Các kinh nghiệm của Phi-e-rơ: Hiểu biết của ông về hình phạt và sự phán xét

Khi bị Đức Chúa Trời hành phạt, Phi-e-rơ đã cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Xác thịt con phản nghịch, và Ngài hành phạt con, phán xét con. Con vui sướng trong hình phạt và phán xét của Ngài, và thậm chí nếu Ngài không còn muốn con, thì trong sự phán xét của Ngài, con vẫn thấy được tâm tính công chính và thánh khiết của Ngài. Con bằng lòng khi Ngài phán xét mình, để những kẻ khác có thể nhìn thấy tâm tính công chính trong sự phán xét của Ngài. Nếu điều đó có thể thể hiện tâm tính của Ngài và để cho muôn loài thọ tạo có thể nhìn thấy tâm tính công chính của Ngài, và nếu điều đó có thể khiến tình yêu của con dành cho Ngài thuần khiết hơn, để con có thể có được hình tượng giống một con người công chính, thì sự phán xét của Ngài là tốt đẹp vì đó chính là ý tốt của Ngài. Con biết rằng trong mình vẫn còn nhiều sự dấy loạn, và rằng mình vẫn chưa xứng đáng để đến trước Ngài. Con ước Ngài thậm chí sẽ phán xét con nhiều hơn dù đó là thông qua nghịch cảnh hay những cơn đại nạn; cho dù Ngài có làm gì đi chăng nữa thì điều đó vẫn đáng trân quý đối với con. Tình yêu thương của Ngài thật sâu rộng, và con sẵn lòng phó thác bản thân dưới sự sắp đặt của Ngài mà không chút kêu than”. Đây là hiểu biết của Phi-e-rơ sau khi ông đã trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời và nó cũng là lời chứng về tình yêu của Phi-e-rơ dành cho Đức Chúa Trời. Giờ đây, các ngươi đã bị chinh phục – nhưng sự chinh phục đó thể hiện ở các ngươi như thế nào? Một vài người nói rằng: “Việc tôi được chinh phục là sự nâng đỡ và ân điển tối thượng của Đức Chúa Trời. Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng cuộc đời con người thật trống rỗng và vô nghĩa. Con người vội vã cả cuộc đời, sinh con đẻ cái và nuôi dưỡng thế hệ nối tiếp thế hệ con cháu và cuối cùng cũng chẳng còn lại gì. Giờ đây, chỉ sau khi được Đức Chúa Trời chinh phục, tôi mới thấy rằng sống như thế này chẳng mang lại chút giá trị gì; đó thực sự là một cuộc sống vô nghĩa. Tôi có lẽ cũng nên chết đi và kết thúc mọi thứ!”. Những người đã bị chinh phục như vậy liệu có thể được Đức Chúa Trời thu phục không? Liệu họ có thể trở thành hình mẫu và kiểu mẫu được không? Những người như thế là một bài học về sự tiêu cực; họ không có khát vọng và không nỗ lực để cải thiện bản thân. Mặc dù họ được tính là đã bị chinh phục, nhưng những người tiêu cực như vậy không thể trở nên hoàn thiện. Gần cuối đời, sau khi đã được làm cho hoàn thiện, Phi-e-rơ nói rằng: “Đức Chúa Trời ôi! Nếu được sống thêm vài năm nữa, con ước mình có thể có được tình yêu sâu đậm hơn và thuần khiết hơn dành cho Ngài”. Khi sắp bị đóng đinh vào thập giá, Phi-e-rơ cầu nguyện trong lòng: “Lạy Đức Chúa Trời! Thời khắc của Ngài giờ đã tới; thời khắc Ngài chuẩn bị cho con đã tới. Con phải bị đóng đinh vì Ngài, con phải mang chứng ngôn cho Ngài, và con hi vọng rằng tình yêu của mình có thể thỏa mãn các yêu cầu của Ngài và rằng tình yêu đó có thể trở nên thuần khiết hơn. Giờ đây, con cảm thấy thoải mái và vững dạ khi có thể chết vì Ngài, và bị đóng đinh lên thập giá vì Ngài, bởi vì chẳng có gì khiến con thỏa lòng hơn là việc có thể bị đóng đinh vì Ngài, thỏa mãn những mong mỏi của Ngài, và có thể dâng hiến bản thân, dâng hiến sự sống của mình cho Ngài. Lạy Đức Chúa Trời! Ngài thật đáng mến biết bao! Nếu Ngài cho con được sống, con sẽ càng nguyện yêu mến Ngài. Con sẽ yêu mến Ngài cho đến khi vẫn còn hơi thở. Con ước được yêu mến Ngài sâu đậm hơn. Ngài phán xét con, hành phạt con, và thử luyện con vì con không công chính, vì con đã gây ra tội lỗi. Và con đã hiểu rõ hơn tâm tính công chính của Ngài. Đây là phước lành với con, vì con có thể yêu Ngài sâu đậm hơn, và con nguyện lòng yêu Ngài theo cách này ngay cả khi Ngài không yêu thương con. Con sẵn lòng nhìn ra tâm tính công chính của Ngài, vì điều này khiến con càng có thể sống trọn một cuộc sống có ý nghĩa. Con thấy rằng việc mình sống giờ đây có ý nghĩa hơn, bởi vì con bị đóng đinh vì Ngài, và được chết vì Ngài là một điều ý nghĩa. Nhưng con vẫn không thấy thỏa lòng, vì mình biết quá ít về Ngài, con biết rằng mình không thể hoàn toàn thỏa mãn những mong mỏi của Ngài, và con mới đền đáp được quá ít cho Ngài. Trong đời mình, con vẫn chưa thể trọn vẹn quay về bên Ngài; điều đó còn quá xa vời với con. Khi nhìn lại khoảnh khắc này, con thấy mình mắc nợ Ngài quá nhiều, và con chỉ có thời khắc này để bù đắp cho tất cả những sai lầm và tất cả tình yêu mà mình chưa đền đáp được cho Ngài”.

Con người phải theo đuổi để sống trọn cuộc sống có ý nghĩa, và không nên hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của mình. Để sống thể hiện ra hình ảnh của Phi-e-rơ, con người phải có hiểu biết và kinh nghiệm của Phi-e-rơ. Con người phải theo đuổi những thứ cao cả hơn và sâu rộng hơn. Họ phải theo đuổi một tình yêu sâu đậm và thuần khiết hơn dành cho Đức Chúa Trời, và một cuộc đời có giá trị và ý nghĩa. Chỉ như vậy mới là đời sống; chỉ khi đó con người mới giống như Phi-e-rơ. Các ngươi phải tập trung chủ động hướng về việc bước vào mặt tích cực, và không được thụ động cho phép bản thân sa ngã chỉ vì sự dễ dàng chốc lát mà bỏ qua các lẽ thật thiết thực, cụ thể và sâu rộng hơn. Tình yêu của các ngươi phải thực tế, và các ngươi phải tìm cách để đưa bản thân thoát khỏi cuộc sống vô tư lự và suy đồi giống như của súc vật này. Các ngươi phải sống trọn một cuộc sống có ý nghĩa, có giá trị và các ngươi đừng lừa phỉnh bản thân, hoặc coi cuộc đời mình giống như món đồ chơi để đùa giỡn. Với những ai khao khát yêu thương Đức Chúa Trời, không có lẽ thật nào mà không thể có được, không có công lý nào mà không thể trụ vững. Các ngươi nên sống đời mình như thế nào? Các ngươi nên yêu mến Đức Chúa Trời, và sử dụng tình yêu này để thỏa mãn tâm ý của Ngài như thế nào? Chẳng có điều gì lớn lao hơn thế trong cuộc đời ngươi. Trên hết, ngươi phải có những khát vọng và sự bền chí như vậy, và đừng giống như những kẻ yếu đuối, những kẻ nhu nhược. Ngươi phải học cách trải nghiệm một cuộc sống có ý nghĩa, và trải nghiệm những lẽ thật có ý nghĩa, và đừng đối xử qua quít với bản thân theo cách đó. Cuộc sống của ngươi sẽ trôi đi mà ngươi không hề nhận ra; rồi liệu ngươi sẽ còn có cơ hội khác để yêu thương Đức Chúa Trời không? Sau khi chết, con người còn có thể yêu thương Đức Chúa Trời được không? Ngươi phải có khát vọng và lương tri như Phi-e-rơ; cuộc sống của ngươi phải có ý nghĩa và các ngươi đừng đùa giỡn với chính bản thân mình. Là một con người, và là người theo đuổi Đức Chúa Trời, ngươi phải có khả năng cân nhắc cẩn thận cách các ngươi đối xử với cuộc đời của mình, cách ngươi nên dâng mình cho Đức Chúa Trời, cách ngươi nên có đức tin ý nghĩa hơn vào Đức Chúa Trời, và vì ngươi yêu mến Đức Chúa Trời, làm sao để ngươi yêu Ngài một cách thuần khiết hơn, đẹp hơn, và tốt hơn. Giờ đây, ngươi không thể chỉ hài lòng với cách mình được chinh phục mà còn phải suy xét con đường mà ngươi sẽ bước tiếp trong tương lai. Ngươi phải có khát vọng và dũng khí để được hoàn thiện, và không nên lúc nào cũng nghĩ rằng mình không thể làm được. Lẽ thật có ưu ái ai không? Lẽ thật có thể cố ý chống lại con người không? Nếu ngươi tìm kiếm lẽ thật, điều đó có thể làm ngươi choáng ngợp không? Nếu ngươi kiên định vì công lý, công lý có hạ gục ngươi không? Nếu ngươi thực sự khao khát theo đuổi sự sống, liệu sự sống có thể né tránh ngươi? Nếu ngươi không có lẽ thật, điều đó không phải vì lẽ thật tảng lờ ngươi, mà bởi vì ngươi rời xa lẽ thật; nếu ngươi không thể kiên định vì công lý, thì không phải vì lẽ công lý sai, mà chỉ bởi vì ngươi tin rằng công lý đi chệch sự thật; nếu ngươi không có được sự sống sau nhiều năm theo đuổi, đó không phải vì sự sống không có lương tri với ngươi, mà bởi vì ngươi không có lương tri với sự sống, và xa rời sự sống; nếu ngươi sống trong sự sáng, và không thể có được sự sáng, điều đó không phải vì sự sáng không thể soi sáng ngươi, mà bởi vì ngươi chẳng lưu tâm tới sự tồn tại của sự sáng, và vì vậy sự sáng lặng lẽ rời bỏ ngươi. Nếu ngươi không tìm kiếm thì chỉ có thể nói rằng các ngươi là đồ bỏ đi, và không có dũng khí sống, và không có tinh thần kháng cự lại các thế lực của bóng tối. Các ngươi thật quá yếu đuối! Các ngươi không thể thoát khỏi các thế lực của Sa-tan đang bủa vây các ngươi, và chỉ bằng lòng sống một cuộc đời an toàn, yên ổn như thế này và chết trong ngu dốt. Ngươi nên theo đuổi việc được Đức Chúa Trời chinh phục; đây là bổn phận bắt buộc của các ngươi. Nếu ngươi hài lòng với việc được chinh phục, thì các ngươi đã xua đuổi sự tồn tại của sự sáng. Các ngươi phải chịu đựng gian khổ vì lẽ thật, các ngươi phải dâng hiến bản thân cho lẽ thật, các ngươi phải nhịn nhục vì lẽ thật, và để có thêm càng nhiều lẽ thật, các ngươi càng phải chịu khổ nhiều hơn. Đây chính là những gì các ngươi nên làm. Các ngươi đừng vứt bỏ lẽ thật chỉ để có cuộc sống gia đình bình yên, và các ngươi không được mất đi tôn nghiêm và nhân cách đời này của mình vì sự hưởng thụ chốc lát. Các ngươi nên theo đuổi tất cả những gì đẹp đẽ và tốt lành, và nên theo đuổi con đường sống có ý nghĩa hơn. Nếu các ngươi sống một cuộc đời tầm thường như vậy và không theo đuổi bất cứ mục tiêu nào, chẳng phải các ngươi đang lãng phí cuộc đời mình sao? Các ngươi có được gì từ việc sống như vậy? Các ngươi nên từ bỏ tất cả những sự hưởng thụ xác thịt để có được một lẽ thật, và đừng nên vứt bỏ tất cả lẽ thật chỉ vì một chút hưởng thụ. Những người như vậy không có sự liêm chính hay nhân phẩm; chẳng có ý nghĩa gì cho sự tồn tại của họ!

