Phụng dưỡng cha mẹ có phải là sứ mệnh mà Đức Chúa Trời giao phó?
Cuối tháng 9 năm 2022, chồng của Minh Huệ đón cô ấy từ trại giam về nhà. Vì tin vào Đức Chúa Trời Toàn Năng mà Minh Huệ bị cảnh sát bắt giữ...
Hoan nghênh tất cả những người tìm kiếm sự xuất hiện của Đức Chúa Trời!
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân, điều kiện gia đình rất khó khăn. Khi tôi năm tuổi, cha tôi bỏ rơi chúng tôi để đi lập một gia đình mới. Mẹ tôi một mình nuôi tôi cùng anh trai, em trai và em gái. Chúng tôi nương tựa lẫn nhau, cuộc sống vô cùng khổ cực. Khi đó, sức khỏe của mấy anh em chúng tôi đều kém, hở ra là bị bệnh, nhất là tôi, từ nhỏ thì thể chất đã yếu nhất nhà. Chỉ cần hơi nhiễm lạnh là tôi sẽ bị cảm cúm, ho và sốt cao, mẹ tôi thường phải cõng tôi đi khám bệnh. Có lúc, ban đêm tôi ho dữ dội đến mức không ngủ được, thế là mẹ tôi phải canh chừng ở cạnh bên, đợi tôi ngủ thì bà mới nằm xuống nghỉ ngơi. Bình thường có gì ngon, mẹ tôi cũng không nỡ ăn và đều để dành cho tôi, hơn nữa, mỗi ngày bà còn thức khuya dậy sớm, làm vài việc buôn bán nhỏ để kiếm tiền cho chúng tôi đi học. Thấy mẹ đã hy sinh rất nhiều vì chúng tôi, tôi thầm nghĩ: “Mình không thể vô lương tâm được. Sau này lớn lên, mình nhất định phải hiếu kính mẹ và báo đáp công ơn của mẹ”. Sau khi lớn lên và kiếm được chút tiền, tôi thường mua quần áo các loại để hiếu kính mẹ. Tôi cảm thấy mẹ khó khăn lắm mới nuôi chúng tôi được khôn lớn, nên tôi phải báo đáp bà cho tử tế. Một ngày năm 2008, tôi nhận được điện thoại của anh trai, nói mẹ tôi bị tai nạn giao thông phải nhập viện. Tôi lập tức xin ông chủ cho nghỉ phép để vào bệnh viện chăm sóc mẹ, và chỉ khi sức khỏe của mẹ đã hồi phục gần như hoàn toàn, tôi mới quay trở lại làm việc.
Vài năm sau, mẹ và tôi tiếp nhận công tác trong thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời. Nửa năm sau thì tôi bị bắt vì rao truyền phúc âm. Sau khi được thả, để né tránh sự theo dõi và bắt bớ của cảnh sát, tôi đã rời khỏi nhà để làm bổn phận. Có một lần, tôi nhận được thư của một chị em, nói rằng anh trai tôi vì thấy tôi không trở về nhà, nên ngày nào cũng tranh cãi ầm ĩ với mẹ tôi. Thậm chí, anh ấy còn đăng chuyện mẹ và tôi tin Đức Chúa Trời lên mạng, khiến cảnh sát đã đến nhà tôi mấy lần để bắt tôi. Sau khi đọc thư, tôi thấy rất đau lòng. Từ nhỏ, mẹ đã trả giá quá nhiều vì tôi, tôi đã không thể hiếu kính bà, lại còn khiến bà vì bảo vệ tôi mà phải chịu đựng cơn giận của anh trai tôi. Tôi cảm thấy mắc nợ mẹ vô cùng, và bất giác không kìm được nước mắt. Có lúc, tôi còn nghĩ: “Mẹ mỗi năm một già đi, anh trai thì động một chút là cãi nhau với mẹ và thường làm mẹ buồn. Lỡ một ngày nào đó, mẹ đổ bệnh và nằm liệt giường thì phải làm sao đây?”. Nghĩ đến những chuyện này là tôi lại thấy buồn bã một thời gian, cảm thấy mình là đứa con gái bất hiếu và là người vô lương tâm. Tôi thấy lòng mình thường hay bị quấy nhiễu, cũng không thể tĩnh tâm lại để làm bổn phận. Tôi nhận ra mình đang đắm mình trong tình cảm, nên đã ăn uống một số lời Đức Chúa Trời, vì vậy mà tình trạng của tôi cũng có chút cải thiện.
