những điều này, thì ngươi không phải là người mưu cầu lẽ thật. Nếu ngươi muốn mưu cầu và đạt được lẽ thật, ngươi phải thường xuyên đọc và suy ngẫm lời Đức Chúa Trời. Bất kể thực hiện bổn phận gì, ngươi cũng phải suy ngẫm và hiểu ra những lẽ thật mà mình cần lĩnh hội, và bất kể hiểu được ít hay nhiều lẽ thật thì ngươi phải có thể thực hành và trải nghiệm những lẽ thật mình đã hiểu. Ngươi phải luôn suy xét: “Mình đã thực hành và bước vào lẽ thật này chưa? Lẽ thật này đề cập đến những khía cạnh nào của cuộc sống? Những hoàn cảnh nào? Những bối cảnh nào?”. Các câu hỏi này phải được ghi khắc trong lòng ngươi, và ngươi phải suy ngẫm chúng trong thời gian rảnh rỗi. Nếu ngươi suy nghĩ mà không hiểu thì ngươi phải cầu nguyện-đọc, đến trước Đức Chúa Trời và mở lòng ra với Ngài. Hầu hết mọi người không để tâm vào lẽ thật trong đức tin nơi Đức Chúa Trời. Lòng họ ở đâu? Lòng họ luôn hướng về những việc bên ngoài, luôn quá bận tâm đến những vấn đề về hư vinh và thể diện, về việc điều gì là đúng và điều gì là sai. Họ không biết những điều nào liên quan đến lẽ thật và những điều nào không liên quan, và họ nghĩ: “Chừng nào mình còn làm việc trong nhà Đức Chúa Trời, chạy đôn đáo và chịu đựng gian khổ để thực hiện bổn phận, thì mình đang thực hành lẽ thật”. Điều này là không chính xác. Có phải người ta thực hành lẽ thật bằng cách làm việc cho nhà Đức Chúa Trời, chạy đôn đáo và chịu đựng gian khổ không? Có bất kỳ cơ sở nào để nói như vậy không? Chịu đựng gian khổ trong khi làm việc và thực hành lẽ thật là hai việc khác nhau. Nếu ngươi không biết lẽ thật là gì, thì làm sao ngươi có thể thực hành lẽ thật được chứ? Chuyện này chẳng phải hoang đường sao? Ngươi đang hành động theo những quan niệm và sự tưởng tượng của con người, ngươi đang ở trong trạng thái hỗn độn, làm việc theo ý tưởng của riêng ngươi. Lòng ngươi đang hỗn độn, không có bất kỳ mục tiêu, phương hướng hay nguyên tắc nào. Ngươi chỉ đang làm việc, và chịu đựng gian khổ trong khi làm – điều đó có liên quan gì đến việc thực hành lẽ thật chứ? Nếu người ta không hiểu lẽ thật, thì bất kể họ làm gì, và bất kể họ chịu đựng gian khổ gì, thì họ cũng còn lâu mới thực hành được lẽ thật. Người ta luôn làm việc theo ý riêng của mình, và chỉ làm sao cho xong việc; họ không hề xem xét liệu hành động của họ có phù hợp với các nguyên tắc lẽ thật hay không. Nếu ngươi không biết liệu những gì mình đang làm có phù hợp với lẽ thật hay không, thì chắc chắn ngươi đang không thực hành lẽ thật. Có lẽ có người nói: “Tôi đang làm việc cho hội thánh. Chẳng phải đó là thực hành lẽ thật sao?”. Câu này đơn thuần là sai. Làm việc cho hội thánh nghĩa là đang thực hành lẽ thật sao? Không nhất thiết – điều này chỉ có thể được xác định bằng cách xem những hành động của người đó có nguyên tắc hay không. Nếu ai đó đang làm việc không có nguyên tắc, thì bất kể họ làm việc đó cho ai, họ cũng không đang thực hành lẽ thật. Ngay cả khi họ làm việc gì đó tốt đẹp, thì việc đó cũng phải được thực hiện phù hợp với các nguyên tắc lẽ thật thì mới có thể được gọi là thực hành lẽ thật. Nếu họ vi phạm các nguyên tắc, thì bất cứ điều tốt nào họ làm cũng đều đơn thuần là hành vi tốt và không phải là thực hành lẽ thật. Hiện nay có nhiều người không bao giờ phấn đấu hướng tới các nguyên tắc lẽ thật trong việc thực hiện bổn phận của mình, điều này có nghĩa là họ chỉ đem sức lực phục vụ. Nếu một người không bao giờ phấn đấu hướng tới lẽ thật, thì họ không thể thực hiện bổn phận một cách đạt tiêu chuẩn; loại người đó chắc chắn không phải là một trong những dân sự của Đức Chúa Trời, họ chỉ có thể được gọi là người đem sức lực phục vụ. Nếu có thể kiên trì đem sức lực phục vụ đến cùng, họ có thể được coi là một người đem sức lực phục vụ trung thành và được phép ở lại. Nhưng nếu họ đã làm một số điều xấu trong quá trình đem sức lực phục vụ, họ sẽ bị đào thải trong quá trình đó, giống như một người lao động thời vụ không còn cần thiết nữa. Hầu hết những người đem sức lực phục vụ đều bị đào thải theo cách này. Việc đem sức lực phục vụ mà họ dâng lên không đạt tiêu chuẩn, thì chắc chắn họ sẽ không thể đứng vững.
Thực hành lẽ thật có nghĩa là gì? Cùng là hoàn thành một nhiệm vụ hay làm một bổn phận, thì trong chuyện đó, làm như thế nào là thực hành lẽ thật và làm như thế nào là không thực hành lẽ thật? Không thực hành lẽ thật có nghĩa là điều mà người ta đang làm không liên quan đến lẽ thật. Người đó có thể đang thực hiện một bổn phận, nhưng việc họ làm như vậy chẳng mấy liên quan đến lẽ thật. Đó chỉ là một loại hành vi tốt, và có thể được coi là một việc lành, nhưng còn lâu mới là thực hành lẽ thật – có một sự khác biệt giữa những điều này. Sự khác biệt là gì? Ngươi chỉ tuân theo một phạm vi hay các quy định khi ngươi làm điều gì đó. Ngươi không để lợi ích của nhà Đức Chúa Trời chịu bất kỳ tổn thất nào, ngươi chạy đôn đáo nhiều hơn một chút và chịu đựng nhiều gian khổ hơn một chút, ngươi đã đạt được những điều này, và nếu những yêu cầu đối với ngươi không đặc biệt cao, thì ngươi có thể đang thực hiện bổn phận một cách đạt tiêu chuẩn. Nhưng có một điều khác cần xem xét: ngươi đã khai quật và phát hiện những tâm tính bại hoại, những suy nghĩ và những điều nào bên trong ngươi khiến Đức Chúa Trời không hài lòng khi ngươi đang làm việc đó chưa? Ngươi đã thật sự biết mình thông qua việc thực hiện điều đó và thông qua việc thực hiện bổn phận của mình chưa? Ngươi đã tìm ra lẽ thật mà ngươi cần thực hành và bước vào chưa? (Thưa, rất hiếm khi – đôi khi con chỉ đơn thuần đối chiếu lời Đức Chúa Trời với bản thân mình, biết mình một chút, thế thôi.) Vậy thì phần lớn thời gian ngươi chỉ có sự tự biết mình trên lý thuyết, mang tính công thức, chứ không phải sự tự biết mình thực tế. Nếu ngươi không mưu cầu lẽ thật, thì ngay cả khi ngươi không mắc lỗi lớn và không vi phạm các nguyên tắc chính, ngay cả khi ngươi không chủ động làm điều ác và có vẻ là một người tốt với chút nhân tính, thì ngươi vẫn không thực hành và không đạt được lẽ thật, việc ngươi không có lỗi lầm và vẻ ngoài có nhân tính của ngươi vẫn không được đánh đồng với việc phù hợp với lẽ thật hay thực hành lẽ thật. Những điều này cách xa và khác biệt với việc thực hành lẽ thật. Sau khi tin Đức Chúa Trời vài năm, nhiều người khám phá ra rằng họ là những người đem sức lực phục vụ điển hình. Họ tự hỏi làm thế nào mà họ lại trở thành những người đem sức lực phục vụ, nhưng họ không có được câu trả lời, dù ngẫm nghĩ thế nào. Khi người ta mới bắt đầu tin Đức Chúa Trời, họ không có ý định trở thành người đem sức lực phục vụ. Họ dự định trở thành những tín hữu tốt, đạt được sự hiểu biết về lẽ thật, cuối cùng được cứu rỗi và bước vào thiên quốc – hoặc chí ít là có thể sống sót. Họ cũng nghĩ rằng là tín hữu, họ phải kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác, cũng như thuận phục Ngài. Làm thế nào mà họ lại trở thành những người đem sức lực phục vụ mà không nhận ra? Đó là bởi vì ngươi không bao giờ có thể thực hành lẽ thật hoặc bước vào thực tế lẽ thật trong bổn phận của mình, và trong những hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời đã an bài cho ngươi – ngươi luôn góp sức thay vì thực hiện bổn phận của mình. Đó chính là lý do. Do đó, sau khi ngươi đã thực hiện bổn phận của mình một thời gian, khi ngươi tĩnh tâm lại và nghĩ: “Mình đã đạt được gì trong thời gian này? Có lần, khi mình ra ngoài, mình suýt gặp nguy hiểm, nhưng Đức Chúa Trời đã bảo vệ mình”, thì việc thấy rằng Đức Chúa Trời đã bảo vệ ngươi có được coi là biết Ngài không? Những điều này không thể truyền cảm hứng cho ngươi để tăng cường đức tin nơi Đức Chúa Trời, cũng như không thể giúp ngươi có được sự hiểu biết thực sự về tâm tính bại hoại, thực chất bản tính của bản thân mình. Nghĩ lại về việc ngươi đã thực hiện bổn phận của mình như thế nào trong thời gian này, ngươi có tiến bộ gì trong lối vào sự sống của mình không? Nếu ngươi đưa lẽ thật vào thực hành khi thực hiện bổn phận, và hành động phù hợp với các nguyên tắc, thì ngươi nhất định sẽ tiến bộ. Nếu ngươi nói: “Về mặt tích cực, lẽ thật về việc biết Đức Chúa Trời thật thâm sâu; mình vẫn chưa thực sự hiểu hoặc học hỏi được nhiều từ đó. Nhưng về mặt tiêu cực, mình biết rằng những tâm tính bại hoại khó phân định nhất, chính là tâm tính bại hoại của con người như Đức Chúa Trời đã vạch rõ, là thực chất thù địch với Đức Chúa Trời và chống đối Ngài của loài người, là bản tính tà ác và sự giả dối của con người, cũng như tâm tính bại hoại ẩn sâu tận đáy lòng con người mà Đức Chúa Trời đã vạch rõ. Trước đây mình không thể đối chiếu với điều đó, nhưng giờ mình đã phát hiện ra rồi, đối chiếu được rồi, và tâm hồn mình cũng có được chút cảm giác về nó”. Đây là sự tiến bộ. Ngươi có những cảm giác này, và khi ngươi tĩnh tâm lại và cố gắng suy nghĩ kỹ càng, ngươi sẽ thấy rằng trải nghiệm tin Đức Chúa Trời trong vài năm của ngươi là quá nông cạn, và thấy mình thiếu sót quá nhiều thứ. Ngươi có chút hiểu biết về chân tướng sự bại hoại của chính mình, nhưng ngươi chỉ mới bắt đầu ăn năn. Ngươi phạm tội ít hơn, và thể hiện một số thay đổi nhỏ trong hành vi, nhưng đây vẫn còn lâu mới là sự thay đổi trong tâm tính sự sống. Khi ngươi có thêm vài năm trải nghiệm, có sự hiểu biết sâu hơn về tâm tính bại hoại của mình, và có một số thay đổi trong tâm tính sự sống của mình – khi đó ngươi cuối cùng sẽ cảm thấy rằng mình đã nhận được sự cứu rỗi vĩ đại từ Đức Chúa Trời, và sẽ nói: “Những lời Đức Chúa Trời vạch rõ con người thật đúng, và mình nói Amen với lời Đức Chúa Trời. Lời Ngài là lẽ thật, và chúng thật đúng biết bao!”. Khi người ta không biết mình, tất cả họ đều nói: “Những người khác có thể phản bội Đức Chúa Trời, nhưng mình thì sẽ không bao giờ. Những người khác có thể từ bỏ Đức Chúa Trời, nhưng mình thì không bao giờ”. Chẳng phải những lời này rỗng tuếch sao? Bị vạch trần bởi những sự thật, người ta có thể ý thức được rằng bản thân họ quá là không đáng tin cậy, rằng họ cần Đức Chúa Trời coi sóc và bảo vệ họ, rằng họ thực sự không thể rời khỏi sự chăm sóc của Đức Chúa Trời, rằng chỉ nhờ ân điển và lòng thương xót của Đức Chúa Trời mà con người mới có được ngày hôm nay, và con người không có gì để khoe khoang. Nếu ngươi có cảm giác này, thì nó đến từ trải nghiệm của ngươi, chứ không phải do người khác truyền cho ngươi. Nó đến từ những gì ngươi đã đích thân trải qua và trải nghiệm. Những điều này rất thực tế và sâu sắc, thực tế hơn nhiều so với những lời sáo rỗng mà người ta thường nói. Khi ngươi có loại trải nghiệm này, và lòng ngươi có cảm giác này, thì ngươi sẽ khao khát Đức Chúa Trời, lời Ngài, và lẽ thật. Ngươi sẽ được truyền cảm hứng để trân quý lời Đức Chúa Trời, được truyền cảm hứng để thực hành và trải nghiệm lời Ngài, và ngươi sẽ tiến thêm một bước đến gần Đức Chúa Trời hơn trong mối quan hệ của ngươi với Ngài. Đây là bằng chứng cho thấy ngươi đã đi đúng hướng trong đức tin nơi Đức Chúa Trời, và đã bắt đầu bước vào thực tế lẽ thật. Những người chỉ biết rao giảng câu chữ, đạo lý và lý thuyết suông bị gạt bỏ ngày càng xa, ngày càng trở nên bị cô lập và hổ thẹn trong nhà Đức Chúa Trời. Họ phải phản tỉnh về bản thân, và đã đến lúc họ tỉnh ngộ rồi.
Tiêu chí để đánh giá liệu ai đó có thực tế lẽ thật hay không là gì? Hay tiêu chí để xem ai đó có đang thực hành lẽ thật hay không là gì? Ngươi phải xem, khi gặp chuyện, họ có thái độ gì đối với Đức Chúa Trời, liệu họ có thể tìm kiếm lẽ thật hay không, liệu họ có thật sự biết mình hay không, và liệu họ có thể kính sợ Đức Chúa Trời và lánh khỏi điều ác hay không. Khi có cái nhìn rõ ràng về những điều này, ngươi có thể xác định liệu họ có đang thực hành lẽ thật hay có thực tế lẽ thật hay không. Nếu ai đó luôn giảng câu chữ và đạo lý, phun ra những lời cao siêu mỗi khi gặp chuyện, thì rõ ràng là họ không có thực tế lẽ thật. Một người không có thực tế lẽ thật, thì khi gặp chuyện, họ có thể đưa lẽ thật vào thực hành không? Họ không thể làm như vậy. Họ có thể nói: “Chuyện này đã xảy ra rồi, mình thuận phục Đức Chúa Trời!”. Tại sao ngươi muốn thuận phục Đức Chúa Trời? Nguyên tắc là đúng, nhưng có thể ngươi đang hành động dựa trên cảm giác của mình, với một phương pháp mà ngươi tự mình cân nhắc và quy định. Ngươi nói về việc thuận phục Đức Chúa Trời, nhưng trong thâm tâm, ngươi luôn nghi ngờ tất cả những gì Đức Chúa Trời làm. Ngươi không hiểu tại sao Đức Chúa Trời hành động theo cách này, ấy thế mà ngươi cứ tự nhủ rằng mình phải thuận phục Ngài, trong khi thực tế, ngươi không có ý định đó. Ngươi chỉ có vẻ ngoài không chống đối, không oán trách và làm theo những gì ngươi được bảo. Có vẻ như ngươi đã thuận phục, nhưng kiểu thuận phục này đơn thuần là lời nói cửa miệng, đơn thuần tuân thủ các quy định, chứ không phải ngươi đang thực hành thuận phục. Ngươi phải rút ra và mổ xẻ tâm tính bại hoại ngăn cản ngươi thuận phục, và đối chiếu nó với lời Đức Chúa Trời. Nếu ngươi có được hiểu biết thực sự về tâm tính bại hoại của mình, nếu ngươi có thể thực sự hiểu Đức Chúa Trời, và biết tại sao Ngài hành động theo cách Ngài hành động, nếu ngươi có thể hiểu điều này hoàn toàn, thì ngươi có thể thuận phục Đức Chúa Trời. Ngươi sẽ nói: “Dù gian khổ dữ dội đến đâu, dù mình cảm thấy yếu đuối hay buồn bã đến đâu, mình cũng sẽ không tiêu cực, và mình sẽ thuận phục Đức Chúa Trời, bởi vì mình biết rằng những gì Đức Chúa Trời làm là tốt lành, rằng tất cả những gì Ngài làm đều đúng. Ngài sẽ không làm bất cứ điều gì sai cả”. Khi ngươi đạt được điều này, vấn đề của ngươi đã được giải quyết hoàn toàn. Một số người không biết tìm kiếm lẽ thật và giải quyết vấn đề theo cách này. Họ đơn thuần rao giảng câu chữ và đạo lý, và có vẻ như họ hiểu mọi thứ, nhưng khi gặp phải khó khăn thực tế thì dù có muốn, họ cũng không thể đưa lẽ thật vào thực hành. Những sự oán trách và hiểu lầm vẫn tồn tại trong lòng họ – ấy thế mà họ không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết vấn đề. Những sự oán trách và hiểu lầm này ẩn giấu bên trong con người. Trên thực tế, chúng là một loại ung thư, và sẽ bùng phát trong hoàn cảnh thích hợp. Trước khi điều đó xảy ra, người ta không thể cảm nhận được chúng, và họ nghĩ rằng họ đã hiểu toàn bộ lẽ thật và không có khó khăn gì. Nhưng sau này khi gặp chuyện, họ không thể đưa lẽ thật vào thực hành. Điều này chứng tỏ rằng ngươi không có đức tin thật nơi Đức Chúa Trời và rằng ngươi không thực sự hiểu lẽ thật. Điều đó nghĩa là gì? Nghĩa là ngươi có thể giảng vài câu chữ và đạo lý và chỉ tuân thủ một vài quy định. Mặc dù đôi khi ngươi có thể thuận phục, nhưng đó là sự thuận phục tuân thủ các quy định, và đó là một sự thuận phục rất hạn chế. Nếu ngươi gặp phải điều gì đó không phù hợp với những quan niệm của mình, thì ngươi sẽ không thể thuận phục. Điều này chứng tỏ rằng ngươi không phải là người có thể thực sự thuận phục Đức Chúa Trời và tâm tính bại hoại của ngươi vẫn chưa được giải quyết và không thay đổi. Ngươi phải biết tâm tính bại hoại của mình dựa trên những điều xảy đến với ngươi, và ngươi phải biết, hiểu và quan tâm đến tất cả những gì Đức Chúa Trời làm. Sau đó, ngươi phải đạt được sự thuận phục thực sự và tự nguyện, và bất kể điều gì xảy đến với ngươi, hoặc nó có không phù hợp với những quan niệm của ngươi đến mức nào, thì ngươi cũng phải có thể thuận phục. Đây là cấp độ cần phải đạt được để là một người thực sự thuận phục Đức Chúa Trời và một người đã thực sự thay đổi.
Hầu hết những người đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm đều không biết thuận phục Ngài là gì. Họ chỉ biết cách nói những câu chữ và đạo lý, chứ không biết thực hành lẽ thật là gì, hay thực hành lẽ thật như thế nào để thuận phục Đức Chúa Trời. Tại sao lại thế? Một số người luôn thuận phục Đức Chúa Trời theo những quan niệm và sự tưởng tượng của riêng họ, và khi những gì Đức Chúa Trời phán không phù hợp với những quan niệm của họ thì họ không thể khiến mình thuận phục. Sau đó, những quan niệm và sự hiểu lầm về Đức Chúa Trời nảy sinh trong họ, và họ sẽ không tìm kiếm lẽ thật. Nếu họ thực sự là những người thuận phục Đức Chúa Trời, thì họ sẽ có thể thuận phục Ngài bất kể lời Ngài có phù hợp với quan niệm của con người hay không, bởi vì sự thuận phục của con người đối với Đức Chúa Trời là điều thiên kinh địa nghĩa. Nếu một người thực hành theo cách này, thì họ đang thuận phục Đức Chúa Trời, và nếu một người hiểu được lẽ thật thông qua sự thực hành này, thì họ có thực tế của việc thuận phục Đức Chúa Trời. Khi hầu hết mọi người cố gắng thực hành lẽ thật, họ chỉ thực hành đạo lý theo nghĩa đen của lời Đức Chúa Trời, và nghĩ rằng họ đang thực hành lẽ thật. Thực ra, làm như vậy chưa phải là thực hành lẽ thật. Phải có các nguyên tắc để thực hành lẽ thật. Nếu một người không thể tìm thấy các nguyên tắc thực hành, thì họ chỉ tuân theo các quy định, và sự thực hành này thiếu chi tiết cần thiết để hành động phù hợp với các nguyên tắc. Nhiều người chỉ tuân giữ những quy định của câu chữ và đạo lý, và việc thực hành của họ không có nguyên tắc. Điều này không đạt tiêu chuẩn cho việc thực hành lẽ thật. Mọi người trong tôn giáo đều hành động theo những quan niệm và tưởng tượng của riêng họ, và nghĩ rằng đây là thực hành lẽ thật. Chẳng hạn như họ có thể giảng về tình yêu thương hoặc về sự khiêm nhường, nhưng tất cả những gì họ làm là lặp đi lặp lại những lời nghe có vẻ hay ho. Việc thực hành của họ không có nguyên tắc, và họ không thể nắm bắt được những điều cơ bản nhất. Nếu thực hành theo cách này, làm sao người ta có thể bước vào thực tế lẽ thật? Lẽ thật là lời Đức Chúa Trời; thực tế được con người sống thể hiện ra. Chỉ đến khi ai đó có thể thực hành lẽ thật và sống thể hiện ra lời Đức Chúa Trời thì họ mới sở hữu thực tế lẽ thật. Thông qua thực hành và trải nghiệm lời Đức Chúa Trời, người ta đạt được sự khai sáng của Đức Thánh Linh và có nhận thức thực sự về lời Đức Chúa Trời. Chỉ khi đó họ mới hiểu được lẽ thật. Những người thực sự hiểu lẽ thật có thể xác định các nguyên tắc thực hành. Khi ngươi đã nắm bắt được các nguyên tắc thực hành, lời nói và hành động của ngươi sẽ có nguyên tắc, và việc thực hiện bổn phận của ngươi sẽ phù hợp với các nguyên tắc lẽ thật. Thực hành lẽ thật là như vậy; có thực tế lẽ thật là như vậy. Chỉ đến khi ngươi sống thể hiện ra thực tế lẽ thật thì ngươi mới đang thực hành lẽ thật, và nếu ngươi không sống thể hiện ra thực tế lẽ thật, thì ngươi không thực hành lẽ thật. Thực hành lẽ thật không phải là vấn đề chỉ tuân thủ các quy định như mọi người tưởng tượng, và người ta không được thực hành theo bất kỳ cách nào mình muốn. Đức Chúa Trời xem xét liệu ngươi có thực sự hiểu lẽ thật trong quá trình thực hành và trải nghiệm lời Ngài hay không, và xem lời nói cũng như hành động của ngươi có các nguyên tắc lẽ thật hay không. Nếu ngươi hiểu lẽ thật và có thể đưa nó vào thực hành, thì ngươi sẽ có lối vào sự sống. Dù ngươi có trải nghiệm và nhận thức gì về lời Đức Chúa Trời, dù ngươi đã lĩnh hội gì, thì những điều này đều liên quan trực tiếp đến lối vào sự sống của ngươi. Nếu ngươi đã trải qua nhiều điều, thất bại nhiều lần, học được những bài học đích thực, và có những kinh nghiệm thực tế, thì ngươi có thể cảm thấy rằng mình có thực tế lẽ thật. Điều này có xác đáng không? Không xác đáng. Một cảm giác như vậy có đáng tin cậy không? Nó cũng không đáng tin cậy. Những người có thực tế lẽ thật có thể thuận phục Đức Chúa Trời và làm chứng cho Ngài, và việc nghe chứng ngôn của họ sẽ giúp xây dựng cho những người khác rất nhiều. Chỉ những người đó mới có thể được cho là có thực tế lẽ thật. Chỉ người có thể gợi lên sự thừa nhận và tán thành của những người hiểu lẽ thật thì mới có thực tế lẽ thật. Việc ngươi có thực tế lẽ thật hay không phụ thuộc chủ yếu vào việc ngươi có thể hiểu lẽ thật và biết Đức Chúa Trời trong việc thực hành và trải nghiệm lời Ngài hay không. Nếu việc thực hành và trải nghiệm của ngươi không liên quan đến lời Đức Chúa Trời và lẽ thật, thì ngươi không có trải nghiệm sự sống thực sự. Điều này cũng chứng tỏ rằng mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời là không bình thường. Tại sao Ta nói mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời là không bình thường? Bởi vì ngươi không có sự thực hành hay trải nghiệm về lời Ngài, và ngươi chưa đạt được sự hiểu biết về lẽ thật. Điều đó cho thấy rằng ngươi không phải là người trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời, càng không phải là người thuận phục Đức Chúa Trời. Chỉ khi ngươi đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm, đã trải qua nhiều sự thử luyện và hoạn nạn, và đức tin cũng như tình yêu của ngươi dành cho Đức Chúa Trời đã lớn lên, và ngươi đã đứng vững trong chứng ngôn của mình, thì ngươi mới được chứng thực là có đức tin thật nơi Đức Chúa Trời. Đức tin thật ấy phải được chứng thực bằng cách đứng vững trong chứng ngôn của ngươi; việc ngươi có thể làm như vậy hay không là tối quan trọng. Điều này kiểm nghiệm xem ngươi có đang thực hành lẽ thật hay không, và nó tiết lộ liệu ngươi có đức tin thật hay không. Ví dụ, thái độ của ngươi sẽ như thế nào nếu Đức Chúa Trời sắp đặt một tình huống, và ngươi thấy Ngài có ý định lấy đi người mà ngươi yêu thương và quan tâm nhất, hoặc những thứ mà ngươi trân quý nhất? Không phải là đơn thuần nói: “Lạy Đức Chúa Trời, mọi việc Ngài làm đều tốt đẹp. Con cảm tạ và ngợi khen Ngài” thì có nghĩa là ngươi có thể vượt qua bài kiểm tra. Khi ngươi nhìn thấy người mình yêu thương nhất trút hơi thở cuối cùng, lòng ngươi sẽ đau đớn và rối loạn, và ngươi nói: “Mình không thể sống nổi nếu anh ấy chết. Mình sẽ chết cùng anh ấy, vì mình không thể thiếu anh ấy được! Nếu anh ấy chết, mình sẽ không tin Đức Chúa Trời nữa”. Trong trường hợp này, ngươi không có thực tế lẽ thật, và đã bị tỏ lộ hoàn toàn. Ngươi có đức tin đích thực không? Người thân của ngươi chết và ngươi không thể sống nổi; ngươi thậm chí không muốn Đức Chúa Trời nữa. Người thân của ngươi chết và ngươi thậm chí không thuận phục Đức Chúa Trời nữa. Điều này chứng tỏ rằng điều mà ngươi yêu thương và thuận phục là con người. Chẳng phải ngươi đã bị tỏ lộ bởi điều này sao? Ngươi về cơ bản không phải là người thuận phục Đức Chúa Trời, càng không yêu kính Ngài. Mối thông công bình thường của ngươi với những người khác hẳn là toàn những lời nói rỗng tuếch và đạo lý, không phải những lời thực tế, chân thành. Việc những đạo lý mà ngươi nói và những khẩu hiệu mà ngươi hô hào có xuất phát từ đức tin của ngươi và có phải là sự hiểu biết thực của ngươi hay không sẽ bị vạch trần khi ngươi được thử luyện. Hóa ra ngươi là một tín hữu giả, một kẻ mạo danh, và một kẻ chẳng tin. Ngươi chỉ nói suông về đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời; lời Ngài chưa bén rễ trong lòng ngươi. Dạng đức tin nơi Đức Chúa Trời đáng sợ nhất là khi một người hiểu mọi đạo lý, nhưng lại không có chút đức tin đích thực nào nơi Đức Chúa Trời. Đức tin đích thực có thể được kiểm chứng như thế nào? Chủ yếu là bằng cách xem liệu ai đó có thể tiếp nhận lẽ thật và đưa lẽ thật đó vào thực hành khi có chuyện xảy đến với họ hay không. Nếu họ chưa bao giờ tiếp nhận lẽ thật, cũng chưa đưa lẽ thật vào thực hành, thì thực ra họ đã bị tỏ lộ rồi, và không cần đợi đến khi thử luyện thì mới bị tỏ lộ. Khi có chuyện xảy ra với ai đó trong cuộc sống hàng ngày, ngươi có thể thấy rõ liệu họ có thực tế lẽ thật hay không. Có nhiều người không thường mưu cầu lẽ thật, và không đưa lẽ thật vào thực hành khi có chuyện xảy đến với họ. Những người như thế này có cần đợi thử luyện thì mới bị vạch trần không? Không hề. Sau một thời gian, nếu không có gì thay đổi, điều đó có nghĩa là họ đã bị tỏ lộ. Nếu họ đã bị tỉa sửa, nhưng vẫn không tiếp nhận lẽ thật và vẫn quyết không ăn năn, thì họ càng bị tỏ lộ nhiều hơn, và cần phải bị thanh trừ, đào thải. Những người không thường tập trung vào việc tiếp nhận lẽ thật hoặc đưa lẽ thật vào thực hành đều là những kẻ chẳng tin, và không được giao phó bất kỳ công việc nào, hay đảm nhận bất kỳ trách nhiệm nào. Một người không có lẽ thật có thể đứng vững không? Việc đưa lẽ thật vào thực hành có quan trọng không? Hãy cứ nhìn vào những người chưa bao giờ thực hành lẽ thật – sẽ không mất nhiều năm để tất cả bọn họ bị tỏ lộ. Họ không hề có lời chứng trải nghiệm. Họ thật bần cùng và đáng thương biết bao, và họ hẳn phải cảm thấy xấu hổ biết bao!
Đức tin thật nơi Đức Chúa Trời nảy sinh trong một người như thế nào? Nó đến từ trải nghiệm. Nó đến từ trải nghiệm như thế nào? Nếu ngươi có thể tìm kiếm và suy ngẫm về tâm ý của Đức Chúa Trời trong mỗi con người, sự việc và sự vật mà ngươi gặp phải, và thông qua đó hiểu được Ngài, thì sau rất nhiều trải nghiệm, ngươi sẽ dần dần có được sự hiểu biết thực về Đức Chúa Trời – không phải là sự hiểu biết ngoài miệng, mà là sự hiểu biết ngươi cảm nhận trong lòng mình. Đức Chúa Trời mà lòng ngươi tin và miệng ngươi thừa nhận sống trong lòng ngươi, và không ai có thể lấy đi điều đó. Cũng giống như Gióp, khi ông bị thử luyện và bạn bè của ông nói: “Ông đã phạm tội và xúc phạm Đức Chúa Trời. Hãy mau cầu xin Giê-hô-va Đức Chúa Trời tha thứ cho ông đi!”. Gióp không nghĩ là thế, nhưng tại sao? Đó là bởi vì sau khi đã trải nghiệm hàng chục năm cuộc đời, sự hiểu biết của ông về Đức Chúa Trời không dựa trên trải nghiệm; ông đã không nói: “Đức Chúa Trời ban phước và đầy lòng thương xót đối với con người, không bao giờ tước đoạt của họ”. Điều ông trải nghiệm là Đức Chúa Trời ban cho con người, nhưng Ngài cũng lấy đi. Khi Ngài ban nhiều thứ cho con người, đôi lúc Ngài cũng đồng thời sửa phạt, sửa dạy, và trừng phạt. Những gì Đức Chúa Trời làm với con người không phải do tâm trí, suy nghĩ hay trí tưởng tượng của con người quy định. Vì vậy, trải nghiệm sống mấy chục năm của Gióp đã khiến ông kết luận rằng “Ðức Giê-hô-va đã ban cho, Ðức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Ðức Giê-hô-va!” (Gióp 1:21). Tức là, mọi việc Đức Chúa Trời làm, bất kể nó được coi là tốt hay xấu trong mắt con người, đều là một phần trong những sự sắp đặt của Ngài. Sa-tan cũng không dám làm chuyện xấu với con người nếu không có sự cho phép của Đức Chúa Trời. Nhân loại ở trong tay Đức Chúa Trời, và dưới sự tể trị của Ngài, họ không có gì phải sợ hãi. Ngay cả khi ngươi rơi vào tay Sa-tan, thì đó là do Đức Chúa Trời tể trị, và Sa-tan sẽ không dám đụng đến ngươi nếu không có sự cho phép của Đức Chúa Trời. Gióp có mức độ hiểu biết này và do đó đã không oán trách, bất kể Đức Chúa Trời làm gì. Ông thấy rõ rằng chỉ có Giê-hô-va Đức Chúa Trời mới là Đức Chúa Trời thật tể trị tất cả, và tất cả các thiên sứ, tà linh và ma quỷ đều không phải là Đức Chúa Trời. Ai tể trị mọi thứ? Ai tể trị nhân loại, và có sự tể trị đối với tất cả? Chính là Đức Chúa Trời. Theo cách nói thông thường, Đức Chúa Trời là vĩ đại nhất. Gia đình của một người, mức độ giàu có của họ, việc họ trải qua những ngày tháng thoải mái hay đau khổ, và tuổi thọ của họ – tất cả đều nằm trong tay Đức Chúa Trời. Gióp đã có thể nghiệm sâu sắc về phương diện này, và không chỉ một hai lần trong đời. Bất cứ khi nào gặp phải chuyện gì đó, nếu ông có thể hiểu rằng điều đó xảy ra trong sự tể trị của Đức Chúa Trời, thì điều đó trở nên khắc cốt ghi tâm với ông. Nó cho ông cảm giác và ý thức sâu sắc rằng những chuyện này không xảy ra một cách ngẫu nhiên, hoặc theo ý muốn của con người hay Sa-tan, mà đó là việc Đức Chúa Trời làm, và ông không được oán trách. Gióp đã nhận ra điều gì khi trải qua những sự thử luyện lớn như vậy? Nhận ra rằng Đức Chúa Trời chí cao vô thượng, Đức Chúa Trời khôn ngoan. Ông luôn có thể ngợi khen Đức Chúa Trời, bất kể Đức Chúa Trời đã làm gì. Nếu những điều như thế này xảy ra với ngươi nhưng ngươi không thể hiểu được, đừng phán xét hoặc quy định. Nếu ngươi không biết ý tốt của Đức Chúa Trời là gì thì hãy tìm kiếm, chờ đợi, rồi thuận phục. Đây là cách tốt nhất để thực hành, và là con đường thực hành tốt nhất, nếu không ngươi sẽ bị nhục nhã và hổ thẹn. Gióp thể nghiệm sâu sắc tất cả những điều này. Nếu ngươi luôn hiểu lầm Đức Chúa Trời, thì ngươi sẽ không thể đạt được lẽ thật, và sẽ đánh mất các phước lành của Đức Chúa Trời. Ngay cả khi ngươi phải chịu nhiều gian khổ, thì ngươi cũng sẽ chẳng đạt được gì bởi vì mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời không bình thường, ngươi không coi Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời, ngươi không hiểu công tác của Ngài, và ngươi không thực sự thuận phục Ngài. Vì vậy, ngươi sẽ không thể đạt được sự hiểu biết thực sự về Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời phán và làm công tác, và bất kể Ngài dốc bao nhiêu tâm huyết và trả bao nhiêu giá vì ngươi, và bất kể Ngài tạo ra cho ngươi loại hoàn cảnh nào, thì cuối cùng tất cả cũng là để ngươi có thể biết Đức Chúa Trời. Một khi ngươi biết Đức Chúa Trời, mối quan hệ của ngươi với Ngài sẽ trở nên gần gũi và bình thường hơn. Đức Chúa Trời không hành động vô cớ, huống hồ là chơi đùa với ai đó vì buồn chán, và việc người ta không hiểu cách Ngài làm việc là bình thường. Nhưng họ nên tìm kiếm lẽ thật, và chí ít là không quy định Đức Chúa Trời – là một người có lý trí nghĩa là như vậy. Như Phi-e-rơ đã nói, Đức Chúa Trời coi con người như đồ chơi, hoặc dù Ngài đối xử với họ như thế nào, thì Ngài cũng luôn luôn đúng. “Nếu Đức Chúa Trời coi tôi như một món đồ chơi, làm sao tôi có thể không sẵn sàng và sẵn lòng chứ?”. Điều gì đã khiến Phi-e-rơ nói những lời này? (Trải nghiệm của Phi-e-rơ đã dẫn đến những lời này. Ông nhận ra rằng bất kể Đức Chúa Trời làm gì, tâm ý của Ngài cũng luôn tốt.) Đôi khi ngươi không hiểu tâm ý của Đức Chúa Trời, vậy ngươi nên làm gì? Ngươi phải chờ đợi, tìm kiếm, và cố gắng nhận ra. Mặc dù Gióp và Phi-e-rơ sống ở những thời điểm khác nhau, có xuất thân khác nhau, trải nghiệm những điều khác nhau, và nói những lời khác nhau, nhưng con đường và cách thực hành của họ y như nhau, và tâm thái của họ đối với Đức Chúa Trời khi có chuyện xảy ra là y như nhau. Chỉ là họ sử dụng ngôn ngữ khác nhau để diễn đạt ý này. Nhưng mọi người hiểu gì từ điều này? Rằng ngươi phải thực hành thuận phục, đồng thời tìm kiếm và chờ đợi ý của Đức Chúa Trời. Đừng lo lắng. Việc phải có thái độ này trước tiên là đúng. Nếu ngươi quá lo lắng khi có chuyện xảy ra và không biết tìm kiếm lẽ thật, mà cứ oán trách Đức Chúa Trời, thì sẽ có rắc rối. Một số người nói: “Tôi không hiểu nổi! Tại sao Đức Chúa Trời lại đối xử với chúng ta như vậy? Tôi không thể thuận phục nếu chúng ta bị đối xử như ma quỷ, như Sa-tan. Thật không hợp tình hợp lý, thật không thể chấp nhận được!”. Ngươi có còn xứng đáng được Đức Chúa Trời hướng dẫn khi đầu óc con người, những quan niệm, tưởng tượng, sự phản nghịch và sự bất phục của ngươi đang loạn lên không? Thuận phục không phải chỉ đơn giản là nói rằng ngươi thuận phục, hay là giảng đạo lý, thể hiện chút quyết tâm, và có chút tự kiềm chế. Không đơn giản như vậy. Nếu ngươi thuận phục Đức Chúa Trời, thì phần thưởng cuối cùng của ngươi là có hiểu biết thực sự về Ngài, hiểu được những hoàn cảnh mà Ngài đặt ra cho ngươi, và có lĩnh hội thực sự. Như thế, ngươi sẽ hiểu được lòng Đức Chúa Trời và ý định thiết tha của Ngài, và rằng Ngài thất vọng vì sắt hỏng không thành thép. Đức Chúa Trời không muốn thấy ngươi sống trong những tâm tính bại hoại, mà muốn ngươi thoát khỏi chúng. Vì vậy, Ngài phải sử dụng những phương pháp như phán xét và hành phạt ngươi, tỉa sửa ngươi, quở trách và sửa dạy ngươi, đến mức có vẻ như Đức Chúa Trời đang làm ngơ cảm xúc của ngươi, giống như Ngài đang lên án và trừng phạt ngươi, hoặc đùa bỡn với ngươi. Vậy thì ngươi làm gì? Chỉ cần ngươi có thể hiểu thấu được ý định thiết tha của Đức Chúa Trời, ngay cả khi Ngài hành động theo cách này, thì ngươi sẽ thực sự thuận phục. Trong khi bị thử thách, Gióp đã nói: “Ðức Giê-hô-va đã ban cho, Ðức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Ðức Giê-hô-va!”. Ông hiểu như thế nào về chuyện này? “Mọi thứ tôi có đều do Giê-hô-va Đức Chúa Trời ban cho, và Ngài có thể lấy đi nếu Ngài muốn, vì Ngài là Đức Chúa Trời và Ngài có thẩm quyền này. Tôi không có quyền từ chối, vì tất cả những gì tôi có là từ Ngài”. Đây là điều Gióp đã hiểu và trải nghiệm. Quyết tâm của ông lúc đó là gì? “Mình phải hiểu Đức Chúa Trời, hành động một cách có lý trí, và là một người có lý trí. Tất cả những điều này là do Đức Chúa Trời ban cho mình, và Ngài có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Mình không được cố lý luận với Đức Chúa Trời về điều này; làm như vậy là phản nghịch với Ngài. Việc từ chối những hành động của Đức Chúa Trời sẽ làm tổn thương lòng Ngài, và mình sẽ không phải là một người tốt thực sự, hay một loài thọ tạo thật sự nếu mình làm thế”. Đây là cách ông đã thực hành vào thời điểm đó, và cách thực hành này đã mang lại cho ông những kết quả gì? Trên thực tế, kết quả thực sự không phải là ông trở nên giàu có hơn, hay có nhiều gia súc và cừu hơn trước, hay có nhiều con cái đẹp đẽ hơn trước. Đây chỉ là những điều do ân điển của Đức Chúa Trời ban cho. Thông qua trải nghiệm này, điều mà Đức Chúa Trời thực sự ban cho ông là sự hiểu biết rõ hơn về Ngài, sự thuận phục, mối quan hệ gần gũi hơn với Ngài, và sự mật thiết hơn rất nhiều với lòng Ngài. Gióp đã có thể hiểu bất cứ điều gì Đức Chúa Trời làm, và không còn nói những lời xằng bậy hay kiêu căng, cũng như những lời làm đau lòng Đức Chúa Trời. Chẳng phải giải thoát bản thân khỏi tâm tính bại hoại nghĩa là như vậy sao? Sa-tan không còn có thể kiểm soát ngươi nữa; ngươi không còn nằm dưới sự kiểm soát của nó nữa, mà dưới sự kiểm soát của Đức Chúa Trời. Ngươi có thể thuận phục bất kể Đức Chúa Trời làm gì, và ngươi thuộc về Ngài. Đây là tình trạng và thái độ của Gióp vào thời điểm đó. Ngoài ra, bởi vì ông đã hành động theo cách này và bước vào thực tế này, nên cuối cùng Đức Chúa Trời đã xuất hiện với ông. Sự xuất hiện của Đức Chúa Trời, bất kể dưới hình thức nào, có làm sự hiểu biết của ông về Đức Chúa Trời thêm sâu sắc không? (Thưa, có.) Phải, điều đó chắc chắn đã làm sự hiểu biết của ông thêm sâu sắc. Từ việc ban đầu được nghe về Đức Chúa Trời trong truyền thuyết, đến việc xác nhận sự hiện hữu của Ngài, đến việc nhìn thấy Ngài – các ngươi nói xem, điều này đem so với ân điển mà Đức Chúa Trời ban cho con người, thì cái nào là phúc lành to lớn hơn? (Nhìn thấy Đức Chúa Trời là phước lành to lớn hơn.) Chắc chắn là vậy. Khi con người tin Đức Chúa Trời nhưng không hiểu lẽ thật, họ luôn cầu xin Đức Chúa Trời bảo vệ họ, ban ân điển cho họ, nâng đỡ họ lên trên những người khác và ban phước cho cả gia đình họ được an toàn và hạnh phúc. Họ muốn rao giảng ở bất cứ nơi nào họ đến, và khiến những người khác ghen tị, ngưỡng mộ họ. Đây là điều người ta muốn, nhưng họ không nhận thức được phước lành to lớn nhất mà Đức Chúa Trời muốn ban cho họ. Họ chỉ tìm kiếm ân điển vật chất bên ngoài, nhưng mọi sự tìm kiếm của họ chỉ đưa họ ra xa lòng Đức Chúa Trời hơn. Họ đánh mất phúc phận to lớn nhất, và họ đánh mất phước lành của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không thể đạt được nhận thức về Đức Chúa Trời, và không thể đạt được lẽ thật, thì ngươi có thể sống trước mặt Ngài không? Ngươi có thể thực sự thuận phục mọi sự an bài của Đức Chúa Trời không? Điều này tuyệt đối không thể.
Quá trình đưa lẽ thật vào thực hành và bước vào thực tế của lẽ thật thực ra là một quá trình biết mình, và loại bỏ tâm tính bại hoại của mình. Đó cũng là một quá trình giao tiếp trực diện với Đức Chúa Trời, và trở nên biết Ngài. Ngươi nói rằng ngươi đưa lẽ thật vào thực hành, nhưng tại sao ngươi lại không biết Đức Chúa Trời? Tại sao mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời lại không thân thiết hơn? Ngươi nói rằng ngươi cầu nguyện và mở lòng với Ngài mỗi ngày, vậy ngươi có cảm thấy trong giai đoạn này, ngươi gần với Ngài hơn không? Ngươi có cảm thấy đức tin của ngươi nơi Đức Chúa Trời đã tăng lên không? Trong thời gian này, ngươi có cảm thấy mình đã có được sự hiểu biết rõ hơn về Đức Chúa Trời, bớt oán trách Ngài hơn, ít hiểu lầm và phản nghịch Ngài hơn không? Nếu ngươi không thấy điều này nơi bản thân, và vẫn y như trước đây, thì ngươi chưa đưa lẽ thật vào thực hành và đã lãng phí thời gian, chỉ đơn thuần ra sức. Không ai bảo ngươi phải đem sức lực phục vụ hoặc làm việc cật lực, và tương tự như vậy, không ai ngăn cản ngươi đưa lẽ thật vào thực hành. Đó là lựa chọn của riêng ngươi, và ngươi bước đi con đường đem sức lực phục vụ. Nếu người ta không đưa lẽ thật vào thực hành hoặc mưu cầu lẽ thật, thì họ không thể không trở thành người đem sức lực phục vụ. Thật khó để người ta đưa lẽ thật vào thực hành. Họ không biết cách thuận phục Đức Chúa Trời, và luôn bằng lòng với việc đơn thuần góp sức và đem sức lực phục vụ. Khi cuối cùng họ cũng hiểu được một vài lý thuyết, họ không biết làm thế nào để đưa lẽ thật vào thực hành. Thay vào đó, họ chỉ lại đem sức lực phục vụ, nhưng họ thậm chí không nhận ra điều đó. Do vậy, ngươi phải đều đặn dành chút thời gian để phản tỉnh, dò xét bản thân, và thông công với các anh chị em về những gì ngươi đã thu hoạch được trong thời gian này. Ngươi nói: “Tôi vẫn còn rất nhiều hiểu lầm về Đức Chúa Trời mà chưa giải quyết được”. Một người khác nói: “Dạo này tôi cảm thấy như mình đã hiểu được phần nào tấm lòng của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời để nhân loại chịu khổ là tốt. Tôi đã từng sợ chịu khổ, và muốn trốn tránh hoặc chạy trốn khi đối mặt với đau khổ. Bây giờ tôi cảm thấy rằng chỉ khi chịu chút khổ thì con người mới có thể tĩnh lặng trước Đức Chúa Trời, và không xao lãng vì những vấn đề bên ngoài. Chịu khổ là tốt, nên Đức Chúa Trời luôn tạo ra những hoàn cảnh gian khổ để thử luyện và tinh luyện con người. Tôi cảm thấy mình hiểu và cảm nhận được phần nào mục đích của Đức Chúa Trời, và nỗ lực vất vả mà Ngài dành ra. Tất cả những gì Đức Chúa Trời làm đều tốt!”. Đây là cách ngươi phải thông công. Khi thông công, ngươi sẽ có thu hoạch. Nếu một vài người tụ tập với nhau trong thời gian rảnh rỗi để ngồi lê đôi mách, phán xét, hoặc nói những điều khác dễ gây ra tranh cãi, họ có thể có vẻ đang nói về đức tin nơi Đức Chúa Trời hoặc trải nghiệm sự sống của họ, nhưng nếu lòng họ không bình an, thì họ phải thực hành cách tìm kiếm và phấn đấu vì lẽ thật, và cố gắng đáp ứng những yêu cầu của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi luôn mưu cầu lẽ thật theo cách này, thì Đức Thánh Linh sẽ hoạt động trong ngươi và khai sáng cho ngươi. Hãy lấy lẽ thật mà ngươi thiếu làm gánh nặng để mưu cầu, đi thực hành và trải nghiệm, và phấn đấu vì lẽ thật. Ngươi nên đưa điều này vào thực hành như thế nào? Ngươi nên tìm kiếm và xin sự hướng dẫn từ người hiểu lẽ thật về những điều ngươi không hiểu hoặc không thể nắm bắt. Nếu ngươi thực hành như vậy mọi lúc, ngươi sẽ có thể hiểu thêm về lẽ thật và thu nhặt được rất nhiều. Hầu hết thời gian, các ngươi không biết cách thông công về lẽ thật, chỉ tập trung thảo luận công việc, hoặc luôn nói về phương pháp chứ không nói về nguyên tắc. Đây là một sự sai lệch, trong khi trên thực tế, ngươi nên thông công về những vấn đề liên quan đến các nguyên tắc lẽ thật khi nói về công việc; nó sẽ có lợi cho lối vào sự sống của riêng ngươi. Một khi ngươi đã thông công rõ ràng về những vấn đề liên quan đến các nguyên tắc lẽ thật, thì ngươi sẽ có một con đường dẫn đến lối vào sự sống. Điều này có lợi cho công tác và việc thực hiện bổn phận của ngươi, cũng như cho lối vào sự sống của riêng ngươi. Chẳng phải đây là vẹn cả đôi đường sao? Ngươi phải thông công một cách đơn thuần và cởi mở về trải nghiệm tin Đức Chúa Trời của mình để đạt được kết quả và đạt được lối vào sự sống. Việc luôn ngồi lê đôi mách hoặc phán xét chẳng có ích lợi gì cho lối vào sự sống, và khiến người ta đánh mất cơ hội được cứu rỗi nhờ đức tin nơi Đức Chúa Trời. Tin Đức Chúa Trời tức là luôn tập trung vào việc đưa lẽ thật vào thực hành. Ngươi càng đưa lẽ thật vào thực hành, cơ hội được cứu rỗi của ngươi càng lớn. Nếu ngươi hiểu lẽ thật quá ít, thì ngươi càng phải tìm kiếm lẽ thật nhiều hơn. Chỉ bằng cách đạt được sự hiểu biết về lẽ thật và đưa lẽ thật vào thực hành, ngươi mới có thể trải nghiệm sự thay đổi thực sự, đạt được hy vọng được cứu rỗi to lớn hơn và chắc chắn hơn.
Ngày 16 tháng 7 năm 2017