Đức Chúa Trời hành phạt và phán xét loài người bởi lẽ công tác của Ngài đòi hỏi như vậy, và hơn thế nữa, vì loài người cần điều đó. Loài người cần phải bị hành phạt và phán xét, và chỉ khi đó loài người mới có được lòng yêu kính Đức Chúa Trời. Giờ đây, các ngươi đã hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng các ngươi lại gặp rắc rối khi đối mặt với trở ngại nhỏ nhất; vóc giạc của các ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, và các ngươi vẫn cần phải trải qua nhiều hình phạt và phán xét để có được hiểu biết sâu sắc hơn. Giờ đây, các ngươi ít nhiều có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, các ngươi biết sợ Ngài, và các ngươi biết Ngài là Đức Chúa Trời thật, nhưng các ngươi không có tình yêu lớn lao dành cho Ngài, càng chưa thể đạt được một tình yêu thuần khiết; hiểu biết của các ngươi quá nông cạn, và vóc giạc của các ngươi vẫn chưa đủ lớn. Khi các ngươi thực sự đối mặt với một hoàn cảnh, các ngươi vẫn chưa thể làm chứng, các ngươi vẫn rất ít khi chủ động bước vào, và các ngươi không biết phải thực hành ra sao. Hầu hết mọi người đều thụ động và ù lì; họ chỉ thầm yêu Đức Chúa Trời trong lòng, nhưng không có cách nào thực hành hay thấy rõ mục tiêu của mình là gì. Những người đã được làm cho hoàn thiện không chỉ sở hữu nhân tính thông thường, mà còn có những lẽ thật vượt quá các thước đo lương tri, cao hơn cả các tiêu chuẩn lương tri; họ không chỉ sử dụng lương tri của mình để đền đáp tình yêu của Đức Chúa Trời, mà hơn thế, họ đã nhận biết Đức Chúa Trời, và thấy rằng Ngài thật đáng mến và xứng đáng với tình yêu của loài người, và rằng có quá nhiều điều ở Đức Chúa Trời để con người yêu kính; con người không thể không yêu kính Ngài! Tình yêu Đức Chúa Trời của những ai đã được hoàn thiện là để hoàn tất những khát vọng cá nhân của họ. Tình yêu của họ là một tình yêu tự nhiên, một tình yêu chẳng đòi hỏi sự đền đáp, và tình yêu đó cũng không phải là một sự đổi chác. Họ yêu kính Đức Chúa Trời chẳng vì điều gì khác ngoài sự hiểu biết về Ngài. Những người đó không quan tâm liệu Đức Chúa Trời có ban ân điển cho họ hay không, và chẳng có gì khiến họ hài lòng hơn việc làm thỏa lòng Đức Chúa Trời. Họ không mặc cả với Đức Chúa Trời hay dùng lương tri để đo đếm tình yêu dành cho Ngài: “Ngài ban tặng tình yêu thương cho con nên con đổi lại cũng yêu kính Ngài; nếu Ngài không ban cho con, thì con cũng chẳng có gì để đền đáp cho Ngài”. Những người đã được làm cho hoàn thiện luôn tin rằng: “Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, và Ngài thực hiện công tác của mình trên chúng ta. Vì ta có cơ hội, điều kiện và phẩm cách này để được làm cho hoàn thiện, ta nên theo đuổi việc sống trọn một cuộc đời có ý nghĩa, và ta nên làm Ngài hài lòng”. Đó chính là những gì Phi-e-rơ đã trải qua: Khi Phi-e-rơ yếu đuối nhất, ông cầu nguyện Đức Chúa Trời và nói rằng: “Lạy Đức Chúa Trời! Cho dù khi nào và ở đâu, Ngài biết rằng con luôn luôn nhớ tới Ngài. Bất kể thời gian hay địa điểm, Ngài biết rằng con muốn yêu kính Ngài, nhưng vóc giạc con quá nhỏ bé, con quá yếu đuối và bất lực, tình yêu của con quá hạn chế, sự chân thành của con với Ngài quá ít ỏi. So với tình yêu thương của Ngài, con chỉ thật không đáng sống. Con ước giá như cuộc sống của mình không vô nghĩa, và rằng con không chỉ có thể đền đáp được tình yêu thương của Ngài, mà hơn thế nữa, có thể dâng hiến tất cả những gì mình có cho Ngài. Nếu con có thể thỏa lòng Ngài, là một loài thọ tạo, con sẽ có sự bình yên trong tâm hồn, và sẽ chẳng đòi hỏi gì hơn. Mặc dù con đang yếu đuối và bất lực, nhưng con sẽ không quên những sự khích lệ của Ngài, và sẽ không quên tình yêu thương của Ngài. Giờ đây con chẳng làm gì khác ngoài việc đền đáp lại tình yêu thương của Ngài. Đức Chúa Trời ôi, con cảm thấy tồi tệ quá! Làm sao con có thể trao lại tình yêu kính trong lòng mình cho Ngài, làm sao con có thể làm tất cả những gì có thể để thỏa lòng mong mỏi của Ngài, và có thể dâng hiến tất cả những gì mình có cho Ngài? Ngài biết yếu điểm của con người; làm sao con có thể xứng đáng với tình yêu thương của Ngài? Lạy Đức Chúa Trời! Ngài biết con có vóc giạc nhỏ bé, rằng tình yêu của con quá ít ỏi. Làm sao con có thể cố hết sức trong hoàn cảnh này? Con biết mình nên đền đáp tình yêu thương của Ngài, con biết rằng mình nên dâng hiến tất cả những gì mình có cho Ngài, nhưng giờ đây vóc giạc con quá nhỏ bé. Con cầu xin Ngài ban cho con sức mạnh và sự tự tin để con sẽ càng có thể có được một tình yêu thuần khiết dâng lên Ngài, và càng có thể dâng hiến tất cả những gì mình có cho Ngài; con sẽ không chỉ có thể đền đáp được tình yêu của Ngài mà con sẽ càng có thể trải nghiệm hình phạt, sự phán xét và thử luyện, thậm chí là những lời rủa xả khủng khiếp hơn của Ngài. Ngài đã cho phép con thấy tình yêu thương của Ngài, và con không thể không yêu kính Ngài, và mặc dù hôm nay con yếu đuối và bất lực, nhưng làm sao con có thể quên được Ngài? Tất cả tình yêu thương, hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời đã giúp con biết Ngài, nhưng con vẫn cảm thấy không đủ khả năng để thỏa mãn tình yêu thương của Ngài, bởi vì Ngài quá vĩ đại. Làm thế nào con có thể dâng hiến tất cả những gì mình có cho Đấng Tạo Hóa?”. Đó là lời thỉnh cầu của Phi-e-rơ, nhưng vóc giạc của Phi-e-rơ vẫn quá nhỏ bé. Vào lúc đó, Phi-e-rơ cảm thấy như thể một con dao đang đâm xoáy trái tim mình. Ông đau đớn cùng cực; Phi-e-rơ không biết nên làm gì trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng ông vẫn tiếp tục cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Con người mang vóc giạc trẻ con, lương tri của con người thật yếu đuối, và thứ duy nhất con có thể làm là đền đáp lại tình yêu thương của Ngài. Giờ đây, con không biết làm sao để thỏa mãn tâm ý của Ngài và con chỉ cầu làm hết sức có thể, trao tất cả những gì mình có, và dâng hiến tất cả những gì mình có cho Ngài. Bất kể Ngài phán xét, hành phạt, hay ban tặng cho con điều gì, bất kể những gì Ngài tước đoạt khỏi con, tất cả đều không khiến con mảy may ca thán về Ngài. Đã có nhiều lúc, khi Ngài hành phạt và phán xét con, con than phiền với bản thân, và không thể có được sự thanh sạch hay thỏa lòng mong mỏi của Ngài. Con đã đền đáp tình yêu thương của Ngài với sự khiên cưỡng, và vào thời khắc này, con thậm chí còn ghét bỏ bản thân mình nhiều hơn”. Phi-e-rơ đã cầu nguyện như vậy vì ông tìm kiếm một tình yêu thuần khiết hơn với Đức Chúa Trời. Phi-e-rơ tìm kiếm, khẩn nài, và hơn cả, tự trách bản thân, và thú nhận tội lỗi của mình với Đức Chúa Trời. Phi-e-rơ cảm thấy mắc nợ Đức Chúa Trời, và ghét bỏ bản thân, nhưng ông cũng phần nào buồn bã và tiêu cực. Phi-e-rơ luôn cảm thấy như vậy, như thể ông không thể với tới tâm ý của Đức Chúa Trời, và không thể làm hết sức mình. Trong hoàn cảnh như vậy, Phi-e-rơ vẫn theo đuổi đức tin của Gióp. Ông đã thấy đức tin của Gióp lớn lao tới mức nào, vì Gióp đã thấy rằng mọi thứ ông có là do Đức Chúa Trời ban tặng, và Ngài lấy đi mọi thứ của ông là lẽ tự nhiên, rằng Đức Chúa Trời sẽ ban tặng cho bất cứ ai mà Ngài muốn – đó chính là tâm tính công chính của Ngài. Gióp không ca thán, và vẫn có thể ngợi ca Đức Chúa Trời. Phi-e-rơ cũng tự biết và ông cầu nguyện trong lòng: “Giờ đây con không nên bằng lòng với việc dùng lương tri của mình để đền đáp tình yêu thương của Ngài và với mức độ tình yêu con dành cho Ngài, bởi vì những ý nghĩ của con quá bại hoại, và vì con không thể nhìn thấy Ngài là Đấng Tạo Hóa. Bởi vì con vẫn chưa xứng để yêu kính Ngài, nên con phải trau dồi khả năng dâng hiến toàn bộ những gì mình có cho Ngài, và cam tâm tình nguyện làm như thế, con phải biết tất cả những gì Ngài đã làm, và con không có lựa chọn gì, con phải nhìn thấy tình yêu thương của Ngài, và có thể ca tụng Ngài, ngợi ca danh thánh của Ngài, để Ngài có thể có được vinh quang to lớn thông qua con. Con sẵn lòng giữ vững lời chứng này về Ngài. Lạy Đức Chúa Trời! Tình yêu thương của Ngài thật quý báu và cao đẹp; làm sao con có thể muốn cuộc sống của mình nằm trong tay kẻ dữ? Chẳng phải con do Ngài tạo dựng sao? Làm sao con có thể sống dưới quyền lực của Sa-tan? Con mong toàn bộ con người của mình được sống trong hình phạt của Ngài. Con không muốn sống dưới quyền lực của kẻ dữ. Nếu con có thể trở nên thanh sạch, và có thể dâng hiến tất cả cho Ngài, con sẵn lòng dâng lên thể xác và tâm hồn con cho Ngài phán xét và hành phạt, vì con khinh ghét Sa-tan, và con không muốn sống dưới quyền lực của nó. Qua việc phán xét con, Ngài cho con thấy tâm tính công chính của Ngài; con vui sướng và không mảy may ca thán. Nếu con có thể thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo, con sẵn sàng để toàn bộ cuộc đời mình đi theo sự phán xét của Ngài, để từ đó con sẽ biết tâm tính công chính của Ngài, và sẽ giải thoát bản thân khỏi ảnh hưởng của kẻ ác”. Phi-e-rơ luôn cầu nguyện như vậy, luôn tìm kiếm điều đó, và nói một cách tương đối, ông đã đạt được một cảnh giới cao. Ông không những có thể đền đáp tình yêu thương của Đức Chúa Trời mà quan trọng hơn cả, ông cũng thực hiện được bổn phận của một loài thọ tạo. Ông không những không bị lương tri buộc tội mà ông còn có thể vượt lên những tiêu chuẩn của lương tri. Những lời cầu nguyện của Phi-e-rơ tiếp tục được gửi đến trước Đức Chúa Trời, và vì lẽ đó khát vọng của ông còn cao cả hơn, và lòng yêu kính Đức Chúa Trời của ông còn lớn lao hơn. Mặc dù phải chịu đựng đau đớn khổ sở, ông vẫn không quên yêu kính Đức Chúa Trời, và ông vẫn cố gắng đạt được khả năng để hiểu tâm ý của Đức Chúa Trời. Phi-e-rơ đã cầu nguyện những điều sau: “Con chẳng làm được gì ngoài việc đền đáp tình yêu thương của Ngài. Con vẫn chưa mang chứng ngôn về Ngài trước Sa-tan, chưa giải thoát bản thân khỏi ảnh hưởng của Sa-tan, và vẫn sống trong xác thịt. Con ước có thể dùng tình yêu của mình để đánh bại Sa-tan, khiến nó hổ thẹn, và nhờ đó thỏa mãn tâm ý của Ngài. Con ước được dâng hiến toàn bộ bản thân mình cho Ngài, con không muốn Sa-tan có được một chút gì từ con, vì Sa-tan là kẻ thù của Ngài”. Càng tìm kiếm theo hướng này, Phi-e-rơ càng cảm động, và ông càng hiểu rõ hơn về những vấn đề trên. Vô hình trung, ông dần hiểu rằng ông nên thoát khỏi ảnh hưởng của Sa-tan và nên hoàn toàn quay trở về bên Đức Chúa Trời. Đó chính là cảnh giới mà Phi-e-rơ đã đạt được. Ông vượt qua khỏi ảnh hưởng của Sa-tan và từ bỏ những thú vui và sự hưởng thụ xác thịt và sẵn lòng nếm trải một cách sâu sắc hơn cả hình phạt lẫn sự phán xét của Đức Chúa Trời. Ông nói: “Mặc dù con sống trong hình phạt và phán xét của Ngài, cho dù có khó khăn tới đâu, con vẫn không muốn sống dưới quyền lực của Sa-tan, con vẫn không muốn chịu đựng những mưu chước của nó. Con vui mừng được sống trong lời rủa xả của Ngài, và đau đớn khi phải sống trong sự ban phước của Sa-tan. Con yêu kính Ngài khi sống giữa sự phán xét của Ngài, và điều này mang lại cho con niềm vui sướng lớn lao. Hình phạt và sự phán xét của Ngài là công chính và thánh khiết; điều đó là để làm cho con tinh sạch và hơn thế, để cứu rỗi con. Con muốn được dành trọn đời mình sống trong sự phán xét của Ngài, để con có thể được Ngài chăm nom. Con chẳng hề muốn sống dưới quyền lực của Sa-tan một phút giây nào; con ước được Ngài làm cho tinh sạch; ngay cả nếu con phải chịu đựng gian khổ, con vẫn không muốn bị Sa-tan lừa phỉnh và lợi dụng. Con, loài thọ tạo này, phải do Ngài sử dụng, sở hữu, phán xét và hành phạt. Con thậm chí còn nên bị Ngài rủa xả. Lòng con vui sướng khi Ngài sẵn lòng ban phước cho con, vì con đã nhìn ra tình yêu thương của Ngài. Ngài là Đấng Tạo Hóa, và con là một loài thọ tạo: con không nên phản bội Ngài và sống dưới quyền lực của Sa-tan hay bị Sa-tan lợi dụng. Con thà làm trâu ngựa của Ngài thay vì phải sống vì Sa-tan. Con thà sống trong hình phạt của Ngài không có thú vui xác thịt. Điều này khiến con vui sướng ngay cả khi mình bị mất đi ân điển từ Ngài. Mặc dù ân điển của Ngài không dành cho con, nhưng con vui sướng được Ngài hành phạt và phán xét; đây chính là phước lành lớn nhất, ân điển lớn nhất của Ngài. Mặc dù Ngài luôn oai nghi và thịnh nộ với con, nhưng con vẫn không thể rời xa Ngài, và tình yêu của con dành cho Ngài vẫn là chưa đủ. Con thà được sống trong nhà của Ngài, thà được Ngài rủa xả, hành phạt, và đánh đập. Và con không muốn sống dưới quyền lực của Sa-tan cũng như tất bật ngược xuôi chỉ vì xác thịt, huống gì là sống vì xác thịt”. Tình yêu của Phi-e-rơ là một tình yêu thuần khiết. Đây chính là trải nghiệm của việc được hoàn thiện, là cảnh giới cao nhất của việc được trở nên hoàn thiện; chẳng có cuộc sống nào lại có ý nghĩa hơn như thế. Phi-e-rơ chấp nhận hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, ông trân quý tâm tính công chính của Đức Chúa Trời, và đó là điều đáng quý nhất của Phi-e-rơ. Phi-e-rơ nói rằng: “Sa-tan cho ta những thú vui vật chất nhưng ta không trân quý điều này. Chỉ có hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời dành cho ta mới giúp ta có ân điển, giúp ta có niềm vui và ta được ban phước. Nếu như không có sự phán xét của Đức Chúa Trời, ta sẽ chẳng bao giờ yêu kính Ngài, ta sẽ vẫn sống dưới quyền lực của Sa-tan, sẽ vẫn bị nó kiểm soát và sai khiến. Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ chẳng bao giờ trở thành một con người thực sự, vì ta không thể thỏa lòng Đức Chúa Trời, và sẽ không dâng hiến trọn vẹn cho Ngài. Mặc dù Đức Chúa Trời không ban phước cho ta, không cho ta sự yên ủi bên trong, như thể một ngọn lửa đang thiêu đốt trong ta, không có bình an hay niềm vui, và mặc dù hình phạt và sự sửa dạy của Đức Chúa Trời không bao giờ rời ta, nhưng nhờ hình phạt và phán xét đó mà ta có thể nhìn thấy tâm tính công chính của Ngài. Ta vui sướng vì điều này; chẳng điều gì đáng giá hay có ý nghĩa hơn như thế trong đời. Mặc dù sự bảo vệ và chăm sóc của Đức Chúa Trời đã trở thành hình phạt, phán xét, rủa xả và đánh đập tàn nhẫn, nhưng ta vẫn vui mừng vì những điều này, vì chúng có thể làm cho ta tinh sạch và thay đổi bản thân tốt hơn, có thể mang ta đến gần Đức Chúa Trời hơn, có thể khiến ta thêm yêu kính Ngài, và có thể khiến tình yêu dành cho Đức Chúa Trời của ta thuần khiết hơn. Điều này giúp ta có thể thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo, đưa ta đến trước Ngài và tránh xa sự ảnh hưởng của Sa-tan để ta không còn phải phục dịch Sa-tan. Khi ta không còn sống dưới quyền lực của Sa-tan, có thể dâng hiến mọi thứ ta có và mọi thứ ta có thể làm cho Đức Chúa Trời mà không giữ lại bất cứ điều gì – đó sẽ là lúc ta hoàn toàn mãn nguyện. Chính hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời đã cứu rỗi ta, và cuộc sống của ta không thể tách rời khỏi hình phạt và phán xét của Ngài. Cuộc sống trên trần thế của ta nằm dưới quyền lực của Sa-tan. Nếu không có sự chăm sóc và bảo vệ từ hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, ta sẽ luôn phải sống dưới quyền lực của Sa-tan, và hơn thế nữa, ta sẽ không có cơ hội hay phương tiện để sống trọn một cuộc đời có ý nghĩa. Chỉ khi hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời không bao giờ rời ta thì ta mới có khả năng được Ngài làm cho tinh sạch. Chỉ nhờ những lời nghiêm khắc, tâm tính công chính của Đức Chúa Trời và sự phán xét oai nghi của Ngài thì ta mới có được sự bảo vệ tối thượng, và bắt đầu được sống trong sự sáng, cũng như có được các phước lành của Đức Chúa Trời. Phước lành lớn nhất trong cuộc đời ta hiện nay là có thể trở nên thanh sạch, thoát khỏi Sa-tan, và sống dưới sự thống trị của Đức Chúa Trời”. Đây chính là cảnh giới cao nhất mà Phi-e-rơ đã trải nghiệm được.

Đây chính xác là trạng thái mà con người phải đạt được sau khi được làm cho hoàn thiện. Nếu ngươi không thể đạt được nhiều như thế này, thì ngươi không thể sống trọn vẹn một cuộc đời có ý nghĩa. Loài người sống trong xác thịt, nghĩa là họ đang sống trong địa ngục trần gian, và không có sự phán xét và hình phạt của Đức Chúa Trời, con người cũng dơ bẩn như Sa-tan. Làm sao con người có thể thánh khiết được? Phi-e-rơ tin rằng hình phạt và phát xét bởi Đức Chúa Trời là sự bảo vệ tốt nhất và là ân điển lớn nhất của con người. Chỉ thông qua hình phạt và phán xét bởi Đức Chúa Trời, con người mới có thể thức tỉnh và căm ghét xác thịt, ghét bỏ Sa-tan. Sự sửa dạy nghiêm khắc của Đức Chúa Trời giải thoát con người khỏi ảnh hưởng của Sa-tan, giải thoát con người khỏi thế giới nhỏ bé của chính mình và cho phép con người được sống trong sự sáng của sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Không có sự cứu rỗi nào tốt hơn hình phạt và phán xét! Phi-e-rơ cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Chừng nào Ngài còn hành phạt và phán xét con, thì con biết rằng Ngài chưa rời bỏ con. Ngay cả khi Ngài không cho con niềm vui hay sự bình an, khiến con sống khổ sở, và giáng xuống con vô số sự sửa phạt, lòng con sẽ vẫn thanh thản miễn là Ngài không rời bỏ con. Ngày hôm nay, hình phạt và phán xét của Ngài đã trở thành sự bảo vệ tốt nhất và là phước lành lớn nhất của con. Ân điển mà Ngài dành cho con bảo vệ con. Ân điển Ngài ban cho con ngày hôm nay chính là sự thể hiện tâm tính công chính của Ngài, và là hình phạt và phán xét; ngoài ra, đó còn là một sự thử luyện, và hơn cả, đó là một cuộc sống khổ đau”. Phi-e-rơ đã có thể gạt bỏ những thú vui xác thịt và tìm kiếm tình yêu thương sâu đậm hơn và sự bảo vệ lớn hơn, vì ông đã được quá nhiều ân điển từ hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời. Trong đời mình, nếu con người muốn được làm cho thanh sạch và có được những đổi thay trong tâm tính của mình, nếu họ muốn sống trọn vẹn một cuộc đời có ý nghĩa, và thực hiện bổn phận của mình như một loài thọ tạo, thì họ phải chấp nhận hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, và không được phép rời xa sự sửa dạy và đánh đập của Đức Chúa Trời, để họ có thể giải phóng bản thân khỏi sự thao túng và ảnh hưởng của Sa-tan và sống trong sự sáng của Đức Chúa Trời. Phải biết rằng hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời là sự sáng, là sự sáng của sự cứu rỗi con người, và rằng chẳng có phước lành, ân điển hay sự bảo vệ nào tốt hơn cho họ. Con người sống dưới ảnh hưởng của Sa-tan và tồn tại trong xác thịt; nếu không được làm cho thanh sạch và không nhận được sự bảo vệ của Đức Chúa Trời, con người sẽ trở nên sa đọa hơn bao giờ hết. Nếu con người muốn yêu mến Đức Chúa Trời thì họ phải được làm cho thanh sạch và cứu rỗi. Phi-e-rơ cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, khi Ngài đối xử nhân từ với con, con vui mừng và cảm thấy an ủi; khi Ngài hành phạt con, con còn cảm thấy vui mừng và an ủi hơn. Mặc dù con yếu đuối và phải trải qua nỗi thống khổ không kể xiết, mặc dù có nước mắt và nỗi buồn, nhưng Ngài biết rằng nỗi buồn này là do sự phản nghịch của con và do sự yếu đuối của con. Con khóc than vì mình không thể thỏa mãn tâm ý của Ngài, con buồn lòng và hối tiếc vì con chưa xứng với các yêu cầu của Ngài, nhưng con sẵn lòng đạt đến lĩnh vực này, con sẵn lòng làm mọi thứ có thể để thỏa mãn Ngài. Hình phạt của Ngài bảo vệ con và cho con sự cứu rỗi tốt nhất; sự phát xét của Ngài che khuất lòng khoan dung và sự kiên nhẫn của Ngài. Không có hình phạt và phán xét của Ngài, con sẽ không được vui hưởng lòng thương xót và nhân từ của Ngài. Giờ đây, con càng thấy rõ rằng tình yêu thương của Ngài đã vượt qua các tầng trời và vượt hơn mọi sự khác. Tình yêu thương của Ngài không chỉ là lòng thương xót và nhân từ; mà còn hơn thế nữa, đó là hình phạt và phán xét. Hình phạt và phán xét của Ngài đã cho con quá nhiều. Không có hình phạt và phán xét của Ngài, không một người nào có thể được làm cho thanh sạch, không một người nào có thể trải nghiệm tình yêu thương của Đấng Tạo Hóa. Mặc dù con đã phải chịu hàng trăm thử luyện và khổ đau, và thậm chí đã cận kề cái chết, nhưng chúng đã cho phép con được thực sự biết Ngài và đạt được sự cứu rỗi tối thượng. Nếu như hình phạt, phán xét và sửa dạy của Ngài rời xa con, con sẽ phải sống trong bóng tối, dưới quyền lực của Sa-tan. Xác thịt con người có những ích lợi gì? Nếu hình phạt và phán xét của Ngài rời bỏ con, điều đó như thể Thần của Ngài đã bỏ con, như thể Ngài đã không còn bên con. Nếu điều đó là thật, làm sao con có thể sống tiếp? Nếu Ngài cho con sự ốm đau và lấy đi tự do của con, con có thể tiếp tục sống; nhưng nếu hình phạt và phán xét của Ngài hằng rời xa con, con sẽ chẳng cách nào sống tiếp được. Nếu không có hình phạt và phán xét của Ngài, con hẳn đã mất đi tình yêu thương của Ngài, một tình yêu quá đậm sâu để con có thể diễn tả bằng lời. Không có tình yêu của Ngài, con sẽ sống dưới quyền lực của Sa-tan, và sẽ không thể nhìn thấy gương mặt uy nghi của Ngài. Làm sao con có thể tiếp tục sống? Con không thể chịu đựng được bóng tối đó, cuộc sống đó. Có Ngài bên cạnh con giống như nhìn thấy Ngài, vậy làm sao con có thể rời khỏi Ngài? Con khẩn nài Ngài, con cầu xin Ngài đừng lấy đi niềm an ủi lớn lao nhất khỏi con, ngay cả khi đó chỉ là vài lời làm con vững dạ. Con đã được hưởng tình yêu thương của Ngài, và hôm nay con không thể rời xa Ngài; làm sao con có thể không yêu mến Ngài? Con đã nhỏ biết bao lệ buồn vì tình yêu thương của Ngài, nhưng con vẫn luôn cảm thấy rằng cuộc sống như thế này có ý nghĩa hơn, có thể giúp con hiểu biết hơn, có thể làm con thay đổi và cho phép con đạt được lẽ thật mà tất cả các loài thọ tạo cần sở hữu”.

Toàn bộ cuộc đời của con người sống dưới quyền thế của Sa-tan, và không có một người nào có thể tự thoát khỏi quyền thế của Sa-tan. Tất cả sống trong một thế giới dơ bẩn, trong sự bại hoại và trống rỗng, không một chút ý nghĩa hay giá trị; họ sống đời vô tư lự vì xác thịt, vì tham muốn và vì Sa-tan. Sự tồn tại của họ chẳng có một chút giá trị nào. Con người không thể tìm ra lẽ thật giúp họ thoát khỏi quyền thế của Sa-tan. Mặc dù con người tin vào Đức Chúa Trời và đọc Kinh Thánh, nhưng họ không hiểu làm cách nào để có thể giải thoát mình khỏi sự kiểm soát của quyền thế của Sa-tan. Trải qua nhiều thời đại, rất ít người phát hiện ra bí mật này, rất ít người có thể nắm bắt được nó. Vì vậy, mặc dù con người căm ghét Sa-tan và căm ghét xác thịt, nhưng họ không biết làm sao để đưa mình thoát khỏi quyền thế hãm hại con người này của Sa-tan. Giờ đây, chẳng phải các ngươi vẫn còn dưới quyền lực của Sa-tan sao? Các ngươi không hối hận những hành vi phản nghịch của mình, huống gì là cảm thấy mình dơ dáy và phản nghịch. Sau khi chống đối Đức Chúa Trời, các ngươi thậm chí còn cảm thấy thanh thản và vô cùng bình yên. Chẳng phải sự bình yên của ngươi là do ngươi bại hoại sao? Chẳng phải sự thanh thản này đến từ sự phản nghịch của ngươi sao? Con người sống trong địa ngục trần gian, họ sống trong ảnh hưởng đen tối của Sa-tan; khắp vùng đất, ma quỷ sống cùng với con người, xâm phạm xác thịt con người. Trên đất, ngươi không sống trong thiên đường đẹp đẽ. Nơi ngươi ở là địa hạt của ma quỷ, là địa ngục trần gian, là địa phủ. Nếu không được làm cho thanh sạch, con người sẽ thật ô uế; nếu Đức Chúa Trời không bảo vệ và chăm lo cho con người, thì họ sẽ vẫn là tù nhân của Sa-tan; nếu không bị phán xét và hành phạt, con người sẽ không cách nào thoát khỏi sự áp chế của quyền thế đen tối này của Sa-tan. Tâm tính bại hoại mà ngươi đã lộ ra và hành vi phản nghịch mà ngươi sống bày tỏ ra đủ để chứng minh rằng ngươi vẫn đang sống dưới quyền lực của Sa-tan. Nếu tâm trí và ý nghĩ của ngươi không được làm cho thanh sạch, và tâm tính ngươi không bị phán xét và hành phạt, thì toàn bộ con người ngươi vẫn bị kiểm soát dưới quyền thế của Sa-tan, tâm trí ngươi bị Sa-tan kiểm soát, ý nghĩ ngươi bị Sa-tan thao túng, và toàn bộ con người ngươi bị kiểm soát bởi tay của Sa-tan. Ngươi có biết giờ đây ngươi đã kém tiêu chuẩn của Phi-e-rơ bao xa không? Ngươi có sở hữu tố chất đó không? Ngươi biết được bao nhiêu về hình phạt và phán xét của thời nay? Ngươi đã sở hữu được bao nhiêu phần của những gì Phi-e-rơ đã biết? Nếu bây giờ ngươi còn không thể biết, liệu ngươi có thể có được hiểu biết này trong tương lai? Những kẻ lười biếng và hèn nhát như ngươi chỉ đơn giản là không có khả năng biết về sự phán xét và hình phạt. Nếu ngươi theo đuổi sự yên ổn xác thịt và khoái lạc xác thịt, ngươi sẽ không cách nào được làm cho thanh sạch, và cuối cùng ngươi sẽ trở về với Sa-tan, vì những gì các ngươi sống bày tỏ ra là Sa-tan và đó là xác thịt. Trong hoàn cảnh hiện nay, nhiều người không theo đuổi sự sống, nghĩa là họ không quan tâm tới việc được làm cho thanh sạch, hoặc tới việc bước vào trải nghiệm sống sâu sắc hơn. Vậy thì làm sao họ có thể được làm cho hoàn thiện? Những ai không theo đuổi sự sống không có cơ hội để trở nên hoàn thiện, và những ai không theo đuổi sự hiểu biết về Đức Chúa Trời, những ai không theo đuổi những thay đổi trong tâm tính của mình thì sẽ không thể thoát khỏi ảnh hưởng đen tối từ Sa-tan. Họ không nghiêm túc đối với sự hiểu biết của họ về Đức Chúa Trời và lối vào những thay đổi trong tâm tính của họ, giống hệt như những ai tin vào tôn giáo, những ai đơn thuần làm theo lễ nghi và đi dự các buổi lễ định kỳ. Chẳng phải đó là một sự lãng phí thời gian sao? Nếu như trong niềm tin vào Đức Chúa Trời của con người, họ không nghiêm túc về các vấn đề sự sống, không theo đuổi lối vào lẽ thật, không theo đuổi những sự thay đổi tâm tính, càng không theo đuổi sự hiểu biết về công tác của Đức Chúa Trời, thì họ sẽ không thể được trở nên hoàn thiện. Nếu các ngươi muốn được trở nên hoàn thiện, thì các ngươi phải hiểu công tác của Đức Chúa Trời. Đặc biệt, các ngươi phải hiểu tầm quan trọng của sự phán xét và hình phạt của Ngài, và tại sao công tác này lại được thực hiện trên con người. Ngươi có thể chấp nhận công tác này không? Trong hình phạt dạng này, ngươi có thể đạt được những kinh nghiệm và hiểu biết như Phi-e-rơ không? Nếu ngươi theo đuổi sự hiểu biết về Đức Chúa Trời cùng công tác của Đức Thánh Linh, và nếu ngươi theo đuổi những thay đổi trong tâm tính mình, thì ngươi có cơ hội để được trở nên hoàn thiện.

Với những ai sẽ được làm cho hoàn thiện, bước công tác được chinh phục này là không thể thiếu; chỉ khi nào con người đã được chinh phục thì họ mới có thể trải nghiệm công tác của việc được trở nên hoàn thiện. Chẳng có giá trị lớn lao gì cả nếu chỉ thực hiện vai trò bị chinh phục, điều không làm cho các ngươi xứng đáng được Đức Chúa Trời sử dụng. Ngươi sẽ không có cách nào tham gia vào việc rao truyền Phúc Âm, vì ngươi không theo đuổi sự sống, và không theo đuổi sự thay đổi và làm mới bản thân, và vì vậy ngươi chẳng có kinh nghiệm sống thực tế. Trong công tác từng bước này, ngươi từng đóng vai trò là kẻ phục vụ và là vật làm nền, nhưng nếu rốt cuộc ngươi không mưu cầu để được như Phi-e-rơ và sự theo đuổi của ngươi không đi theo con đường mà Phi-e-rơ đã được trở nên hoàn thiện, thì lẽ tự nhiên, ngươi sẽ không trải nghiệm sự đổi thay trong tâm tính của mình. Nếu ngươi là người muốn được làm cho hoàn thiện, thì ngươi sẽ phải mang chứng ngôn, và ngươi sẽ nói: “Trong công tác từng bước này của Đức Chúa Trời, tôi đã chấp nhận công tác phán xét và hành phạt của Đức Chúa Trời, và mặc dù tôi đã phải chịu đựng muôn vàn khổ cực, tôi đã hiểu cách Đức Chúa Trời khiến con người trở nên hoàn thiện, tôi đã có được công tác do Đức Chúa Trời thực hiện, tôi đã có được hiểu biết về sự công chính của Đức Chúa Trời, và hình phạt của Ngài đã cứu rỗi tôi. Tâm tính công chính của Ngài đã đến với tôi, mang cho tôi phúc lành và ân điển; chính sự phán xét và hình phạt của Ngài đã bảo vệ và làm tôi thanh sạch. Nếu tôi không được Đức Chúa Trời phán xét và hành phạt, và nếu tôi không nhận được những lời nghiêm khắc từ Đức Chúa Trời, thì tôi hẳn đã không thể biết Đức Chúa Trời, cũng như chẳng thể được cứu rỗi. Giờ đây tôi thấy rằng: là một loài thọ tạo, con người không chỉ được hưởng tất cả những gì Đấng Tạo Hóa tạo ra, mà quan trọng hơn cả, tất cả các loài thọ tạo nên vui hưởng tâm tính công chính của Đức Chúa Trời và sự phán xét công chính của Ngài, bởi vì tâm tính của Đức Chúa Trời xứng đáng được con người vui hưởng. Là một loài thọ tạo đã bị Sa-tan làm cho bại hoại, con người nên vui hưởng tâm tính công chính của Đức Chúa Trời. Trong tâm tính công chính của Ngài có sự phán xét và hình phạt, và hơn nữa, có một tình yêu thương vĩ đại. Mặc dù hiện nay tôi không thể hoàn toàn có được tình yêu thương của Đức Chúa Trời, nhưng tôi đã có may mắn được thấy nó, và như vậy tôi đã được ban phước”. Đây là con đường đi của những ai trải nghiệm việc được trở nên hoàn thiện và đây là hiểu biết mà họ nói đến. Những người này cũng giống như Phi-e-rơ; họ có cùng những trải nghiệm như Phi-e-rơ. Những người này cũng là những người đã có được sự sống, những người sở hữu lẽ thật. Khi họ trải qua đến tận cùng, trong sự phán xét của Đức Chúa Trời, chắc chắn họ sẽ hoàn toàn đưa mình thoát khỏi ảnh hưởng của Sa-tan, và được Đức Chúa Trời thu phục.

Sau khi con người đã được chinh phục, họ không có bất kỳ lời chứng vang dội nào. Họ chỉ đơn thuần làm Sa-tan hổ thẹn, nhưng họ không sống thể hiện ra thực tế của lời Đức Chúa Trời. Ngươi chưa có được sự cứu rỗi lần hai; ngươi chỉ đơn thuần có được của lễ chuộc tội, nhưng ngươi chưa trở nên hoàn thiện – đây là một mất mát to lớn. Các ngươi phải hiểu mình nên bước vào điều gì, cần phải sống thể hiện ra điều gì, và các ngươi phải bước vào những điều đó. Nếu cuối cùng, ngươi không hoàn thành việc được trở nên hoàn thiện, ngươi sẽ không phải là một con người thực sự, và sẽ tràn đầy hối tiếc. A-đam và Ê-va được Đức Chúa Trời tạo ra ban đầu là những con người thánh khiết, tức là khi ở Vườn Địa Đàng, họ thánh khiết và không bị nhuốm sự dơ bẩn. Họ cũng trung thành với Đức Giê-hô-va, và chẳng biết gì về việc phản bội Đức Giê-hô-va. Điều này là bởi họ không có sự nhiễu loạn bởi sự ảnh hưởng của Sa-tan, không bị Sa-tan đầu độc, và là những con người thanh sạch nhất của toàn nhân loại. Họ sống trong Vườn Địa Đàng, không bị nhuốm màu ô uế, không bị xác thịt chiếm hữu, và kính sợ Đức Giê-hô-va. Sau đó, khi bị Sa-tan cám dỗ, họ đã mang nọc độc của loài rắn cùng sự khao khát muốn phản bội Đức Giê-hô-va, và họ đã sống dưới ảnh hưởng của Sa-tan. Ban đầu, họ thánh khiết và họ kính sợ Đức Giê-hô-va; chỉ trong trạng thái này, họ mới là con người. Về sau, sau khi bị Sa-tan cám dỗ, họ đã ăn trái từ cây biết điều thiện điều ác, và sống dưới ảnh hưởng của Sa-tan. Họ dần dần bị Sa-tan làm cho bại hoại và mất đi hình ảnh nguyên sơ của con người. Thủơ ban đầu, con người có được hơi thở của Đức Giê-hô-va, không mảy may phản nghịch và không có sự tà ác trong lòng. Vào thời điểm đó, con người thực sự là con người. Sau khi bị Sa-tan làm cho bại hoại, con người đã trở thành thú vật. Suy nghĩ của họ chứa đầy tà ác và sự dơ bẩn, không còn tốt lành hay thánh khiết. Đây chẳng phải là Sa-tan ư? Ngươi đã trải nghiệm nhiều công tác của Đức Chúa Trời mà vẫn chẳng thay đổi hay được làm cho thanh sạch. Ngươi vẫn sống dưới quyền lực của Sa-tan, và vẫn không thuận phục Đức Chúa Trời. Đây là người đã được chinh phục nhưng chưa được trở nên hoàn thiện. Và tại sao lại nói rằng người như thế vẫn chưa được làm cho hoàn thiện? Chính vì người này không theo đuổi sự sống hay hiểu biết về công tác của Đức Chúa Trời, và chẳng thèm muốn gì ngoài thú vui xác thịt và sự thoải mái chốc lát. Kết quả là chẳng có điều gì thay đổi trong tâm tính sống của họ, và họ không lấy lại được hình ảnh nguyên sơ của loài người do Đức Chúa Trời tạo dựng. Những kẻ đó chỉ là những thây ma biết đi, chúng là những kẻ chết không có linh hồn! Những ai không theo đuổi sự hiểu biết về những vấn đề trong tâm linh, không theo đuổi sự thánh khiết, không theo đuổi việc sống bày tỏ ra lẽ thật, những người chỉ bằng lòng với việc được chinh phục theo khía cạnh tiêu cực, và những người không thể sống theo lời Đức Chúa Trời và trở nên những con người thánh khiết – đây là những người chưa được cứu rỗi. Bởi vì, nếu không có lẽ thật, con người không thể đứng vững trong các thử luyện của Đức Chúa Trời; chỉ những ai có thể đứng vững trong các thử luyện của Đức Chúa Trời mới là những người được cứu rỗi. Điều Ta muốn là những người như Phi-e-rơ, những người theo đuổi việc được làm cho hoàn thiện. Lẽ thật ngày nay được trao cho những ai mong mỏi và tìm kiếm. Sự cứu rỗi này được ban cho những ai khao khát được Đức Chúa Trời cứu rỗi, và không chỉ là để các ngươi có được. Mục đích của nó là để các ngươi có thể được Đức Chúa Trời thu phục; các ngươi có được Đức Chúa Trời để Đức Chúa Trời có thể thu phục các ngươi. Giờ đây Ta đã phán những lời này với các ngươi, các ngươi đã nghe chúng, và các ngươi nên thực hành theo. Cuối cùng, khi các ngươi đưa những lời này vào thực hành sẽ là khi Ta đã thu phục các ngươi qua những lời này; đồng thời, các ngươi cũng sẽ có được những lời này, nghĩa là, các ngươi sẽ có được sự cứu rỗi tối thượng. Một khi đã được làm cho thanh sạch, các ngươi sẽ trở thành một con người thực sự. Nếu ngươi không có khả năng sống thể hiện ra lẽ thật, hoặc sống thể hiện ra hình tượng như người đã được làm cho hoàn thiện, thì có thể nói rằng ngươi không phải là con người, mà chỉ là một xác chết di động, một con thú, vì ngươi không có lẽ thật, nghĩa là ngươi không có hơi thở của Đức Giê-hô-va, và vì vậy ngươi chỉ là một kẻ chết không hồn! Mặc dù có thể mang chứng ngôn sau khi được chinh phục, những gì ngươi có được chỉ là một chút cứu rỗi, và ngươi vẫn chưa trở thành một sinh vật sống có linh hồn. Mặc dù ngươi đã trải qua hình phạt và phán xét, tâm tính của ngươi vẫn chưa nhờ đó mà được làm mới hay thay đổi; ngươi vẫn là ngươi của ngày trước, ngươi vẫn thuộc về Sa-tan, và ngươi không phải là người đã được làm cho thanh sạch. Chỉ những ai đã được làm cho hoàn thiện mới có giá trị, và chỉ những người như thế này mới có được một sự sống thực sự. Một ngày nào đó, ai đó sẽ nói với ngươi: “Bạn đã nếm trải công tác của Đức Chúa Trời, vậy hãy nói xem công tác của Ngài là như thế nào. Đa-vít đã trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời, và đã thấy những việc làm của Đức Giê-hô-va, Môi-se cũng chứng kiến những việc làm của Đức Giê-hô-va, và cả hai đều có thể mô tả những việc làm của Đức Giê-hô-va, và có thể lên tiếng về sự phi thường của Đức Giê-hô-va. Các bạn đã thấy công tác được thực hiện bởi Đức Chúa Trời nhập thể trong thời kỳ sau rốt; bạn có thể nói về sự khôn ngoan của Ngài không? Bạn có thể nói về sự phi thường trong công tác của Ngài không? Đức Chúa Trời đã yêu cầu các bạn những gì, và các bạn đã trải nghiệm những việc đó như thế nào? Các bạn đã trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời trong thời kỳ sau rốt; khải tượng vĩ đại nhất của các bạn là gì? Các bạn có thể nói về điều này không? Các bạn có thể nói về tâm tính công chính của Đức Chúa Trời không?”. Ngươi sẽ trả lời ra sao khi đối mặt với những câu hỏi này? Nếu ngươi nói: “Đức Chúa Trời thật công chính, Ngài hành phạt và phán xét chúng ta, và nghiêm khắc phơi bày chúng ta; tâm tính của Đức Chúa Trời thực sự không dung thứ cho sự xúc phạm bởi con người; sau khi đã trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu thú tính của chúng ta, và tôi đã thực sự thấy được tâm tính công chính của Đức Chúa Trời”, rồi người kia tiếp tục hỏi ngươi: “Bạn còn biết gì khác về Đức Chúa Trời? Người ta thực hành lối vào sự sống như thế nào? Bạn có khát vọng cá nhân nào không?”. Ngươi sẽ trả lời: “Sau khi bị Sa-tan làm cho bại hoại, những loài thọ tạo của Đức Chúa Trời trở thành thú vật và chẳng khác gì những con lừa. Hôm nay, tôi sống trong tay Đức Chúa Trời, và vì vậy tôi phải thỏa mãn tâm ý của Đấng Tạo Hóa, và thuận phục bất cứ điều gì Ngài răn dạy. Tôi không còn lựa chọn khác”. Nếu ngươi chỉ nói chung chung như vậy, người kia sẽ chẳng hiểu ngươi đang nói gì. Khi họ hỏi ngươi rằng ngươi có hiểu biết gì về công tác của Đức Chúa Trời, họ đang nói về những trải nghiệm cá nhân của ngươi. Họ đang hỏi ngươi có hiểu biết gì về hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời sau khi nếm trải điều đó, và như thế họ đang ám chỉ tới những trải nghiệm cá nhân của ngươi và yêu cầu ngươi nói lên hiểu biết của mình về lẽ thật. Nếu ngươi không thể nói về những điều này, điều đó chứng tỏ ngươi chẳng biết gì về công tác của ngày nay. Ngươi luôn nói những lời sáo rỗng, hoặc đã quá phổ biến; ngươi không có trải nghiệm cụ thể, nói chi đến thực chất trong sự hiểu biết của ngươi, và ngươi cũng chẳng có chứng ngôn thật sự, do đó ngươi không thuyết phục được những người khác. Đừng là một môn đồ thụ động của Đức Chúa Trời, và đừng theo đuổi điều gây tò mò. Nếu cứ không nóng cũng không lạnh, thì ngươi sẽ hủy hoại bản thân và trì hoãn sự sống của mình. Ngươi phải giải thoát mình khỏi sự thụ động và ù lì như thế, và trở nên thạo giỏi trong việc theo đuổi những điều tích cực và vượt qua những yếu điểm của bản thân, để ngươi có được lẽ thật và sống thể hiện ra lẽ thật đó. Chẳng có gì phải sợ về những yếu điểm của bản thân, và những thiếu sót không phải là vấn đề lớn nhất của ngươi. Vấn đề lớn nhất, thiếu sót lớn nhất của ngươi chính là sự lấp lửng và sự thiếu khát khao tìm kiếm lẽ thật. Vấn đề lớn nhất với tất cả các ngươi là tâm lý đớn hèn khi các ngươi hài lòng với các sự việc như chúng đang là, và chỉ chờ đợi một cách thụ động. Đây chính là trở ngại lớn nhất của các ngươi, và là kẻ thù lớn nhất cho việc theo đuổi lẽ thật của các ngươi. Nếu ngươi thuận phục chỉ vì những lời Ta phán quá uyên thâm, thì ngươi không thực sự sở hữu hiểu biết, và ngươi cũng không trân quý lẽ thật. Sự thuận phục như kiểu của ngươi không phải là lời chứng, và Ta không chấp nhận sự thuận phục đó. Có người có thể hỏi ngươi: “Đức Chúa Trời của bạn chính xác là đến từ đâu? Thực chất Đức Chúa Trời của bạn là gì?”. Ngươi sẽ trả lời: “Thực chất của Ngài là hình phạt và phán xét”. Người đó lại tiếp tục: “Chẳng phải Đức Chúa Trời có lòng thương xót và yêu thương con người sao? Bạn không biết điều này sao?”. Ngươi nói: “Đó là Đức Chúa Trời của những kẻ khác. Đó là Đức Chúa Trời mà những người của giới tôn giáo tin vào, và đó không phải là Đức Chúa Trời của chúng tôi”. Khi những người như ngươi rao truyền Phúc Âm, ngươi bóp méo con đường thật, vậy thì ngươi còn có ích lợi gì? Làm sao những người khác có được con đường thật từ ngươi? Ngươi không có lẽ thật, và chẳng nói được gì về lẽ thật, hơn nữa ngươi cũng không thể sống thể hiện ra lẽ thật. Điều gì làm ngươi đủ tư cách để sống trước Đức Chúa Trời? Khi ngươi rao truyền Phúc Âm cho người khác, và khi ngươi thông công về lẽ thật và mang chứng ngôn cho Đức Chúa Trời, nếu ngươi không có khả năng thuyết phục họ, họ sẽ bác bỏ lời ngươi. Chẳng phải ngươi thật vô dụng ư? Ngươi đã trải nghiệm rất nhiều công tác của Đức Chúa Trời, nhưng khi nói về lẽ thật thì ngươi chẳng nói được gì có nghĩa. Chẳng phải ngươi vô tích sự ư? Ngươi có ích lợi gì? Sao các ngươi đã trải nghiệm rất nhiều công tác của Đức Chúa Trời mà vẫn chẳng có chút hiểu biết gì về Ngài? Khi được hỏi ngươi thực sự có hiểu biết gì về Đức Chúa Trời, ngươi chẳng biết nói gì, hoặc nếu không thì trả lời không liên quan – nói rằng Đức Chúa Trời là toàn năng, rằng những phước lành tuyệt vời mà ngươi đã nhận được thực sự là sự nâng đỡ của Đức Chúa Trời, và rằng chẳng có đặc ân nào lớn hơn việc có thể đích thân nhìn thấy Đức Chúa Trời. Những lời này có giá trị gì? Chúng thật là những lời sáo rỗng và vô giá trị! Đã nếm trải rất nhiều công tác của Đức Chúa Trời rồi mà ngươi chỉ biết sự nâng đỡ của Đức Chúa Trời là lẽ thật thôi ư? Ngươi phải hiểu công tác của Đức Chúa Trời, và chỉ khi đó ngươi mới thực sự mang lời chứng cho Đức Chúa Trời. Làm sao những người chưa có được lẽ thật lại có thể mang lời chứng cho Đức Chúa Trời chứ?

Nếu có quá nhiều công tác và quá nhiều lời vẫn không có tác dụng với ngươi, thì khi tới thời điểm rao truyền công tác của Đức Chúa Trời, ngươi sẽ không thể thực hiện bổn phận của mình và sẽ bị hổ thẹn, bẽ mặt. Vào lúc đó, ngươi sẽ cảm thấy rằng mình nợ Đức Chúa Trời quá nhiều, rằng hiểu biết của các ngươi về Đức Chúa Trời là quá nông cạn. Nếu ngày hôm này ngươi không truy cầu hiểu biết về Đức Chúa Trời khi Ngài đang làm việc thì sau này sẽ là quá muộn. Cuối cùng, ngươi sẽ chẳng có hiểu biết gì để nói – ngươi sẽ rỗng tuếch, không có gì cả. Ngươi sẽ dùng gì để khai trình với Đức Chúa Trời? Các ngươi có dám mặt dày mày dạn để nhìn vào Đức Chúa Trời? Ngay lúc này đây, các ngươi phải làm việc cật lực trong việc tìm kiếm của mình để cuối cùng, giống như Phi-e-rơ, ngươi sẽ biết rằng hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời có lợi như thế nào cho loài người, và rằng không có sự phán xét và hình phạt của Ngài, con người không thể được cứu rỗi và chỉ có thể ngập chìm sâu hơn trong vùng đất dơ bẩn này, ngập sâu hơn bao giờ hết trong bùn lầy. Mọi người đã bị Sa-tan làm cho bại hoại, mưu hại nhau và giẫm đạp lên nhau, đã mất đi lòng kính sợ Đức Chúa Trời. Sự phản nghịch của họ quá lớn, những quan niệm của họ quá nhiều, và tất cả đều là của Sa-tan. Không có hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, tâm tính bại hoại của loài người sẽ không thể được tinh sạch và loài người sẽ không được cứu rỗi. Những gì được thể hiện qua công tác của Đức Chúa Trời nhập thể trong xác thịt chính là những gì được Thần bày tỏ, và công tác Ngài làm được tiến hành theo những gì Thần thực hiện. Hôm nay, nếu ngươi không biết gì về công tác này, thì các ngươi thật ngu xuẩn và đánh mất quá nhiều! Nếu ngươi chưa có được sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời, thì niềm tin của ngươi là đức tin tôn giáo và ngươi là Cơ Đốc nhân của tôn giáo. Vì các ngươi bám vào giáo lý đã chết, nên các ngươi đã mất công tác mới của Đức Thánh Linh; những người khác, những ai mưu cầu lòng yêu kính Đức Chúa Trời có thể có được lẽ thật và sự sống, trong khi đức tin của ngươi không thể được Đức Chúa Trời chấp nhận. Thay vào đó, các ngươi trở thành kẻ làm điều ác, những kẻ thực hiện những hành vi gây hại và đáng khinh ghét; các ngươi trở thành trò đùa của Sa-tan và là tù nhân của Sa-tan. Đức Chúa Trời không phải để con người tin mà là để con người yêu kính, theo đuổi và thờ phượng. Nếu hôm nay ngươi không tìm kiếm thì sẽ có ngày ngươi nói rằng: “Trước đây tại sao ta không đi theo Đức Chúa Trời và thỏa lòng Ngài một cách đúng đắn, không tìm kiếm sự thay đổi trong tâm tính sống của ta? Ta thật hối tiếc vì đã không thể thuận phục Đức Chúa Trời vào lúc đó và không tìm kiếm hiểu biết trong lời của Ngài. Đức Chúa Trời đã phán quá nhiều điều khi đó; tại sao ta lại không tìm kiếm? Ta thật xuẩn ngốc!”. Ngươi sẽ ghét bỏ bản thân đến một mức độ nào đó. Hôm nay ngươi không tin những lời Ta phán, và ngươi không chú ý đến chúng; khi tới ngày công tác này lan truyền đi, và ngươi nhìn ra toàn bộ sự việc, ngươi sẽ hối tiếc, và khi đó ngươi sẽ chết lặng. Có phước lành nhưng ngươi không biết hưởng, có lẽ thật nhưng ngươi không kiếm tìm. Chẳng phải ngươi coi rẻ bản thân sao? Hôm nay, mặc dù bước tiếp theo trong công tác của Đức Chúa Trời vẫn chưa bắt đầu, nhưng chẳng có thêm những yêu cầu dành cho ngươi và những gì ngươi phải sống thể hiện ra. Có quá nhiều công tác và quá nhiều lẽ thật; chúng không đáng để ngươi biết ư? Hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời không thể đánh thức tâm hồn ngươi ư? Hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời không thể khiến ngươi ghét bản thân ư? Ngươi có hài lòng sống dưới ảnh hưởng của Sa-tan, với sự bình yên, vui vẻ, và một chút an nhàn xác thịt không? Chẳng phải ngươi là hạng người đê tiện nhất trong tất cả sao? Chẳng có ai ngu ngốc hơn những người đã nhìn thấy sự cứu rỗi nhưng không theo đuổi để có được điều đó; đây là những người đã chìm đắm trong xác thịt và thích thú với Sa-tan. Ngươi mong rằng đức tin vào Đức Chúa Trời sẽ không hề có khó khăn gì, không hề có hoạn nạn gì, không hề có thống khổ gì. Ngươi luôn tìm kiếm những thứ vô giá trị và ngươi không coi trọng sự sống, thay vào đó đặt những suy nghĩ ngông cuồng của mình lên trước lẽ thật. Ngươi thật vô giá trị! Ngươi sống như một con lợn – có gì khác giữa ngươi với lợn và chó chứ? Chẳng phải những kẻ yêu xác thịt thay vì kiếm tìm lẽ thật đều là súc vật? Chẳng phải những người chết không có linh hồn đều là những thây ma biết đi? Nơi các ngươi, Ta đã phán dạy bao nhiêu lời rồi? Nơi các ngươi, Ta đã thực hiện quá ít công tác sao? Ta đã cung cấp trong các ngươi bao nhiêu rồi? Vậy sao ngươi vẫn chưa có được điều đó? Ngươi có gì để oán trách sao? Chẳng phải là ngươi chẳng có được gì bởi lẽ ngươi quá yêu xác thịt? Và chẳng phải vì suy nghĩ của ngươi quá ngông cuồng? Chẳng phải vì ngươi quá ngu ngốc? Nếu ngươi không thể có được các phước lành này, ngươi có thể đổ lỗi cho Đức Chúa Trời vì không cứu rỗi ngươi sao? Điều ngươi tìm kiếm là có thể có được bình an sau khi tin vào Đức Chúa Trời, để con cái ngươi không bị ốm đau, để chồng ngươi có công việc tốt, để con trai ngươi có người vợ hiền, để con gái ngươi có tấm chồng tử tế, để trâu ngựa có thể cày bừa tốt, để mùa màng có một năm mưa thuận gió hòa. Đây là những gì ngươi kiếm tìm. Sự tìm kiếm của ngươi chỉ là để có cuộc sống thoải mái, để tai ương không đổ xuống gia đình ngươi, để phong ba bỏ qua ngươi, để cát bụi không chạm mặt ngươi, để mùa màng không bị ngập úng, để thảm họa không ảnh hưởng tới ngươi, để sống trong sự bao bọc của Đức Chúa Trời, để sống trong tổ ấm đủ đầy. Một kẻ hèn nhát như ngươi, luôn kiếm tìm xác thịt – ngươi có tấm lòng không, ngươi có linh hồn không? Ngươi không phải là súc vật ư? Ta cho ngươi con đường thật mà chẳng đòi hỏi nhận lại điều gì, vậy mà ngươi không theo đuổi. Ngươi có phải là một trong những người tin vào Đức Chúa Trời không? Ta ban cho ngươi sự sống con người đích thực, nhưng ngươi không mưu cầu. Ngươi không khác gì chó hay lợn sao? Con lợn không tìm kiếm cuộc sống con người, chúng không tìm kiếm việc được làm cho tinh sạch, và chúng không hiểu cuộc đời là gì. Mỗi ngày, chúng chỉ đơn giản ăn no ngủ say. Ta đã cho ngươi con đường nhưng ngươi vẫn chưa đạt được: Ngươi trắng tay. Ngươi có muốn tiếp tục cuộc sống này, cuộc sống của một con lợn không? Những người như vậy sống có ý nghĩa gì? Cuộc sống của ngươi thật đáng khinh và hèn mọn, ngươi sống trong dơ bẩn và phóng túng, và ngươi không theo đuổi bất kỳ mục tiêu nào; chẳng phải cuộc sống của ngươi hèn mọn nhất trong muôn loài? Các ngươi có mặt mũi nào mà nhìn Đức Chúa Trời? Nếu các ngươi tiếp tục sống như vậy, chẳng phải các ngươi sẽ không thu nhận được điều gì sao? Ngươi đã được trao con đường thật nhưng cuối cùng ngươi có thể đạt được điều đó hay không còn tùy vào sự theo đuổi của riêng ngươi. Con người cho rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời công chính, và rằng miễn loài người đi theo Ngài tới cùng, Ngài chắc chắn sẽ đối xử công minh với con người, bởi lẽ Ngài là Đấng công chính nhất. Nếu con người theo Ngài tới tận cùng, lẽ nào Ngài có thể gạt bỏ con người? Ta công bằng với tất cả nhân loại, và phán xét toàn thể nhân loại bằng tâm tính công chính của mình, nhưng có những điều kiện phù hợp cho các yêu cầu mà Ta đặt ra cho con người, và những gì Ta yêu cầu phải được toàn thể nhân loại thực hiện, bất kể người đó là ai. Ta không màng những phẩm chất của ngươi như thế nào; hay ngươi giữ chúng được bao lâu; Ta chỉ quan tâm liệu ngươi có tuân theo con đường của Ta, và liệu ngươi có yêu thích và khao khát lẽ thật hay không. Nếu ngươi không có lẽ thật, mà thay vào đó làm hổ thẹn danh Ta, và không làm theo con đường của Ta, chỉ đơn thuần đi theo mà không để ý hay quan tâm thì khi đó Ta sẽ đánh gục ngươi và trừng phạt tội ác của ngươi, rồi lúc đó ngươi sẽ nói gì? Ngươi sẽ có thể nói rằng Đức Chúa Trời không công chính không? Hôm nay, nếu ngươi làm theo những lời Ta phán, thì ngươi sẽ là dạng người được Ta chấp nhận. Ngươi nói ngươi luôn phải chịu khổ cực khi theo Đức Chúa Trời, rằng ngươi đã theo Ngài qua những thăng trầm, cùng sẻ chia với Ngài những lúc vui buồn, nhưng ngươi không sống thể hiện ra những lời Đức Chúa Trời đã truyền dạy; ngươi chỉ ước chạy ngược xuôi vì Đức Chúa Trời và dâng mình cho Ngài mỗi ngày, và chưa bao giờ nghĩ về việc sống thể hiện ra một cuộc đời có ý nghĩa. Ngươi cũng nói: “Trong bất cứ trường hợp nào, mình tin Đức Chúa Trời công chính. Mình chịu khổ vì Ngài, vất vả ngược xuôi vì Ngài, và dâng hiến bản thân cho Ngài, và mình đã làm việc chăm chỉ cho dù chẳng được ghi nhận gì; Ngài chắc chắn nhớ tới mình”. Đúng là Đức Chúa Trời công chính, nhưng sự công chính này không bị hoen ố bởi bất kỳ điều bất khiết nào: nó không chứa đựng ý muốn của con người, nó không bị xác thịt hay những sự đổi chác của con người làm nhơ bẩn. Tất cả những ai dấy loạn, chống đối, và tất cả những ai không tuân theo con đường của Ngài, sẽ bị trừng phạt; không ai được tha thứ, và không ai được tha! Một số người nói rằng: “Hôm nay con vất vả ngược xuôi vì Ngài; khi đến khắc cuối cùng, Ngài có thể ban cho con một chút phúc lành được không?”. Vậy Ta hỏi ngươi: “Ngươi đã làm theo lời Ta chưa?”. Sự công chính mà ngươi đang nói tới là dựa trên sự đổi chác. Ngươi chỉ nghĩ rằng Ta công chính và công bằng với toàn thể nhân loại, và rằng những ai theo Ta tới cùng chắc chắn được Ta cứu rỗi và được phúc lành của Ta. Những lời Ta nói rằng “tất cả những ai theo Ta tới cùng chắc chắn được cứu rỗi” hàm ý là: những ai theo Ta tới cùng là những người sẽ được Ta thu phục hoàn hoàn, họ là những người tìm kiếm lẽ thật và trở nên hoàn thiện sau khi được Ta chinh phục. Ngươi đã đạt được những điều kiện gì? Ngươi chỉ mới theo Ta tới cùng nhưng còn gì nữa không? Ngươi có làm theo lời Ta không? Ngươi đã hoàn thành một trong năm yêu cầu của Ta nhưng ngươi không có ý định hoàn thành nốt bốn yêu cầu còn lại. Ngươi chỉ đơn thuần tìm ra con đường đơn giản nhất, dễ nhất và theo đuổi nó với một thái độ chỉ mong được may mắn. Với một người như ngươi, tâm tính công chính của Ta là hình phạt và phán xét, đó là quả báo công chính, đó là sự trừng phạt công chính cho tất cả những kẻ làm điều ác; tất cả những ai không tuân theo con đường của Ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt, ngay cả khi họ theo Ta cho tới cùng. Đây là sự công chính của Đức Chúa Trời. Khi tâm tính công chính này được bày tỏ dưới sự trừng phạt dành cho con người, con người sẽ chết lặng, và cảm thấy hối tiếc rằng trong khi đi theo Đức Chúa Trời, họ đã không tuân theo con đường của Ngài. “Vào lúc đó, con chỉ chịu khổ chút ít khi đi theo Đức Chúa Trời nhưng con đã không tuân theo con đường của Ngài. Có lời biện minh nào ở đây? Chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc bị hành phạt!”. Tuy nhiên người đó vẫn nghĩ trong đầu: “Dù sao, con đã theo tới cùng, vậy nên ngay cả khi Ngài hành phạt con, hình phạt đó không thể quá nghiêm khắc và sau khi đã áp hình phạt này, Ngài sẽ vẫn muốn con. Con biết Ngài công chính và sẽ không đối xử với con theo cách đó đời đời. Suy cho cùng, con không giống những kẻ sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, những kẻ bị hủy diệt hoàn toàn sẽ nhận một hình phạt nặng nề, trong khi hình phạt của con sẽ nhẹ hơn”. Tâm tính công chính không phải như ngươi nói. Không phải những người giỏi xưng tội thì được tỉa sửa một cách khoan hồng. Sự công chính là thánh khiết, và là tâm tính không dung thứ cho sự xúc phạm của con người, và tất cả những gì dơ bẩn và không thay đổi là mục tiêu cho sự căm ghét của Đức Chúa Trời. Tâm tính công chính của Đức Chúa Trời không phải là luật pháp mà là một sắc lệnh quản trị: đó là sắc lệnh quản trị trong vương quốc, và sắc lệnh quản trị này là sự trừng phạt công chính với bất kỳ ai không có lẽ thật và không thay đổi, và không có cơ hội được cứu rỗi. Khi mỗi người được phân ra theo loại, người tốt sẽ được thưởng và kẻ xấu sẽ bị trừng phạt. Đó là khi đích đến của con người được làm rõ; đó là lúc mà công tác cứu rỗi sẽ kết thúc mà sau đó, công tác cứu rỗi loài người sẽ không còn được thực hiện nữa, và quả báo sẽ giáng xuống bất kỳ ai đã phạm tội ác. Một số người nói rằng: “Đức Chúa Trời nhớ tất cả những ai thường ở bên cạnh Ngài. Ngài sẽ không quên bất kỳ ai trong số chúng ta. Chúng ta đảm bảo sẽ được Đức Chúa Trời hoàn thiện. Ngài sẽ không nhớ bất kỳ kẻ nào thấp kém hơn, những kẻ thấp kém hơn mà sẽ được trở nên hoàn thiện đảm bảo không bằng chúng ta, những người thường gặp Đức Chúa Trời; Đức Chúa Trời không quên bất kỳ ai trong số chúng ta, tất cả chúng ta đều được Đức Chúa Trời chấp thuận và chúng ta đảm bảo được hoàn thiện bởi Đức Chúa Trời”. Tất cả các ngươi đều có những quan niệm như vậy. Điều này có công chính không? Ngươi có đưa lẽ thật vào thực hành hay chưa? Ngươi thực sự loan truyền những lời đồn thổi như thế này – ngươi thật không biết xấu hổ là gì!

Ngày nay, một số người theo đuổi việc được Đức Chúa Trời sử dụng, nhưng sau khi đã được chinh phục, Ngài không thể sử dụng trực tiếp những người này. Khi Đức Chúa Trời sử dụng con người, nếu ngươi vẫn không thể đạt tới những lời được phán ra ngày hôm nay, vậy thì ngươi vẫn chưa được làm cho hoàn thiện. Nói cách khác, thời khắc cuối cùng khi loài người được hoàn thiện sẽ định rõ liệu Đức Chúa Trời sẽ đào thải hay sử dụng loài người. Những người đã được chinh phục chẳng khác gì hơn là những minh chứng về sự thụ động và tiêu cực; họ là những hình mẫu và kiểu mẫu, nhưng họ chỉ là một thứ đối lập không hơn. Chỉ khi con người thay đổi tâm tính sống của mình, và họ có được những thay đổi cả trong lẫn ngoài, thì họ mới được trở nên trọn vẹn hoàn toàn. Hôm nay, ngươi muốn gì: muốn được chinh phục hay được hoàn thiện? Ngươi mong mỏi đạt được điều gì? Ngươi đã thỏa mãn đủ các điều kiện để được trở nên hoàn thiện chưa? Ngươi còn thiếu những điều kiện gì? Ngươi nên trang bị cho mình như thế nào và làm sao để ngươi bù đắp được cho những khiếm khuyết của mình? Ngươi nên bước vào con đường để trở nên hoàn thiện như thế nào? Ngươi nên thuận phục hoàn toàn như thế nào? Ngươi muốn được hoàn thiện, vậy ngươi có theo đuổi sự thánh khiết không? Ngươi có phải là người tìm cách trải nghiệm hình phạt và phán xét để mình có thể được làm cho tinh sạch không? Ngươi muốn được làm cho thanh sạch, vậy ngươi có sẵn lòng chấp nhận hình phạt và phán xét không? Ngươi muốn hiểu Đức Chúa Trời, nhưng ngươi có hiểu biết về hình phạt và phán xét của Ngài không? Hôm nay, hầu hết công tác Ngài làm với ngươi là hành phạt và phán xét; ngươi biết gì về công tác này, điều đã được tiến hành trên ngươi? Hình phạt và phán xét mà ngươi đã trải nghiệm có giúp ngươi được làm cho thanh sạch không? Điều đó đã làm ngươi thay đổi chưa? Điều đó có tác động gì tới ngươi không? Ngươi có mệt mỏi với quá nhiều công tác của thời nay không – những lời rủa sả, phán xét và vạch trần – hay ngươi có cảm thấy những điều này mang lại lợi ích to lớn cho mình không? Ngươi yêu kính Đức Chúa Trời nhưng tại sao ngươi yêu kính Ngài? Ngươi yêu kính Ngài bởi các ngươi đã nhận được một chút ân điển ư? Hay ngươi yêu kính Ngài sau khi đã có được bình an và niềm vui? Hay ngươi yêu kính Đức Chúa Trời sau khi đã được làm cho thanh sạch bằng hình phạt và phán xét của Ngài? Chính xác điều gì khiến ngươi yêu kính Đức Chúa Trời? Phi-e-rơ đã thỏa mãn những điều kiện gì để trở nên hoàn thiện? Sau khi Phi-e-rơ trở nên hoàn thiện, điều đó chủ yếu được bày tỏ qua cách nào? Phi-e-rơ yêu kính Đức Chúa Jêsus vì ông khao khát Ngài hay vì ông không thể nhìn thấy Ngài, hay vì ông đã bị quở trách? Hay Phi-e-rơ càng yêu Đức Chúa Jêsus nhiều hơn vì lẽ ông đã chấp nhận chịu đựng những sự khốn khổ và đã biết đến sự dơ bẩn và phản nghịch của bản thân, cũng như hiểu được sự thánh khiết của Chúa? Liệu lòng yêu kính Đức Chúa Trời của ông trở nên thuần khiết hơn nhờ hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời, hay vì lẽ gì khác? Lý do nào? Ngươi yêu kính Đức Chúa Trời là vì ân điển của Ngài, và vì hôm nay Ngài đã ban cho ngươi chút phước lành. Đó có phải là tình yêu thực sự không? Ngươi nên yêu kính Đức Chúa Trời như thế nào? Ngươi có nên chấp nhận hình phạt, phán xét của Ngài, và sau khi nhìn rõ tâm tính công chính của Ngài, có thể thực sự yêu kính Ngài, để rồi ngươi bị thuyết phục hoàn toàn và có hiểu biết về Ngài? Giống như Phi-e-rơ, ngươi có thể nói rằng ngươi không thể yêu kính Đức Chúa Trời sao cho đủ không? Có phải những gì ngươi tìm kiếm là để được chinh phục sau khi bị hành phạt và phán xét, hay là để được làm cho thanh sạch, bảo vệ và chăm sóc sau khi bị hành phạt và phán xét? Ngươi tìm kiếm điều gì trong những điều này? Cuộc sống của ngươi có phải là một cuộc sống có ý nghĩa, hay đó chỉ là một cuộc sống vô nghĩa và vô giá trị? Ngươi muốn xác thịt hay ngươi muốn lẽ thật? Ngươi muốn sự phán xét hay sự an nhàn? Các ngươi nên tìm kiếm như thế nào sau khi đã trải nghiệm rất nhiều công tác của Đức Chúa Trời, và đã nhìn rõ sự thánh khiết và công chính của Ngài? Ngươi nên đi con đường này như thế nào? Ngươi nên đưa tình yêu Đức Chúa Trời vào thực hành như thế nào? Hình phạt và phán xét của Ngài có tác động gì tới ngươi không? Việc ngươi có hiểu được hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời hay không phụ thuộc vào điều ngươi sống thể hiện ra và mức độ ngươi yêu kính Ngài! Miệng ngươi nói yêu kính Đức Chúa Trời nhưng những gì các ngươi sống thể hiện ra lại là tâm tính bại hoại cũ nát; ngươi không có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, huống chi có lương tri. Những người như thế có yêu kính Đức Chúa Trời không? Những người như thế có trung thành với Ngài không? Họ có phải là những người chấp nhận hình phạt và phán xét của Ngài không? Ngươi nói ngươi yêu Đức Chúa Trời và tin Ngài, nhưng ngươi không từ bỏ những quan niệm của mình. Trong công việc, sự bước vào của ngươi, lời ngươi nói, và trong đời sống của ngươi, chẳng có gì thể hiện rằng ngươi yêu Đức Chúa Trời, và ngươi chẳng có lòng kính sợ Ngài. Đây có phải là người đã nhận được hình phạt và phán xét? Liệu một người như thế này có thể là Phi-e-rơ? Có phải những người giống như Phi-e-rơ chỉ có hiểu biết nhưng không sống thể hiện ra? Hôm nay, con người cần phải thỏa mãn điều kiện gì để sống thể hiện một cuộc sống thực sự? Những lời cầu nguyện của Phi-e-rơ chẳng là gì hơn những lời thốt ra từ miệng ông ư? Đó chẳng phải là những lời từ sâu thẳm của lòng ông sao? Có phải Phi-e-rơ chỉ cầu nguyện và không đưa lẽ thật vào thực hành? Sự theo đuổi của ngươi là vì ai? Ngươi nên làm thế nào để bản thân mình nhận được sự bảo vệ và làm cho thanh sạch trong quá trình hành phạt và phán xét của Đức Chúa Trời? Hình phạt và phán xét của Đức Chúa Trời không có lợi lộc gì cho loài người ư? Có phải tất cả những sự phán xét đều là sự trừng phạt? Có lẽ nào chỉ có bình an và niềm vui, chỉ có phước lành vật chất và sự an nhàn chốc lát là có lợi cho sự sống con người? Nếu con người sống trong một môi trường thoải mái và dễ chịu mà không phải sống trong sự phán xét, liệu họ có thể được làm cho thanh sạch không? Nếu con người muốn thay đổi và được làm cho thanh sạch, họ nên chấp nhận để trở nên hoàn thiện như thế nào? Hôm nay ngươi nên chọn con đường nào?

Trước: Ý nghĩa của việc cứu rỗi con cháu Mô-áp

Tiếp theo: Các ngươi phải hiểu được công tác – Đừng đi theo trong sự mơ hồ!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger