Khi con trai tôi bị bệnh nan y

30/01/2022

Bởi Lương Hân, Trung Quốc

Hai năm trước, con trai tôi bỗng nhiên bị đau dữ dội ở thắt lưng. Chúng tôi đi khám, và bác sĩ nói kết quả kiểm tra rất đáng lo ngại và chúng tôi nên tới bệnh viện tỉnh lớn hơn để kiểm tra kĩ hơn. Khi nghe ông ấy nói vậy, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và tôi biết con trai tôi có nguy cơ mắc phải một căn bệnh rất nặng. Nhưng rồi tôi lại nghĩ rằng tôi đã thực hiện bổn phận và hy sinh vì Đức Chúa Trời bao lâu nay, chịu đau khổ cũng nhiều. Kể cả khi gặp phải sự đàn áp và bắt bớ tàn bạo của Đảng Cộng Sản, sự chế nhạo và phỉ báng của người thân, tôi chưa bao giờ chùn bước, mà vẫn kiên vững trong bổn phận của mình. Tôi cho rằng với mọi việc tôi đã làm cho Đức Chúa Trời, Ngài sẽ bảo vệ con trai tôi không phải gặp chuyện gì nghiêm trọng. Kết quả trả về, là con trai tôi bị ung thư gan và xơ gan. Theo kết quả đó, bác sĩ nói nó chỉ còn sống được ba đến sáu tháng nữa. Chuyện này như sét đánh ngang tai và tôi ngồi đó thẫn thờ. Tôi không thể chấp nhận thực tế này. Nó chỉ mới 37 tuổi – làm sao lại mắc phải căn bệnh như thế? Tôi cầm tờ kết quả kiểm tra mà hai tay run rẩy. Tôi thắc mắc liệu bác sĩ có chẩn đoán nhầm không. Tôi ngồi bên cạnh giường, choáng váng, một lúc sau mới định thần lại. Nước mắt lưng tròng, tôi nghĩ, “Nó còn quá trẻ… sao nó lại bị bệnh nặng như thế? Một trong hai bệnh đã nguy hiểm tới tính mạng rồi, đây lại cả hai? Nó vốn là trụ cột gia đình tôi, nó có mệnh hệ gì, gia đìn chúng tôi biết sống làm sao đây? Việc đau đớn nhất trong đời người là tóc bạc tiễn đưa tóc xanh”. Tôi ngày càng trở nên khổ sở. Bạn bè và người thân mắng nhiếc tôi, nói rằng, “Bà tin Đức Chúa Trời mà sao con trai bà bị bệnh? Đức Chúa Trời của bà không bảo vệ con trai bà, vậy thì có gì tốt chứ?” Họ còn bảo tôi hãy quên đức tin đi và ở nhà để chăm sóc cho con trai. Bị thân thích bằng hữu mắng nhiếc, trong lòng tôi thực sự khổ sở. Lúc nào tôi cũng chực khóc và trong tình trạng thất thần. Tôi thậm chí không muốn cầu nguyện hay đọc lời Đức Chúa Trời, thực sự rơi vào tăm tối. Tôi đã cầu nguyện với Ngài, “Lạy Đức Chúa Trời, con trai con bị bệnh nặng như vậy, con rất đau khổ và không thể xử lý nổi. Xin hãy dẫn dắt để con hiểu ý muốn của Ngài”.