Một ngày vào tháng 5 năm 2021, tôi nhận được thư từ gia đình, nói rằng mẹ tôi bị ung thư vú, cần gấp một khoản tiền để nhập viện phẫu thuật, và sau phẫu thuật, ít nhất bà phải làm thêm bốn lần hóa trị. Chị dâu và em dâu của tôi nói, nếu tôi không về nhà thì họ sẽ không bỏ ra một đồng nào, cũng không chăm nom mẹ tôi. Đọc xong thư, nước mắt tôi chảy dài trên má, tôi thầm nghĩ: “Sao mẹ lại mắc phải căn bệnh nặng như vậy chứ? Có phải là do ở nhà mẹ làm việc mệt nhọc quá sức mà sinh bệnh không? Nếu mình không trở về nhà, mẹ không được kịp thời nhập viện điều trị, lỡ như có mệnh hệ gì, thì đó chẳng phải là lỗi của mình sao?”. Tôi nghĩ đến việc từ khi còn nhỏ, mẹ đã đầu tắt mặt tối để chăm sóc và nuôi nấng tôi trưởng thành. Giờ mẹ bị ung thư, nếu tôi không trở về nhà vào thời điểm mấu chốt này để chăm sóc cho bà, thì chẳng phải tôi quá đại nghịch bất đạo và vô lương tâm sao? Hơn nữa, nếu tôi không trở về nhà, họ hàng và lối xóm sẽ nói gì về tôi đây? Chắc chắn họ sẽ nói tôi là thứ vong ơn bội nghĩa, “Mẹ cô nuôi cô khôn lớn thế kia, giờ thì cô lại bỏ mặc bà ấy, cô còn chút lương tâm nào không vậy?”. Tôi lại nghĩ đến bệnh tình nghiêm trọng của mẹ. Nếu lần này tôi không trở về nhà, mẹ vì không được kịp thời chữa bệnh mà qua đời, thì phải làm sao? Vậy là sau này tôi sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa. Tôi cảm thấy buồn vô cùng, chỉ mong có thể lập tức bay đến bên cạnh mẹ. Nhưng tôi đã từng bị cảnh sát bắt, lại bị anh trai bán đứng, lỡ như tôi về nhà rồi bị bắt, thì biết phải làm sao? Hơn nữa, tôi cũng không thể bỏ ngang bổn phận mà về nhà được! Đôi khi, thấy các anh chị em xung quanh có thể về nhà thăm cha mẹ, tôi không khỏi thầm oán trách: “Sao Đức Chúa Trời lại để cho tôi bị ĐCSTQ bắt bớ chứ? Nếu không có nguy hiểm, thì chẳng phải tôi cũng có thể về nhà chăm sóc mẹ sao? Nếu lúc trước không ra ngoài làm bổn phận, thì bây giờ tôi đâu có bị truy lùng và không thể về nhà chứ”. Mấy ngày đó, tôi bị chuyện này quấy nhiễu đến mức thần trí bất an, và không thể chuyên tâm làm bổn phận được. Tôi biết nếu mình không điều chỉnh lại trạng thái thì sẽ không thể làm tốt bổn phận, nên tôi đã kể về tình trạng của mình với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt tôi thoát ra khỏi tình cảm. Tôi nghĩ đến một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Một người phải chịu khổ bao nhiêu và họ phải đi một con đường dài bao nhiêu đều được định trước bởi Đức Chúa Trời, và không ai có thể thực sự giúp đỡ ai khác” (Con đường… (6), Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Nghiền ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi thấy lòng mình sáng tỏ hơn một chút. Việc mẹ tôi mắc bệnh nặng lần này được Đức Chúa Trời cho phép, đây là cái khổ mà bà phải chịu. Dù có trở về nhà, tôi cũng không thể gánh thay cho mẹ, nên tôi phải nhìn nhận đúng đắn về bệnh tình của mẹ. Nếu Đức Chúa Trời đã định sẵn rằng tuổi thọ của mẹ tôi chỉ đến đây thôi, thì tôi có về nhà cũng vô ích. Còn nếu Ngài chưa cho phép mẹ tôi chết, thì dù bệnh có nghiêm trọng đến mấy, bà cũng không thể chết được. Tôi nghĩ đến một bài viết lời chứng trải nghiệm mà mình đã đọc trước đây. Có một chị em lớn tuổi bị ung thư, đã chữa trị bằng đủ mọi cách, nhưng bệnh tình không hề có chút chuyển biến nào, thậm chí bệnh viện còn ra thông báo về tình trạng nguy kịch của chị. Con cái và họ hàng đều nghĩ chị ấy sẽ không qua khỏi, nhưng thật không ngờ, sau khi chị ấy cầu nguyện, cậy dựa Đức Chúa Trời, và phó thác sự sống chết của mình cho Ngài, thì cuối cùng, chị ấy lại sống sót. Trải nghiệm của chị ấy đã khích lệ tôi, tôi nên phó thác mẹ tôi vào tay Đức Chúa Trời. Nhận ra được điều này, tôi thấy tĩnh tâm hơn một chút. Một thời gian sau, tôi nhận được thư của mẹ, nói rằng trong thời gian bà bệnh, chính hai người chị dâu họ và em dâu của tôi đã thay phiên chăm sóc bà trong bệnh viện. Mẹ còn nói mình đã phẫu thuật và hồi phục rất tốt, bảo tôi đừng lo lắng cho bà mà hãy chuyên tâm làm bổn phận. Biết được những chuyện này, tôi rất xúc động, nước mắt lưng tròng, trong lòng thì không ngừng tạ ơn Đức Chúa Trời.
Sau đó, tôi cũng thường hay phản tỉnh. Tôi biết rõ mình nên làm tốt bổn phận của một loài thọ tạo, nhưng tại sao tôi lại không thể buông bỏ việc mình không thể hiếu kính mẹ, và luôn cảm thấy có lỗi với mẹ? Thậm chí, tôi còn muốn bỏ ngang bổn phận đang làm và phản bội Đức Chúa Trời. Mãi đến sau này, khi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời, tôi mới có chút nhận thức về vấn đề của mình. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Do bị hun đúc bởi văn hóa truyền thống Trung Quốc, quan niệm truyền thống của người Trung Quốc tin rằng con người phải tuân giữ đạo hiếu với cha mẹ mình. Bất kỳ ai không hiếu thảo thì là đứa con bất hiếu. Những tư tưởng này đã được tiêm nhiễm vào người ta từ thời thơ ấu, và được dạy trong hầu như mọi gia đình, cũng như mọi trường học và trong xã hội. Khi đầu óc một người chứa đầy những thứ này, họ nghĩ: ‘Lòng hiếu thảo quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nếu tôi không hiếu thuận, tôi sẽ không phải là người tốt – tôi sẽ là một đứa con bất hiếu, và sẽ bị xã hội khiển trách. Tôi sẽ là người không có lương tâm’. Quan điểm này có đúng không? Mọi người đã thấy được nhiều lẽ thật do Đức Chúa Trời bày tỏ – Đức Chúa Trời có yêu cầu người ta phải tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ mình không? Đây có phải là một trong những lẽ thật mà những người tin Đức Chúa Trời phải hiểu không? Không, không phải. Đức Chúa Trời chỉ thông công về một số nguyên tắc. Lời Đức Chúa Trời yêu cầu người ta đối xử với người khác theo nguyên tắc nào? Yêu những gì Đức Chúa Trời yêu, và ghét những gì Đức Chúa Trời ghét: Đây là nguyên tắc cần được tuân thủ. … Sa-tan sử dụng loại văn hóa và quan niệm truyền thống về đạo đức này để ràng buộc những suy nghĩ của ngươi, tâm tư ngươi, và tâm linh ngươi, khiến ngươi không thể tiếp nhận lời Đức Chúa Trời; ngươi đã bị những điều này của Sa-tan chiếm hữu, và không có khả năng tiếp nhận lời Đức Chúa Trời. Nếu ngươi muốn thực hành lời Đức Chúa Trời thì những điều này cũng sẽ gây nhiễu loạn trong ngươi, khiến ngươi chống đối lẽ thật và những yêu cầu của Đức Chúa Trời, và khiến ngươi bất lực không thể thoát khỏi cái ách của văn hóa truyền thống. Sau một thời gian tranh đấu, ngươi thỏa hiệp: ngươi chọn tin rằng các quan niệm truyền thống về đạo đức là đúng và phù hợp với lẽ thật, và vì vậy ngươi bài trừ hoặc từ bỏ lời Đức Chúa Trời. Ngươi không chấp nhận lời Đức Chúa Trời là lẽ thật và ngươi không nghĩ gì về việc được cứu rỗi, cảm thấy rằng ngươi vẫn sống trên thế giới này và chỉ có thể sinh tồn bằng cách dựa vào những người này. Không thể chịu đựng khiển trách của xã hội, ngươi thà chọn từ bỏ lẽ thật và lời Đức Chúa Trời, buông xuôi bản thân theo quan niệm đạo đức truyền thống và quyền thế của Sa-tan, chọn đắc tội với Đức Chúa Trời và không thực hành lẽ thật. Chẳng phải con người thật đáng thương sao? Chẳng phải họ cần sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời sao? Một số người đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm nhưng vẫn không hiểu biết về vấn đề hiếu kính. Họ thực sự không hiểu lẽ thật. Họ không bao giờ có thể vượt qua rào cản mối quan hệ thế tục này; họ không có can đảm, cũng chẳng có lòng tin, càng không có quyết tâm, cho nên họ không có cách nào yêu kính và thuận phục Đức Chúa Trời” (Nhận thức được quan điểm sai lầm của mình thì mới có thể thật sự thay đổi, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Nghiền ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi nhận ra rằng, chính Sa-tan đã lợi dụng sự giáo dục trong nhà trường và sự hun đúc trong gia đình để gieo rắc sâu vào lòng của chúng ta những tư tưởng truyền thống như “Ân trả nghĩa đền”, “Trong mọi đức tính tốt đẹp, chữ hiếu là trên hết”, “Cha mẹ còn sống, chớ đi xa”, v.v.. Tôi tin rằng hiếu thảo với cha mẹ là việc lớn hàng đầu, ai không hiếu thảo với cha mẹ thì chính là một đứa con bất hiếu, vô nhân tính, và lương tâm sẽ bị cắn rứt. Tôi sống dựa vào những tư tưởng truyền thống này, cho rằng từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi đã hy sinh vì tôi nhiều nhất, nên tôi phải báo đáp công ơn dưỡng dục của bà, nếu không báo đáp được thì tôi chính là kẻ vô lương tâm, mất nhân tính và bất hiếu. Nhất là sau khi mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư, trong lòng mình, tôi không thể nào bỏ mặc bà được. Tôi cảm thấy khi tôi còn nhỏ và bị bệnh, mẹ đã chăm sóc cho tôi từng ly từng tí, thì giờ đây khi mẹ bị bệnh, tôi cũng phải ở bên cạnh và tận tâm chăm sóc, như cách mà mẹ đã từng làm với tôi, nếu không thì chẳng phải mẹ đã uổng công nuôi dưỡng tôi hay sao? Vì vậy, tôi chỉ mong có thể lập tức xuất hiện bên cạnh mẹ, và đưa mẹ đến bệnh viện chữa trị. Vì bị cảnh sát truy bắt mà tôi không thể về nhà chăm sóc mẹ, nên tôi bắt đầu oán trách sao mình lại bị cảnh sát truy bắt, và còn hối hận vì lúc trước đã rời khỏi nhà đi làm bổn phận. Tôi có thể có những tình trạng không đúng này, là vì tôi bị trói buộc bởi những tư tưởng và quan điểm của Sa-tan, nếu không giải quyết được những tình trạng này thì tôi sẽ có nguy cơ phản bội Đức Chúa Trời bất cứ lúc nào.
Sau đó, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời, và đã biết nên làm như thế nào để đối đãi đúng đắn với công ơn dưỡng dục của mẹ. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Chúng ta hãy nói xem rốt cuộc nên giải thích chuyện ‘Cha mẹ không phải là chủ nợ của ngươi’ như thế nào. Cha mẹ không phải là chủ nợ của ngươi, đây có phải là sự thật không? (Thưa, phải.) Nếu là sự thật, chúng ta nên danh chính ngôn thuận đem chuyện này nói rõ ràng. Nhìn từ chuyện cha mẹ sinh ra ngươi, là ngươi lựa chọn để cho họ sinh ngươi, hay họ lựa chọn sinh ngươi? Ai đã chọn ai? Nếu nói từ góc độ của Đức Chúa Trời, thì cả hai bên đều không phải, không phải ngươi lựa chọn cha mẹ sinh ra ngươi, cũng không phải họ lựa chọn sinh ra ngươi, từ căn nguyên mà nói, đây là sự tiền định của Đức Chúa Trời. Chủ đề này chúng ta tạm gác sang một bên, chuyện này con người dễ dàng hiểu được. Từ góc độ của ngươi mà nói, ngươi ở thế bị động, bị họ sinh ra mà không có bất kỳ quyền lựa chọn nào. Từ góc độ cha mẹ mà nói, là họ chủ quan bằng lòng sinh ngươi, đúng không? Nếu tạm bỏ qua sự tiền định của Đức Chúa Trời mà nói, chuyện sinh ngươi ra là cha mẹ đơn phương nắm quyền chủ động, họ lựa chọn sinh ngươi ra, họ nắm quyền chủ động, ngươi không lựa chọn bắt họ sinh ngươi, ngươi là bị động được họ sinh ra, ngươi không có quyền lựa chọn. Cho nên, nếu là cha mẹ nắm thế chủ động, lựa chọn sinh ngươi, vậy thì họ có nghĩa vụ, có trách nhiệm nuôi dưỡng ngươi, cho dù nuôi nấng ngươi thành người, cho ngươi đi học, cho ngươi ăn mặc, cho ngươi tiền tiêu, thì đó đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của họ, là việc họ nên làm. Mà trong suốt thời gian được nuôi dưỡng, ngươi luôn bị động, không có quyền lựa chọn, chỉ có thể bị động để họ nuôi dưỡng. Bởi vì ngươi còn nhỏ, ngươi không có khả năng tự nuôi dưỡng bản thân, ngươi chỉ có thể bị động được cha mẹ nuôi cho khôn lớn. Cha mẹ nuôi dưỡng ngươi như thế nào, ngươi được nuôi dưỡng như thế đó, cha mẹ cho ngươi ăn ngon uống ngon, vậy ngươi được ăn ngon uống ngon, hoàn cảnh sinh tồn mà cha mẹ cho ngươi là ăn cám nuốt rau, vậy ngươi phải ăn cám nuốt rau, bất kể thế nào, trong thời gian được nuôi dưỡng, ngươi là người bị động, còn cha mẹ đang thực hiện trách nhiệm. Giống như cha mẹ trồng một chậu hoa, nếu họ đã bằng lòng trồng, thì họ nên bón phân, tưới nước, nên để nó đón ánh mặt trời. Đối với con người mà nói, cha mẹ cho dù là chăm sóc ngươi từng li từng tí hay là dày công thương yêu ngươi, tóm lại, đều là đang thực hiện trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ. Cho dù mục đích họ nuôi dưỡng ngươi là gì, đó vẫn là trách nhiệm của họ, và bởi vì họ đã sinh ra ngươi, họ nên có trách nhiệm với ngươi. Nhìn từ điểm này, mọi thứ cha mẹ làm với ngươi có tính là ân tình hay không? Không tính, phải không? (Thưa, phải.) … Cho dù nói như thế nào, việc cha mẹ nuôi dạy ngươi là thực hiện trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ, họ nuôi ngươi lớn thành người, đây là nghĩa vụ cùng trách nhiệm của họ, đây không tính là ân tình gì. Nếu như không tính là ân tình gì, vậy có thể nói đây là những gì ngươi nên hưởng thụ hay không? (Thưa, có thể.) Đây là một dạng quyền lợi mà ngươi nên hưởng, ngươi nên được nuôi dưỡng, bởi vì vai trò của ngươi trong thời kỳ vị thành niên là vai trò được nuôi dưỡng. Cho nên, ngươi chỉ tiếp nhận một loại trách nhiệm mà cha mẹ đã thực hiện đối với ngươi, chứ không phải là tiếp nhận ân huệ và ân tình của cha mẹ. Với bất kỳ một loài sinh vật nào, việc sinh con dưỡng cái, sinh ra hậu duệ, nuôi dạy đời sau đều là một loại trách nhiệm, ví như loài chim, trâu, dê, thậm chí là hổ, sau khi sinh ra hậu duệ đều phải nuôi dưỡng, không có một loại sinh vật nào là không nuôi dưỡng đời sau, cũng có thể có ngoại lệ, nhưng rất ít, đây là một loại hiện tượng tự nhiên trong sự sinh tồn của sinh vật, là một loại bản năng của sinh vật, nó không được quy vào ân tình, đây chỉ là đang tuân theo một loại quy luật mà Đấng Tạo Hóa đặt ra cho động vật, cho nhân loại. Cho nên, việc cha mẹ nuôi dưỡng ngươi không phải là một loại ân tình. Từ điểm này có thể nói, cha mẹ không phải là chủ nợ của ngươi, họ đã thực hiện trách nhiệm với ngươi, đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tiền bạc cho ngươi, cũng không nên đòi ngươi trả nợ, bởi vì đó là trách nhiệm làm cha mẹ của họ. Nếu đã là trách nhiệm, nghĩa vụ, vậy thì nên là miễn phí, không nên đến đòi thù lao. Cha mẹ nuôi dưỡng ngươi chỉ là đang thực hiện trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ, nên là không cần trả, không nên là một cuộc giao dịch, cho nên ngươi không cần dùng tư tưởng trả nợ để đối đãi với cha mẹ, để xử lý mối quan hệ với cha mẹ. Nếu như dùng tư tưởng trả nợ để đối đãi với cha mẹ, báo đáp cho cha mẹ, để xử lý mối quan hệ này với cha mẹ, thì ngược lại là vô nhân đạo, đồng thời cũng khiến con người rất dễ dàng bị tình cảm xác thịt hạn chế, bị tình cảm xác thịt trói buộc tay chân, rất khó bước ra khỏi những vướng mắc tình cảm của xác thịt, thậm chí sẽ bị lạc mất phương hướng” (Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi nhận ra được rằng, việc tôi sống trong cảm giác mắc nợ mẹ và không thể yên tâm làm bổn phận, hóa ra là do tôi đã xem mẹ như chủ nợ của mình. Tôi tin rằng mẹ đã trả giá bao nhiêu vì mình, thì mình phải báo đáp lại bấy nhiêu, thế nên tôi luôn mang trên mình món nợ ân tình này, và chỉ cần không chăm sóc được cho mẹ là tôi sẽ cảm thấy mắc nợ. Nhất là lần này, khi mẹ bị ung thư, tôi nghĩ nếu bà qua đời, thì cả đời này, tôi sẽ không bao giờ báo đáp được công ơn của bà. Thực ra, việc mẹ tốt với tôi và chăm sóc tôi là đang thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ. Bà sinh ra tôi thì có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi đến khi trưởng thành, đây không thể tính là công ơn được. Cũng giống như động vật sau khi sinh con thì phải nuôi con vậy, đây là bản năng của chúng, cũng là điều mà Đức Chúa Trời định sẵn. Tương tự như vậy, nếu trong nhà nuôi chó mèo, thân là người chủ thì phải có trách nhiệm chăm sóc việc ăn uống và nhu cầu hằng ngày của chúng. Những việc này không được tính là công ơn, mà chỉ là đang thực hiện trách nhiệm. Hơn nữa, sự sống của tôi đến từ Đức Chúa Trời, chính Ngài ban cho tôi hơi thở này, và đã trông chừng, bảo vệ tôi cho đến ngày hôm nay. Tôi nhớ có vài lần mình suýt bị xe tông, nhưng dưới sự trông chừng và bảo vệ của Đức Chúa Trời, tôi đều đã bình an vô sự. Một lần khác, sau khi tôi ly hôn, bạn trai mới không cho tôi chăm con, tôi không nghe theo thì anh ta đã định bóp cổ tôi cho đến chết. Lúc đó, tôi không ngừng kêu cầu Đức Chúa Trời, cuối cùng tôi đã đẩy anh ta ngã sang một bên và thoát được kiếp nạn. Tôi nghĩ đến lời Đức Chúa Trời: “Khi Đức Chúa Trời đã chọn cho ngươi một gia đình, thì sau đó Ngài chọn ngày ngươi sẽ được sinh ra. Sau đó, Đức Chúa Trời dõi theo khi ngươi được sinh ra và cất tiếng khóc chào đời. Ngài dõi theo sự ra đời của ngươi, dõi theo khi ngươi bập bẹ những từ đầu tiên, dõi theo khi ngươi vấp ngã và chập chững những bước đầu tiên khi ngươi tập đi. Đầu tiên ngươi bước một bước và rồi một bước nữa – và bây giờ ngươi có thể chạy, nhảy, nói, và bày tỏ cảm xúc của mình… Khi con người lớn lên, Sa-tan nhìn chằm chằm từng người một, giống như một con hổ đang nhìn con mồi của nó. Nhưng trong khi Đức Chúa Trời làm công tác của Ngài, Ngài chưa bao giờ giới hạn con người, sự kiện hay sự vật, về không gian hoặc thời gian; Ngài làm những gì Ngài nên làm và phải làm. Trong quá trình lớn lên, ngươi có thể gặp phải nhiều điều không được như ý, gặp bệnh tật và gặp trắc trở. Nhưng khi ngươi đi trên con đường này, thì sự sống và tương lai của ngươi đều được Đức Chúa Trời coi sóc nghiêm ngặt. Đức Chúa Trời ban cho ngươi một sự đảm bảo thực sự cho suốt cuộc đời ngươi, bởi Ngài ở ngay bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi và chăm sóc ngươi” (Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất VI, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Thông qua trải nghiệm cá nhân, tôi càng chứng thực được lời Đức Chúa Trời trong lòng mình. Từ khi tôi sinh ra cho đến nay, quả thực đều là Đức Chúa Trời đang âm thầm bảo vệ tôi. Đức Chúa Trời đã trả nhiều cái giá tâm huyết như vậy vì tôi, thế mà tôi lại không biết ơn Ngài, cứ luôn sống trong cảm giác có lỗi với mẹ, không có lòng trung thành trong bổn phận, và làm ảnh hưởng đến tiến độ công tác. Tất cả đều do tôi không nhìn nhận đúng đắn về công ơn dưỡng dục của mẹ mà ra.
Trong khi tĩnh nguyện, tôi lại đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Đa số mọi người chọn rời xa gia đình để thực hiện bổn phận một mặt là vì những hoàn cảnh khách quan tổng thể, khiến họ nhất định phải rời xa cha mẹ; họ không thể ở bên cạnh cha mẹ để chăm sóc và bầu bạn. Không phải họ tình nguyện chọn rời xa cha mẹ; đây là lý do khách quan. Mặt khác, nói một cách chủ quan, ngươi ra ngoài thực hiện bổn phận không phải vì ngươi muốn rời xa cha mẹ và trốn tránh trách nhiệm, mà vì Đức Chúa Trời kêu gọi ngươi. Để phối hợp với công tác của Đức Chúa Trời, tiếp nhận lời kêu gọi của Ngài, và thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo, ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài rời xa cha mẹ; không thể ở bên cạnh để bầu bạn và chăm sóc họ. Ngươi không rời xa họ để trốn tránh trách nhiệm, có đúng không? Rời xa họ để trốn tránh trách nhiệm so với chấp nhận lời kêu gọi của Đức Chúa Trời, buộc phải rời xa họ ra ngoài thực hiện bổn phận – chẳng phải tính chất của hai chuyện này khác nhau hay sao? (Thưa, phải.) Nội tâm ngươi có những bận lòng và những nhớ nhung đối với cha mẹ chứ không phải ngươi vô cảm. Nếu như hoàn cảnh khách quan cho phép ngươi vừa có thể ở lại bên cạnh họ, vừa có thể thực hiện bổn phận, thì ngươi sẵn lòng ở lại bên cạnh họ, thường xuyên chăm sóc cuộc sống của họ và thực hiện trách nhiệm của ngươi. Nhưng vì những hoàn cảnh khách quan, ngươi phải rời xa họ; ngươi không thể ở bên cạnh họ nữa. Không phải ngươi không muốn thực hiện trách nhiệm của một đứa con, mà là ngươi không thể làm được. Chẳng phải hai việc này khác nhau về tính chất ư? (Thưa, phải.) Nếu ngươi rời xa gia đình để trốn tránh việc hiếu thuận và thực hiện trách nhiệm, thì đó là bất hiếu và vô nhân tính. Cha mẹ ngươi nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, nhưng ngươi lại khao khát cánh cứng rồi nhanh chóng dọn ra ở riêng. Ngươi không muốn nhìn thấy cha mẹ, không muốn quan tâm khi nghe họ gặp phải khó khăn. Kể cả có điều kiện cũng không quan tâm họ, mà cứ giả vờ không nghe thấy và mặc kệ người khác muốn nói gì về mình, đấy chính là không muốn thực hiện trách nhiệm, đấy chính là bất hiếu. Đó có phải là trường hợp hiện tại không? (Thưa, không.) Nhiều người đã rời xa huyện, thành phố, tỉnh và thậm chí quốc gia của mình để thực hiện bổn phận; họ đã rời xa quê hương của mình. Hơn nữa, họ không tiện giữ liên lạc với gia đình vì những lý do khác nhau. Thỉnh thoảng họ hỏi thăm về tình hình hiện tại của cha mẹ từ những người đồng hương và cảm thấy an tâm khi nghe nói cha mẹ vẫn khỏe mạnh và sống tốt. Thực ra, không phải ngươi bất hiếu; ngươi chưa tới mức vô nhân tính, tới mức mà ngươi không muốn chăm sóc cha mẹ hay thực hiện trách nhiệm với họ. Nhưng vì nhiều lý do khách quan khác nhau mà ngươi phải lựa chọn như vậy, nên không phải ngươi bất hiếu” (Cách mưu cầu lẽ thật (16), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Nghiền ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được rằng, mỗi người đến với cuộc đời này không phải để sống vì cha mẹ, ai cũng có sứ mệnh riêng cần phải hoàn thành, và thân là một loài thọ tạo, tôi cũng có bổn phận phải thực hiện. Những năm qua, tôi luôn ở bên ngoài làm bổn phận, chính là đang thực hiện chức trách của mình và làm bổn phận của một loài thọ tạo, đây là việc thiên kinh địa nghĩa. Ngoài ra, do hoàn cảnh bắt buộc, tôi bị cảnh sát truy lùng nên bất đắc dĩ phải rời khỏi nhà và rời xa mẹ tôi, như vậy không phải là bất hiếu. Nhưng tôi luôn tin rằng mẹ bệnh mà tôi không thể ở bên cạnh và chăm sóc chu đáo cho mẹ, thì chính là mất nhân tính và bất hiếu. Quan điểm này của tôi không phù hợp với lẽ thật. Thực sự mất nhân tính và bất hiếu là khi một người có điều kiện nhưng lại không chăm sóc cha mẹ, hoàn toàn không đoái hoài gì đến cha mẹ, thậm chí còn coi cha mẹ là gánh nặng. Đây mới là trốn tránh trách nhiệm, thực sự mất nhân tính và đại nghịch bất đạo. Đối chiếu với biểu hiện của mình, tôi thấy trước đây, khi hoàn cảnh cho phép, tôi cũng hết lòng chăm sóc mẹ khi bà bị tai nạn xe, thường ngày ở nhà cũng quan tâm chăm sóc cho mẹ, và cũng đang làm tròn trách nhiệm của một người con. Lần này, mẹ tôi mắc bệnh ung thư mà tôi không thể về nhà là vì cảnh sát vẫn đang truy lùng tôi. Nếu mạo hiểm trở về, thì nói không chừng tôi đã bị bắt, khi đó, chẳng những không thể chăm sóc mẹ, mà còn mất luôn cơ hội làm bổn phận. Nhận ra được điều này, tôi không còn cảm thấy có lỗi vì không thể chăm sóc cho mẹ nữa.
Sau đó, tôi lại đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Nếu ngươi không rời nhà ra ngoài thực hiện bổn phận, có thể ở bên cạnh cha mẹ, thì ngươi có thể bảo đảm cha mẹ không bị bệnh sao? (Thưa, không thể.) Chuyện sống chết của cha mẹ, ngươi có thể kiểm soát sao? Chuyện giàu nghèo của cha mẹ, ngươi có thể kiểm soát sao? (Thưa, không.) Cha mẹ mắc bất kỳ bệnh gì đều không phải vì nuôi dưỡng ngươi mệt mỏi, cũng không phải vì nhớ ngươi, đặc biệt họ mắc phải những bệnh nguy hiểm, bệnh nặng, bệnh có thể chết người cũng không phải vì ngươi, đây là mệnh của họ, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi có hiếu thuận hơn nữa, thì cùng lắm là làm cho thân xác của họ bớt đau khổ và bớt gánh nặng một chút, nhưng khi nào họ mắc bệnh, mắc bệnh gì, chết lúc nào, chết ở đâu, có liên quan gì đến ngươi không? Không liên quan đến ngươi” (Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Nghiền ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi đã có chút nhận thức về sự tể trị của Ngài. Kể cả khi tôi không rời khỏi nhà để làm bổn phận, mà luôn ở bên cạnh để chăm sóc mẹ, thì cũng không thể thực sự đảm bảo rằng bà sẽ không bị bệnh. Việc mỗi người phải chịu bao nhiêu khổ hay trải qua những trắc trở nào đều không do con người quyết định, vì số phận của con người đều do Đức Chúa Trời tể trị và nắm trong tay Ngài. Giống như mẹ tôi đã ngoài sáu mươi tuổi, ở độ tuổi này, mắc bệnh là chuyện rất bình thường. Cho dù tôi có về nhà chăm sóc, bưng trà rót nước, nấu đồ ăn ngon cho mẹ tôi, thì cùng lắm cũng chỉ đem lại cho bà một chút an ủi về mặt tinh thần, chứ không thể gánh thay cho bà sự đau đớn do bệnh tật hành hạ. Tôi nghĩ đến chuyện, có một số người con cực kỳ hiếu thảo với cha mẹ, rước cha mẹ về ở chung nhà và hết lòng chăm sóc cho họ, thế nhưng cha mẹ vẫn đổ bệnh. Từ đó cho thấy, không phải có con cái ở bên thì cha mẹ sẽ không bị bệnh, cũng không phải có con cái ở bên cạnh chăm sóc thì cha mẹ sẽ khỏi bệnh. Mọi sự hoàn toàn do Đức Chúa Trời tể trị và định sẵn. Ví dụ như lần này, khi mẹ tôi mắc bệnh ung thư, bề ngoài thì bệnh tình có vẻ rất nghiêm trọng, cũng chưa chắc có thể chữa khỏi, chị dâu và em dâu tôi còn buông lời cay độc, nói nếu tôi không trở về nhà thì họ sẽ không bỏ tiền ra để chữa bệnh cho mẹ tôi. Thế nhưng cuối cùng, chính em dâu và hai người chị dâu họ của tôi đã chi tiền, đồng thời thay phiên nhau chăm sóc mẹ tôi ở bệnh viện. Bệnh tình của mẹ tôi chẳng những không nặng thêm, mà còn hồi phục rất tốt. Chuyện này cho thấy, con người quả thực không thể làm chủ được số mệnh của chính mình, và tất cả đều nằm trong tay Đức Chúa Trời. Thế nên tôi phải buông bỏ nỗi lo lắng về mẹ, và phó thác bà nơi Đức Chúa Trời.
Một ngày tháng 11 năm 2023, tôi nhận được thư của mẹ, nói rằng em trai tôi đã mua cho bà một căn nhà mới, bà vừa giúp trông con của em trai, vừa làm bổn phận. Bà còn nói sức khỏe đã hoàn toàn ổn, bảo tôi hãy yên tâm làm bổn phận. Đọc mấy dòng ngắn ngủi từ mẹ, tôi mừng rơi nước mắt. Tôi thật không ngờ dù không có mình ở bên cạnh chăm sóc, mẹ vẫn sống rất tốt như vậy, và thậm chí còn làm được bổn phận. Tôi cũng càng có ý chí hơn, dù sau này có thể trở về nhà hay được gặp lại mẹ hay không, tôi cũng không thể tiếp tục cảm thấy có lỗi vì không chăm sóc được cho bà nữa, và phải sẵn lòng tĩnh tâm lại để làm tốt bổn phận của mình. Đây là mục tiêu mà tôi nên mưu cầu cả đời này.
Qua những trải nghiệm này, tôi thấy mình đã bị trói buộc quá sâu sắc vào tư tưởng truyền thống về sự hiếu thảo với cha mẹ, hễ gặp được hoàn cảnh thích hợp, tư tưởng này sẽ cản trở tôi thực hành lẽ thật và làm bổn phận. Chính sự dẫn dắt của lời Đức Chúa Trời đã giúp tôi có được chút phân định đối với loại tư tưởng truyền thống này, để không còn bị ảnh hưởng hay kìm kẹp về phương diện này nữa, cũng có thể tĩnh tâm lại mà làm bổn phận. Đây là kết quả đạt được nhờ lời Đức Chúa Trời. Tạ ơn Đức Chúa Trời!
Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?
Cuối tháng 9 năm 2022, chồng của Minh Huệ đón cô ấy từ trại giam về nhà. Vì tin vào Đức Chúa Trời Toàn Năng mà Minh Huệ bị cảnh sát bắt giữ...
Bởi Tử Hàm, Trung QuốcTháng 6 năm 2019, tôi chuyển đến một khu vực khác để làm bổn phận, Hơn một năm rồi tôi không về nhà, nên chồng tôi,...
Bởi , Trung QuốcNăm 2012, tôi bị cảnh sát bắt khi đang thực hiện bổn phận, lĩnh án 5 năm tù. Mẹ tôi lúc đó đã ngoài 60, bị liệt nửa người,...
Bởi Vương Đào, Trung QuốcKhi tôi ba tuổi, cha mẹ ly hôn do mâu thuẫn tình cảm. Lên bốn tuổi, tôi có mẹ kế. Trong ký ức mơ hồ của mình, tôi...