Một hôm, tôi đọc được đoạn lời Đức Chúa Trời này: “Trong khi trải qua những sự thử luyện, việc người ta yếu đuối, hoặc có sự tiêu cực bên trong họ, hoặc thiếu sự rõ ràng về ý muốn của Đức Chúa Trời hoặc đường hướng thực hành, là chuyện bình thường. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, ngươi phải có đức tin vào công tác của Đức Chúa Trời, và không được chối bỏ Đức Chúa Trời, giống như Gióp. Mặc dù Gióp đã yếu đuối và rủa sả ngày sinh của chính mình, nhưng ông đã không phủ nhận rằng mọi thứ trong cuộc đời con người đều được Đức Giê-hô-va ban cho, và rằng Đức Giê-hô-va cũng là Đấng lấy đi tất cả. Bất kể ông đã bị thử ra sao, ông vẫn duy trì niềm tin này. … Đức Chúa Trời làm công tác hoàn thiện mọi người, và họ không thể nhìn thấy điều đó, không thể cảm nhận được điều đó; trong những trường hợp như vậy thì cần đến đức tin của ngươi. Đức tin của mọi người cần phải có khi điều gì đó không thể được nhìn thấy bằng mắt thường, và đức tin của ngươi cần phải có khi ngươi không thể buông bỏ các quan niệm của chính mình. Khi ngươi không có sự rõ ràng về công tác của Đức Chúa Trời, điều được đòi hỏi ở ngươi là có đức tin, có một lập trường vững chắc và đứng ra làm chứng(Những người được làm cho hoàn thiện phải trải qua sự tinh luyện, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Từ những lời của Đức Chúa Trời, tôi có thể thấy việc con tôi lâm cơn bạo bệnh chính là một kiểu thử luyện dành cho tôi và tôi phải dựa cậy vào đức tin để vượt qua. Tôi nghĩ đến ông Gióp, ông đã bị cướp đi toàn bộ tài sản và những đồi gia súc, con cái ông thì tử nạn, và người ông nổi đầy nhọt độc. Gặp phải sự thử luyện lớn như vậy, ông vẫn sẵn sàng nguyền rủa bản thân chứ không oán trách Đức Chúa Trời, và ông đã tôn vinh danh Đức Giê-hô-va. Ông đã đưa ra chứng ngôn tuyệt vời cho Đức Chúa Trời. Và khi ông trải qua toàn bộ chuyện này, bạn bè thì chế nhạo ông, vợ thì chỉ trích ông, bảo ông hãy từ bỏ Đức Chúa Trời và chết đi. Bề ngoài có vẻ như vợ và bạn bè ông mắng nhiếc ông, nhưng đằng sau đó, là Sa-tan đang dùng lời của mọi người để xúi giục Gióp chối bỏ và phản bội Đức Chúa Trời. Nhưng Gióp không bị lừa, mà ông thậm chí vạch mặt vợ ông là một phụ nữ ngu muội. Tôi biết rằng thủ đoạn của Sa-tan ẩn sau những lời công kích của bạn bè và người thân. Tôi phải như Gióp và đứng vững làm chứng cho Đức Chúa Trời. Tôi không được nghe theo những lời vô lý của họ. Và lúc đó, tôi không còn cảm thấy quá khổ sở và bất lực nữa.

Khoảng hai tuần sau đó, con trai tôi đã được phẫu thuật. và bệnh ung thư đã được kiểm soát. Lúc đó, tôi nghĩ Đức Chúa Trời có thể đã thương xót nó nhờ đức tin của tôi, nghĩ nó có thể được chữa khỏi nếu Đức Chúa Trời thực hiện phép lạ. Trong lòng tôi thầm mong con trai mình sẽ bình phục hẳn, được thế thì thật tốt làm sao! Rồi đoạn lời Đức Chúa Trời này xuất hiện trong đầu tôi: “Điều ngươi tìm kiếm là có thể có được bình an sau khi tin vào Đức Chúa Trời, để con cái ngươi không bị ốm đau, để chồng ngươi có công việc tốt, để con trai ngươi có người vợ hiền, để con gái ngươi có tấm chồng tử tế, để trâu ngựa có thể cày bừa tốt, để mùa màng có một năm mưa thuận gió hòa. Đây là những gì ngươi kiếm tìm. Sự tìm kiếm của ngươi chỉ là để có cuộc sống thoải mái, để tai ương không đổ xuống gia đình ngươi, để phong ba bỏ qua ngươi, để cát bụi không chạm mặt ngươi, để mùa màng không bị ngập úng, để thảm họa không ảnh hưởng tới ngươi, để sống trong sự bao bọc của Đức Chúa Trời, để sống trong tổ ấm đủ đầy. Một kẻ hèn nhát như ngươi, luôn kiếm tìm xác thịt – ngươi có tấm lòng không, ngươi có linh hồn không? Ngươi không phải là súc vật ư? Ta cho ngươi con đường thật mà chẳng đòi hỏi nhận lại điều gì, vậy mà ngươi không theo đuổi. Ngươi có phải là một trong những người tin vào Đức Chúa Trời không? Ta ban cho ngươi cuộc đời con người thực sự, nhưng ngươi không theo đuổi. Ngươi không khác gì chó hay lợn sao?(Các kinh nghiệm của Phi-e-rơ: Hiểu biết của ông về hình phạt và sự phán xét, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Những lời của Đức Chúa Trời đã vạch trần rõ ràng quan điểm về đức tin có vấn đề của tôi và động cơ mưu cầu phước lành của tôi. Tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Khi tin vào Chúa, tôi đã mưu cầu phước lành và ân điển, hy vọng cả gia đình sẽ được phước lành. Từ khi tiếp nhận công tác của Đức Chúa Trời vào thời kỳ sau rốt, tôi chưa từng trơ trẽn cầu nguyện xin Đức Chúa Trời ban ân điển, nhưng tôi không mưu cầu lẽ thật và không thực sự hiểu Đức Chúa Trời. Tôi đã sai khi muốn được lợi gấp trăm lần trong đời này và sự sống đời đời trong tương lai. Tôi cứ tưởng rằng vì mình đã hy sinh cho Đức Chúa Trời, Ngài sẽ ghi nhớ và ban phước cho tôi, sẽ bảo vệ gia đình tôi khỏi bệnh tật và tai họa, cho cuộc sống suôn sẻ, và tránh khỏi những rủi ro khủng khiếp. Nên tôi đã gác lại gia đình và công việc để thực hiện bổn phận, hoàn toàn vui vẻ chịu đựng đau khổ. Nhưng khi con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tôi chìm trong đau khổ khi thấy nó bị bệnh, và mất đi động lực thực hiện bổn phận. Tôi tính toán nhỏ mọn về việc mình đã dâng hiến, chịu đau khổ bao nhiêu, tranh cãi với Đức Chúa Trời, oán trách Ngài vì đã không bảo vệ con trai tôi. Tình cảnh tôi gặp phải, sự phán xét và vạch trần trong lời của Đức Chúa Trời cho tôi thấy rằng quan điểm về mưu cầu trong đức tin của tôi là sai lầm. Khi tin Đức Chúa Trời, tôi đã không hy sinh để mưu cầu lẽ thật và loại bỏ tâm tính bại hoại, mà là để đổi chác lấy ân điển và phước lành của Đức Chúa Trời. Tôi đã thực hiện giao dịch với Đức Chúa Trời, lợi dụng và lừa gạt Ngài. Tôi một mực theo đuổi sự bảo vệ của Đức Chúa Trời với gia đình tôi để giúp chúng tôi tránh khỏi bão giông, bệnh tật, và tai họa. Tôi nào có khác gì những người trong giới tôn giáo chỉ ăn bánh no nê? Tôi đã thấy quan điểm mưu cầu của mình hèn hạ như thế nào. Lúc đó tôi cảm thấy mắc nợ Đức Chúa Trời vô cùng, và tôi đã tìm đến Ngài để cầu nguyện, sẵn sàng đặt sức khỏe của con trai vào tay Đức Chúa Trời, quy phục sự tể trị và an bài của Ngài.

Sau đó con trai tôi được phẫu thuật liên tiếp ba hay bốn lần gì đó, và nó có vẻ ngày càng đỡ hơn. Nó ăn ngon miệng và có thể hoạt động nhẹ. Thấy thế, tôi quá đỗi vui sướng, nhất là khi thấy nó nhảy nhót hát hò vui vẻ với con trai nó, trông hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi cảm thấy nó có hy vọng rồi. Tôi nghĩ rằng từ quan điểm của con người, căn bệnh của nó là án tử và nó sẽ không qua nổi sáu tháng nữa. Nhưng đã lâu hơn rồi mà nó vẫn đang rất khỏe. Đó là phước lành và sự bảo vệ của Đức Chúa Trời. Nếu mọi việc tiến triển như thế, có vẻ nó sẽ khỏi hẳn. Nhưng hóa ra mọi việc không như tôi nghĩ. Nó bỗng dưng không thể hấp thu nổi đồ ăn, bụng nó bắt đầu sưng ngày càng to hơn, ngồi xuống cũng rất khó khăn. Nó đi khám xem sao, và kết quả chẩn đoán là dù ung thư không di căn, nhưng bệnh xơ gan ngày càng nặng và nó bị xơ gan cổ trướng. Tôi cảm thấy cái chết đang đến gần với nó, từng chút một, và tôi lại rơi vào tuyệt vọng. Thấy bệnh tình của con trai rõ ràng đang cải thiện, tôi không hiểu tại sao nó lại trở nặng. Nó là đứa con ngoan, hòa thuận với mọi người, và chưa bao giờ làm điều xấu. Bạn bè, gia đình và hàng xóm đều nói tốt về nó. Nó không quá vui mừng vì đức tin của tôi, nhưng cũng không cản trở. Tại sao nó lại bị bệnh hiểm nghèo như vậy? Sau đó tôi nghĩ, cả đời làm một tín hữu, tôi đã chia sẻ phúc âm, luôn tiên phong trong bất cứ chuyện gì xảy ra ở hội thánh. Gia đình tôi bắt đầu phản đối đức tin của tôi vì sự đàn áp và bắt bớ của Đảng Cộng sản, nhưng bất kể có gặp phải sự phản đối, tôi vẫn không lui bước. Tôi vẫn tiếp tục thực hiện bổn phận. Tôi đã từ bỏ rất nhiều, vậy tại sao tôi lại gặp phải chuyện này? Đây là những gì tôi phải nhận lại sau bao năm hy sinh sao? Tôi không nói ra, nhưng lòng tôi ngập tràn cảm giác rằng Đức Chúa Trời không công chính. Tôi đầy bi quan, tuyệt vọng và lúc nào cũng mơ hồ, cảm thấy không còn chút hy vọng nào. Tôi hết sức đau khổ và cứ khóc suốt.

Tôi đã đọc được đoạn này: “Công chính không có nghĩa là công bằng hoặc hợp lý; đó không phải là chủ nghĩa quân bình, hay vấn đề phân bổ cho ngươi những gì ngươi xứng đáng tương ứng với lượng công việc ngươi đã hoàn thành, hoặc trả ngươi cho bất cứ công việc nào ngươi đã làm, hoặc ghi nhận về những nỗ lực ngươi bỏ ra. Đây không phải là sự công chính. Giả sử Đức Chúa Trời đã loại bỏ Gióp sau khi Gióp làm chứng cho Ngài: khi ấy Đức Chúa Trời cũng đã công chính. Tại sao gọi đây là sự công chính? Theo quan điểm của con người, nếu điều gì đó phù hợp với quan niệm của mọi người, thì rất dễ dàng để họ nói rằng Đức Chúa Trời là công chính; tuy nhiên, nếu họ không thấy điều đó phù hợp với quan niệm của họ – nếu đó là điều mà họ không thể hiểu được – thì sẽ khó để họ nói rằng Đức Chúa Trời là công chính. Nếu Đức Chúa Trời hủy diệt Gióp vào lúc ấy, con người sẽ không nói Ngài công chính. Tuy nhiên, thật ra thì dù con người có bị bại hoại hay không, Đức Chúa Trời có phải biện minh cho Ngài khi Ngài hủy diệt họ không? Ngài có phải giải thích cho con người là Ngài làm như vậy dựa trên cơ sở nào không? Quyết định của Ngài có phải dựa trên điều này: ‘Nếu họ hữu dụng, Ta sẽ không hủy diệt họ; nếu họ không hữu dụng thì Ta sẽ hủy diệt’? Không cần. Trong mắt Đức Chúa Trời, ai đó bại hoại có thể bị xử lý tùy ý muốn của Ngài; bất cứ điều gì Đức Chúa Trời làm cũng sẽ là thích hợp, và tất cả đều là những sự sắp đặt của Đức Chúa Trời. … Bản chất của Đức Chúa Trời là sự công chính. Mặc dù không dễ dàng hiểu được những gì Ngài làm, nhưng tất thảy những gì Ngài làm là công chính; chỉ đơn giản là mọi người không hiểu. Khi Đức Chúa Trời giao Phi-e-rơ cho Sa-tan, Phi-e-rơ đã phản ứng lại thế nào? ‘Nhân loại không thể hiểu được những gì Ngài làm, nhưng tất thảy những gì Ngài làm đều chứa đựng ý tốt của Ngài; tất thảy đều có sự công chính trong đó. Làm sao tôi có thể không thốt lên lời khen ngợi cho những việc làm khôn ngoan của Ngài?’ Ngày nay, ngươi nên thấy rằng Đức Chúa Trời không tiêu diệt Sa-tan để chỉ cho loài người thấy Sa-tan đã làm hư hoại họ như thế nào và Đức Chúa Trời cứu rỗi họ như thế nào; cuối cùng, bởi vì Sa-tan đã làm bại hoại con người quá sâu sắc, họ sẽ thấy được tội lỗi khủng khiếp của việc Sa-tan làm bại hoại họ, và khi Đức Chúa Trời tiêu diệt Sa-tan, họ sẽ thấy được sự công chính của Đức Chúa Trời và nhìn ra được rằng nó chứa đựng tâm tính và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Mọi việc Đức Chúa Trời làm đều công chính. Mặc dù có thể ngươi không thể hiểu thấu điều đó, nhưng ngươi không nên tự ý phán xét. Nếu điều gì đó mà Ngài làm có vẻ đối với ngươi là không hợp lý, hoặc nếu ngươi có bất kỳ quan niệm nào về điều đó, và nó khiến ngươi cho rằng Ngài không công chính, thì ngươi đang là kẻ vô lý nhất. Ngươi biết rằng Phi-e-rơ thấy một số điều không thể hiểu được, nhưng ông chắc chắn rằng sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời có hiện diện và ý tốt của Ngài có trong những điều đó. Con người không thể hiểu thấu mọi thứ; có quá nhiều thứ mà họ không thể nắm bắt được. Vì vậy, để biết tâm tính của Đức Chúa Trời không phải là một điều dễ dàng(“Làm thế nào để biết tâm tính công chính của Đức Chúa Trời” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Những lời của Đức Chúa Trời cho tôi thấy rằng sự công chính của Ngài không như tôi nghĩ, không phải kiểu một cộng một bằng hai, công bằng và quân bình, cũng không có nghĩa ta sẽ nhận lại được chính xác những gì mình cho đi. Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa và thực chất của Ngài là công chính, nên dù Ngài ban cho hay lấy đi, dù chúng ta được ban phước hay phải trải qua thử luyện, đều có sự khôn ngoan của Ngài trong đó, đều là sự tỏ lộ tâm tính công chính của Ngài. Gióp đi theo con đường của Đức Chúa Trời, kính sợ Đức Chúa Trời và cả đời tránh xa tà ác. Ông là một người hoàn hảo trong mắt Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời vẫn thử luyện ông. Đức tin và sự tôn kính của ông dành cho Đức Chúa Trời được nâng cao nhờ trải qua nhiều sự thử luyện, và cuối cùng ông là một nhân chứng lừng lẫy cho Đức Chúa Trời và hoàn toàn chiến thắng Sa-tan. Rồi Đức Chúa Trời xuất hiện với ông và ban cho ông nhiều phước lành hơn nữa. Việc đó tỏ lộ tâm tính công chính của Đức Chúa Trời. Tôi cũng nghĩ tới Phaolô. Ông đã chịu nhiều đau khổ và đi khắp nơi để truyền bá phúc âm của Chúa, nhưng ông không có sự quy phục hay tôn kính chân thật với Đức Chúa Trời. Ông chỉ muốn trao đổi những lao nhọc của mình với phước lành của Đức Chúa Trời. Sau khi thực hiện được một chút công tác, ông nói, “Ta đã đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức tin: Hiện nay mão triều thiên của sự công bình đã để dành cho ta” (2 Ti-mô-thê 4:7-8). Những đóng góp của Phaolô chứa đầy tham vọng và ham muốn của ông, chúng là để đổi chác. Tâm tính của ông không hề thay đổi và ông đi vào con đường chống đối Đức Chúa Trời. Cuối cùng ông bị Đức Chúa Trời trừng phạt. Chúng ta có thể thấy rằng Đức Chúa Trời không nhìn vào việc mọi người công tác bao nhiêu, mà xem họ có thực sự yêu thương và quy phục Ngài không, Tâm tính sống của họ có thay đổi không. Đây là sự biểu lộ rõ hơn tâm tính thánh khiết và công chính của Đức Chúa Trời. Tôi nghĩ tôi sẽ được đền đáp dựa trên những gì mình đã cho đi, sẽ nhận lại tương đương với những gì đã đóng góp. Đó là quan điểm đổi chác của con người, khác hoàn toàn với sự công chính của Đức Chúa Trời. Khi tin Đức Chúa Trời, tôi đã hy sinh và đã làm những việc tốt, nhưng quan điểm mưu cầu của tôi là sai trái, và tôi không có sự quy phục thực sự với Đức Chúa Trời. Tôi vẫn oán trách và chống đối Đức Chúa Trời khi con trai tôi bị bệnh. Tâm tính của tôi không thay đổi, tôi còn là một người chống đối Đức Chúa Trời và thuộc về Sa-tan. Tôi không xứng đáng với phước lành của Đức Chúa Trời chút nào. Tôi nhận ra mình không hiểu tâm tính công chính của Đức Chúa Trời, lại còn cảm nhận rằng vì tôi hy sinh trong bổn phận, Đức Chúa Trời sẽ bảo vệ và trông nom con trai tôi. Chẳng phải tôi đang phán xét công tác của Đức Chúa Trời dựa trên quan điểm đổi chác của một con người sao? Tôi nhớ tới đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Mỗi người có một đích đến thích hợp. Những đích đến này được quyết định dựa trên thực chất của mỗi cá nhân, và hoàn toàn không liên quan gì đến người khác. Một hành vi xấu xa của đứa con không thể chuyển sang cho cha mẹ của nó, cũng như sự công chính của đứa con không thể chia sẻ với cha mẹ của nó. Một hành vi xấu xa của cha mẹ không thể chuyển sang cho con cái của họ, cũng như sự công chính của cha mẹ không thể chia sẻ với con cái của họ. Mọi người gánh lấy tội lỗi của riêng mình, và mọi người tận hưởng vận may của riêng mình. Không ai có thể thay thế cho người khác; đây là sự công chính(Đức Chúa Trời và con người sẽ cùng bước vào sự nghỉ ngơi, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Tôi tưởng rằng vì tôi đã hy sinh trong đức tin của mình, Đức Chúa Trời sẽ chữa khỏi cho con trai tôi. Nếu không tôi sẽ coi Ngài là không công chính. Tôi thật là vô lý và ngu xuẩn quá độ! Bất kể tôi phải trả giá bao nhiêu, đó là bổn phận của tôi, và là điều tôi nên làm với tư cách một tạo vật. Nó chẳng liên quan gì đến căn bệnh của con trai tôi, số phận hay đích đến của nó. Tôi không nên dùng việc đó làm ưu thế để thương lượng, thỏa hiệp với Đức Chúa Trời. Hiểu được điều này khiến tôi thấy rất thoải mái.

Một hôm tôi đọc được một đoạn trong lời của Đức Chúa Trời giúp tôi hiểu thực chất quan điểm sai lầm của mình. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Cho dù có bao nhiêu điều xảy ra với họ, loại người là kẻ địch lại Đấng Christ cũng không bao giờ cố gắng giải quyết chúng bằng cách tìm kiếm lẽ thật trong lời Đức Chúa Trời, càng không cố gắng nhìn nhận sự việc qua lời Đức Chúa Trời – đây hoàn toàn là vì họ không tin rằng mọi dòng trong lời Đức Chúa Trời đều là lẽ thật, và không chấp nhận thái độ đúng đắn mà Đức Chúa Trời phán dạy con người phải có trong mọi vấn đề. Chỉ có một loại Đức Chúa Trời mà họ tin: Đức Chúa Trời siêu nhiên, Đấng tỏ dấu kỳ phép lạ, tương tự như những vị thần giả như Quan Âm và Đức Phật, là những vị cũng tỏ những dấu kỳ phép lạ nhỏ. … Theo suy nghĩ của những kẻ địch lại Đấng Christ, Đức Chúa Trời nên được thờ phượng trong khi ẩn sau bàn thờ, ăn thức ăn mà mọi người dâng, ngửi nhang mà họ đốt, dang tay giúp đỡ khi họ gặp khó khăn, trợ giúp và đáp ứng những yêu cầu của họ – trong phạm vi Ngài có thể – nếu họ thành khẩn cầu khấn. Đối với những kẻ địch lại Đấng Christ, chỉ một vị thần như thế này mới là Đức Chúa Trời. Trong khi đó, mọi việc Đức Chúa Trời làm ngày nay đều gặp phải sự khinh bỉ của những kẻ địch lại Đấng Christ. Và tại sao lại như vậy? Xét theo bản tính và bản chất của những kẻ địch lại Đấng Christ, những gì họ yêu cầu không phải là sự chăm tưới, chăn dắt và cứu rỗi mà Đấng Tạo Hóa thực hiện trên các tạo vật của Đức Chúa Trời, mà là sự thịnh vượng và thành công trong mọi việc, để không bị trừng phạt trong đời này, và để lên thiên đàng khi họ chết. Quan điểm và nhu cầu của họ xác nhận bản chất của họ là thù địch với lẽ thật(“Họ không tin vào sự hiện hữu của Đức Chúa Trời, và phủ nhận thực chất của Đấng Christ (Phần 1)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). Mỗi lời từ Đức Chúa Trời đều nói trúng tim đen. Khi kiểm điểm, tôi nhận ra tôi luôn cảm thấy Đức Chúa Trời sẽ đền đáp tôi, ban phước tôi cho mọi việc tôi làm trong đức tin, rằng Ngài sẽ giữ gia đình tôi an toàn, khỏe mạnh. Nên khi tôi thấy con trai đỡ hơn nhiều sau khi phẫu thuật, tôi cảm thấy đó là phước lành của Đức Chúa Trời, và tôi rất biết ơn và chúc tụng Ngài. Nhưng khi bệnh tình của con trai tôi lại trở nặng, tôi muốn Đức Chúa Trời làm phép lạ để chữa lành cho nó. Khi Đức Chúa Trời không làm như tôi muốn, tôi chuyển từ tươi cười sang giận dữ, tức giận Đức Chúa Trời vì đã không ghi nhận sự hy sinh của tôi để bảo vệ và chữa lành cho con trai tôi. Tôi còn hối hận vì những thứ đã cho đi. Tâm trạng của tôi cứ lên xuống theo việc tôi đạt được hay mất mát. Trong đức tin của mình, tôi đã không thờ phượng và quy phục Đức Chúa Trời như là Đấng Tạo Hóa, mà tôi coi Ngài như một đối tượng đáp ứng nhu cầu và ban phúc cho tôi. Thế thì có khác gì những kẻ ngoại đạo thờ cúng Phật Tổ hay Quan Âm? Như thế không phải là một tín hữu chân chính! Đức Chúa Trời đã nhập thể và đến trần gian hai lần, chịu đựng sự nhục nhã khủng khiếp, chịu sự lên án, chống đối, phản nghịch và hiểu nhầm của mọi người. Tất cả đều là để truyền cho chúng ta lời của Ngài và lẽ thật để chúng trở thành sự sống của chúng ta, để chúng ta sống theo những lời của Đức Chúa Trời và thoát khỏi sự bại hoại, và cuối cùng chúng ta sẽ được cứu rỗi. Đức Chúa Trời đã trả một cái giá rất đắt cho nhân loại. Tôi đã tận hưởng nhiều ân điển và phước lành của Đức Chúa Trời qua bao năm đức tin, đạt được sự chăm tưới và bồi dưỡng của rất nhiều lẽ thật. Nhưng tôi không chân thành với Đức Chúa Trời chút nào. Thật là đau đớn và thất vọng đối với Ngài! Tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng mắc nợ Đức Chúa Trời, và tôi đã đến quỳ trước Ngài, với những giọt nước mắt hối hận và tội lỗi lăn dài trên má. Tôi cầu nguyện và ăn năn với Đức Chúa Trời, thưa rằng, “Lạy Đức Chúa Trời, con tin Ngài bao năm nay mà lại không mưu cầu lẽ thật. Con không thể đứng vững làm chứng cho Ngài khi con trai con bị bệnh, mà con lại phụ lòng Ngài. Lạy Đức Chúa Trời, con mắc nợ Ngài. Con muốn ăn năn với Ngài, và dù con trai của con có đỡ hơn hay không, con sẵn sàng quy phục sự tể quản và an bài của Ngài. Xin hãy cho con đức tin và ở bên cạnh con”. Cầu nguyện xong, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và không còn quá lo lắng về bệnh tình của con trai như trước.

Một hôm tôi đọc được một đoạn khác trong lời của Đức Chúa Trời cho tôi hiểu biết mới về toàn bộ chuyện này. “Không có mối tương quan giữa bổn phận của con người và việc liệu họ được ban phước hay bị rủa sả. Bổn phận là việc con người phải thực hiện; đó là thiên hướng của họ và không nên lệ thuộc vào sự tưởng thưởng, điều kiện hay lý do. Chỉ khi đó mới là thực hiện bổn phận của mình. Được ban phước là khi ai đó được làm cho hoàn thiện và vui hưởng các phước lành của Đức Chúa Trời sau khi trải qua sự phán xét. Bị rủa sả là khi tâm tính của ai đó không thay đổi sau khi họ đã trải qua hình phạt và sự phán xét, đó là khi họ không trải nghiệm việc được làm cho hoàn thiện, mà bị trừng phạt. Nhưng bất kể họ được ban phước hay bị rủa sả, những loài thọ tạo cũng phải thực hiện bổn phận của mình, làm những điều họ cần phải làm, và làm những điều họ có thể làm; thực hành được như vậy chính là điều tối thiểu mà người mưu cầu Đức Chúa Trời nên làm. Ngươi không nên thực hiện bổn phận của mình chỉ để được ban phước, và ngươi không nên từ chối hành động vì sợ bị rủa sả. Để Ta bảo các ngươi điều này: Việc thực hiện bổn phận của con người là những gì họ cần phải làm, và nếu họ không thể thực hiện bổn phận của mình, thì đây là sự phản nghịch của họ. Chính qua quá trình thực hiện bổn phận của mình mà con người dần dần được thay đổi, và chính qua quá trình này mà con người chứng minh được lòng trung thành của họ. Như vậy, ngươi càng có thể thực hiện bổn phận của mình, thì ngươi sẽ càng nhận được nhiều lẽ thật, và sự bày tỏ của ngươi sẽ càng trở nên thật hơn(Sự khác nhau giữa chức vụ của Đức Chúa Trời nhập thể và bổn phận của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đoạn này cho tôi thấy rằng thực hiện bổn phận không liên quan gì đến việc được ban phước hay bị rủa xả. Là một tạo vật, tôi phải thực hiện bổn phận để đền đáp tình yêu của Đức Chúa Trời. Điều đó đúng đắn và hợp lý. Giống như cha mẹ nuôi con khôn lớn – con cái phải hiếu thảo, không phải vì để thừa kế tài sản, cũng không được đặt điều kiện này nọ. Đó là việc cơ bản nhất mà một người nên làm. Nhưng tôi đã không nghĩ về việc đền đáp tình yêu của Đức Chúa Trời trong bổn phận. Thay vào đó tôi muốn dùng bổn phận mà Đức Chúa Trời giao phó như ưu thế để thỏa hiệp với Đức Chúa Trời, xin ân điển và phước lành từ Đức Chúa Trời cho chút xíu hy sinh của tôi. Không có được thì tôi oán trách Đức Chúa Trời. Tôi không hề có lương tâm, và đã làm phụ lòng Đức Chúa Trời. Sau khi con trai tôi bị bệnh, tôi luôn đòi hỏi và luôn hiểu lầm, oán trách Đức Chúa Trời. Suy nghĩ này khiến tôi thực sự căm ghét bản thân. Tôi thầm quyết tâm rằng dù con trai tôi có đỡ hơn hay không, tôi sẽ không bao giờ oán trách Đức Chúa Trời nữa. Sau đó con trai tôi trở bệnh nặng hơn. Sức khỏe của nó kém đi rõ rệt mỗi ngày. Nó khiến tôi đau đớn, khổ sở, nhưng lòng tôi lại thấy thoải mái hơn.

Một hôm tôi đọc được đoạn lời Đức Chúa Trời này: “Đức Chúa Trời đã lên kế hoạch đầy đủ về nguồn gốc, sự ra đời, quãng đời, và kết cuộc của tất cả các sinh vật của Đức Chúa Trời, cũng như sứ mạng cuộc đời của chúng và vai trò của chúng trong toàn thể nhân loại. Không ai có thể thay đổi những điều này; đây là thẩm quyền của Đấng Tạo Hóa. Sự ra đời của mọi sinh vật, chúng sống bao lâu, sứ mạng cuộc đời của chúng – tất cả những quy luật này, mỗi một quy luật riêng lẻ trong số này, đều do Đức Chúa Trời quy định, cũng giống như Đức Chúa Trời đã quy định quỹ đạo của mọi thiên thể; những thiên thể này theo quỹ đạo nào, trong bao nhiêu năm, chúng đi theo quỹ đạo như thế nào, chúng tuân theo những quy luật nào – tất cả những điều này đã được Đức Chúa Trời định đoạt từ lâu, không thay đổi trong hàng nghìn, hàng vạn năm. Điều này là do Đức Chúa Trời định đoạt, và đây là thẩm quyền của Ngài(“Chỉ bằng cách tìm kiếm lẽ thật thì con người mới có thể biết đến những việc làm của Đức Chúa Trời” trong Ghi chép về những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Đúng vậy. Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, và tuổi thọ của chúng ta nằm trong tay Ngài. Chúng ta sống bao lâu, chịu bao nhiêu đau khổ, được ban phước bao nhiêu đều nằm trong tay Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời sẽ không kéo dài tuổi thọ cho một người chỉ vì họ đã làm những việc tốt, và Ngài sẽ không sớm kết thúc sự sống vì họ đã làm nhiều việc ác. Dù là người tốt hay kẻ xấu, khi thời gian định trước của họ đã hết, Đức Chúa Trời sẽ lấy đi sự sống của họ. Không ai có thể thay đổi điều đó. Đức Chúa Trời từ lâu đã định trước con trai tôi sẽ sống bao lâu. Bất cứ việc gì Ngài làm đều công chính và tôi phải quy phục sự tể trị và an bài của Ngài. Hiểu được điều này giúp tôi bớt đau đớn. Tôi biết dù con tôi có ra sao, tôi phải thực hiện bổn phận của một tạo vật và đền đáp tình yêu của Đức Chúa Trời.

Tháng 3 năm nay, tôi đã nói lời từ biệt với con trai. Nhưng nhờ có sự hướng dẫn trong lời của Đức Chúa Trời, tôi đã có thể đối diện với sự ra đi của nó và tôi đã bớt đau khổ hơn. Trong hai năm đó, từ lúc con trai tôi bị bệnh, tôi đã rất đau khổ, nhưng trải qua toàn bộ chuyện này tôi đã thấy mục đích hèn hạ và sự bại hoại của mình khi mưu cầu phước lành trong đức tin. Tôi đã thấy mình đã bị Sa-tan làm bại hoại như thế nào, và rằng nếu sự bại hoại này không được giải quyết, tôi sẽ vẫn oán trách và chống đối Đức Chúa Trời. Trải nghiệm này thực sự cho tôi thấy sự gian khổ này có ích như thế nào cho tôi trong sự sống. Những việc làm của Đức Chúa Trời càng lệch với quan niệm của chúng ta, thì càng có nhiều lẽ thật để tìm kiếm, càng tốt hơn cho sự cứu rỗi chúng ta.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Bổn phận không có thứ hạng

Bởi Karen, Philippines Trước khi tin vào Đức Chúa Trời Toàn Năng, tôi thường được các giáo viên khen ngợi. Tôi luôn muốn là trung tâm của...

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger