14. Phản tỉnh về chuyện tin Đức Chúa Trời mà lại đi theo con người
Trong tất cả những trải nghiệm, có một trải nghiệm đặc biệt để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Năm đó, Lý Quyên, một lãnh đạo cấp trên, đến hội thánh chúng tôi để giám sát công tác. Lúc đó, một thành viên trong hội thánh đang lan truyền định kiến với các lãnh đạo và người làm công, và lập bè phái để gây nhiễu loạn hội thánh. Chúng tôi đã thông công với anh ta nhiều lần mà anh ta chẳng ăn năn. Chúng tôi không chắc có nên xác định anh ta là kẻ địch lại Đấng Christ, vì vậy đã hỏi Lý Quyên. Lý Quyên dùng lẽ thật về cách phân định những kẻ địch lại Đấng Christ để thông công với chúng tôi về cách xác định chuyện này, cho chúng tôi con đường thực hiện. Qua những lần trò chuyện, tôi cũng biết khi Lý Quyên mới làm lãnh đạo, chị ta chỉ mất hai tuần để xử lý một vài chuyện hỗn loạn trong hội thánh mà người khác mất hai tháng vẫn làm không xong. Giờ là lãnh đạo cấp trên, chị ta giám sát công tác của nhiều hội thánh và giải quyết nhiều vấn đề cho họ. Chẳng mấy chốc, tôi bắt đầu ngưỡng mộ chị ta. Sau đó, tôi và cộng sự gặp phải những vấn đề mình không hiểu, nên đã chờ Lý Quyên đến và chỉ dẫn cho chúng tôi. Một tháng sau, cuối cùng chị ta cũng ghé lại hội thánh chúng tôi. Tôi liền chia sẻ ngay những vấn đề và khó khăn chúng tôi đang gặp và chị ta lại xử lý chúng một cách nhanh chóng. Sau vài lần tiếp xúc, tôi thật sự ngưỡng mộ Lý Quyên. Tôi cảm thấy chị ta xứng đáng làm lãnh đạo cấp trên, thấy chị ta hiểu lẽ thật và có sự phân định. Những vấn đề tôi chẳng thể giải quyết, chị ta lại xử lý dễ dàng. Tôi mong chị ta có thể đến chỉ dẫn chúng tôi thường xuyên hơn. Không ngờ, vài tháng sau, Lý Quyên bị cách chức vì kiêu ngạo, chuyên quyền trong bổn phận, gây nhiễu loạn cho công tác của hội thánh và vì chị ta không chấp nhận việc bị tỉa sửa. Tôi không thể hiểu nổi chuyện chị ta bị cách chức, nhưng tôi nghĩ vậy có thể tốt cho chị ta. Nếu chị ta có thể biết mình và thay đổi thì có thể lại được đảm nhận công tác quan trọng. Nên dù cho chị ta bị cách chức, nhưng vị trí của chị ta trong lòng tôi vẫn không suy suyển.
Vài tháng sau, hội thánh cử tôi và Lý Quyên phụ trách công tác thanh lọc. Tôi mừng rơn. Tôi muốn tận dụng cơ hội này để học hỏi thêm từ chị ta. Sau đó, khi thảo luận một số vấn đề, chị ta luôn có thể tìm được những nguyên tắc phù hợp để thông công và giải quyết được vấn đề. Chị ta còn nói nhiều về chuyện chị ta có đức tin không lâu thì được làm lãnh đạo, chuyện chị ta đã dốc sức và cải thiện công tác như thế nào, chị ta đã hiểu được gì về bản thân sau khi bị cách chức, và hội thánh đang định giao lại công tác quan trọng cho chị ta. Nghe tất cả những chuyện này khiến tôi càng ngưỡng mộ chị ta hơn, và tôi luôn tìm đến chị ta mỗi khi có thắc mắc gì. Chị ta lúc nào cũng có câu trả lời. Qua thời gian, tôi không còn tập trung cầu nguyện và tìm kiếm Đức Chúa Trời trong bổn phận, mà thay vào đó, chuyện gì cũng dựa vào Lý Quyên, nghĩ mọi điều chị ta nói đều đúng. Lúc đó, tôi quá coi trọng chị ta. Tôi mù quáng sùng bái chị ta, và còn suýt hùa theo chị ta phạm việc đại ác.
Một ngày nọ, tôi được biết chuyện trước đây khi Trương Bình làm lãnh đạo, chị ấy đã nói với người nhà những lời xét đoán về cộng sự của mình vì chị ấy có thành kiến với người cộng sự đó. Rồi gia đình chị ấy nói lại những lời này trong buổi họp nhóm. Chỉ vì một chuyện đó mà lãnh đạo hội thánh gán cho Trương Bình là kẻ địch lại Đấng Christ. Gia đình chị ấy thấy xử lý như thế là không phù hợp với nguyên tắc, nên họ đã viết thư phản ánh chuyện này. Nhưng lãnh đạo hội thánh lại gán cho cả gia đình Trương Bình là bè lũ những kẻ địch lại Đấng Christ và cách ly họ. Nhìn vào hồ sơ khai trừ Trương Bình, tôi thấy chị ấy chỉ sống trong một tâm tính bại hoại và nói vài lời xét đoán. Chị ấy không nên bị gán là kẻ địch lại Đấng Christ. Gia đình chị ấy phản ánh chỉ để chỉ ra vấn đề, họ đâu có lập bè phái hay gây nhiễu loạn công tác của hội thánh. Không nên gọi họ là những kẻ địch lại Đấng Christ. Còn nữa, vài năm trước, tôi có tiếp xúc với Trương Bình. Chị ấy có nhân tính chấp nhận được, chẳng có vẻ là kẻ hành ác. Tôi không biết lãnh đạo có phạm sai lầm khi gọi chị ấy là kẻ địch lại Đấng Christ và khai trừ chị ấy không. Đấy đâu phải là vấn đề nhỏ. Tôi muốn Lý Quyên giúp tôi suy nghĩ kỹ vấn đề này lần nữa. Nhưng thật bất ngờ, chị ta nói dứt khoát: “Trương Bình xét đoán cộng sự, đấy là việc ác. Gia đình cô ta lên tiếng bênh vực cô ta và nộp đơn tố cáo, nên họ là bè lũ những kẻ địch lại Đấng Christ. Ta có thể nhìn xem liệu họ còn làm việc ác nào nữa không”. Tôi cảm thấy chị ta quả quyết như vậy là không đúng, nhưng rồi lại nghĩ nếu Lý Quyên chắc chắn như vậy, hẳn chị ta nắm rõ mọi chuyện. Xét cho cùng, chị ta từng làm lãnh đạo cấp trên, có nhiều kinh nghiệm, và có sự phân định tốt. Hẳn chị ta biết lẽ thật và thấy mọi chuyện rõ ràng hơn mình. Vậy là tôi đổi giọng, nói rằng: “Mấy năm rồi, tôi chưa tiếp xúc với Trương Bình. Tôi không rõ chị ấy còn phạm phải việc ác nào không. Cứ tìm hiểu rồi hẵng quyết định”. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi có thêm thông tin về Trương Bình. Chị ấy không làm việc ác nào khác, và sau khi xét đoán cộng sự, chị ấy đã tự phản tỉnh và biết mình. Gia đình chị ấy cũng không lôi kéo người khác bênh vực cho Trương Bình. Dựa trên hành vi của họ, họ không nên bị gán là những kẻ địch lại Đấng Christ và bị khai trừ. Tôi chia sẻ thông tin này với Lý Quyên nhưng chị ta tỏ thái độ rất khinh thị, nghĩ việc gán cho Trương Bình là kẻ địch lại Đấng Christ không sai chút nào. Chị ta nói: “Nếu chúng ta để những kẻ địch lại Đấng Christ trong hội thánh và họ tiếp tục hành ác và gây nhiễu loạn, thế là chúng ta góp phần vào việc ác của họ!”. Một người chị em khác cũng không đồng ý với Lý Quyên. Chị ấy còn nói rằng họ không phải bè lũ những kẻ địch lại Đấng Christ, mà chỉ là bộc lộ chút bại hoại thôi, và chúng tôi nên đưa họ trở lại hội thánh. Lý Quyên vẫn mạnh miệng bảo: “Kể cả Trương Bình có không phải kẻ địch lại Đấng Christ, cô ta vẫn là kẻ hành ác. Cô ta bôi nhọ đồng sự trước mặt người nhà và rồi người nhà cô ta đem đi kể trong một buổi nhóm họp, và làm đơn phản ánh. Thế chẳng phải gây nhiễu loạn hội thánh sao? Ta không thể nhận lại họ! Ta phải tìm hiểu thêm về việc ác của họ”. Nghe Lý Quyên nói xong, tôi cứ thấy ngập ngừng. Chị ta quá chắc chắn chuyện phải khai trừ Trương Bình. Điều này nghĩa là tôi có tầm nhìn quá hạn chế về chuyện này sao? Trương Bình thực sự là kẻ hành ác sao? Lý Quyên đã làm lãnh đạo rất lâu, nên chị ta hẳn phải có tầm nhìn về mọi sự rộng hơn chúng tôi. Tôi cho rằng mình thiếu phân định và chúng tôi có thể tiếp tục xem xét những việc Trương Bình đã làm. Thế là, dù trong lòng không hoàn toàn thoải mái, tôi vẫn gồng mình và bảo vài anh chị em khác tìm hiểu thêm vấn đề này. Sau khi sắp xếp như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu và lòng trở nên u tối. Tôi chẳng thể diễn tả nổi cảm giác đó. Tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời xin Ngài dẫn dắt tôi biết mình qua chuyện này, có thể hành động phù hợp với tâm ý của Ngài. Cầu nguyện xong, tôi đọc được đoạn lời Đức Chúa Trời này: “Đức Chúa Trời giám sát mỗi một hội thánh và mỗi một con người. Dù cho có bao nhiêu người đang thực hiện bổn phận hay đi theo Đức Chúa Trời trong một hội thánh, một khi họ đã đi chệch khỏi lời Đức Chúa Trời hay đánh mất công tác của Đức Thánh Linh, thì họ sẽ không còn trải nghiệm công tác của Đức Chúa Trời nữa. Vậy thì những con người này và bổn phận họ đang thực hiện không liên quan và không dự phần trong công tác của Đức Chúa Trời nữa, khi đó hội thánh này đã trở thành một nhóm tôn giáo. Nói Ta nghe, khi hội thánh trở thành một nhóm tôn giáo thì hậu quả là gì? Các ngươi có thấy những người này đang gặp nguy hiểm lớn không? Họ không bao giờ tìm kiếm lẽ thật khi gặp phải khó khăn và họ không hành động theo các nguyên tắc của lẽ thật, mà chịu sự sắp xếp và thao túng của con người. Thậm chí có nhiều người khi thực hiện bổn phận của mình thì không bao giờ cầu nguyện hay tìm kiếm các nguyên tắc của lẽ thật; họ chỉ hỏi người khác và làm theo những gì người khác bảo, họ chỉ biết nhìn sắc mặt người khác để hành động. Người khác bảo họ làm gì thì họ làm đó. Họ cảm thấy việc cầu nguyện với Đức Chúa Trời về những khó khăn của họ và việc tìm kiếm lẽ thật là mơ hồ và khó khăn, nên họ tìm giải pháp đơn giản, dễ dàng hơn. Họ cho rằng dễ dàng và thiết thực nhất là dựa vào người khác và làm theo những gì họ nói. Thế là họ dứt khoát nghe lời con người, việc gì cũng hỏi và nghe theo con người. Kết quả là, cho dù đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm, nhưng khi gặp vấn đề, họ chưa một lần đến trước Đức Chúa Trời cầu nguyện và tìm kiếm ý của Ngài cùng lẽ thật, để rồi đạt được sự hiểu biết về lẽ thật, và hành động, cư xử theo tâm ý của Đức Chúa Trời – họ chưa bao giờ có một trải nghiệm như thế. Những người như vậy có tin Đức Chúa Trời không?” (Chỉ với lòng kính sợ Đức Chúa Trời, ta mới có thể đi trên con đường của sự cứu rỗi, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Đức Chúa Trời cho thấy rằng khi Ngài không có chỗ trong lòng ai đó và họ không tìm kiếm nguyên tắc lẽ thật, thay vào đó chỉ lắng nghe người khác và theo kế hoạch của người khác thì đấy không phải là thực hành đức tin nơi Đức Chúa Trời; Đức Chúa Trời không công nhận kiểu đức tin đó. Chẳng phải đấy chính là tình trạng của tôi sao? Trong chuyện gia đình Trương Bình, Lý Quyên nói chị ta chắc chắn họ là bè lũ những kẻ địch lại Đấng Christ. Tôi cảm thấy như thế không đúng với sự thật, nhưng tôi quá coi trọng chị ta nên chẳng tìm kiếm các nguyên tắc lẽ thật. Chị ta bảo gì tôi cũng hùa theo. Từ kết quả điều tra, tôi đã nhận ra gia đình họ bị quy kết sai, nhưng thấy Lý Quyên quả quyết đến vậy, tôi đã gạt bỏ hết quan điểm của mình. Dù cảm thấy khó chịu, tôi vẫn không tìm kiếm nguyên tắc lẽ thật. Tôi chỉ ép mình làm theo lời Lý Quyên. Đức Chúa Trời không có chỗ trong lòng tôi. Như thế mà là có đức tin sao? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy tồi tệ. Tôi đã luôn nghĩ mình là một tín hữu chân chính, chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình lại sùng bái và đi theo một con người. Lòng tôi thấy khó chịu, điều đó nghĩa là tôi đã khiến Đức Chúa Trời ghét bỏ. Nếu không chịu ăn năn, tôi thật sự có thể bị đào thải. Suy nghĩ này khiến tôi sợ hãi, nên tôi đã cầu nguyện, xin Đức Chúa Trời giúp tôi xoay chuyển tình trạng của mình, tìm kiếm lẽ thật và có thể đối xử với Trương Bình và gia đình chị ấy theo nguyên tắc.
Sau đó, tôi tìm kiếm các nguyên tắc lẽ thật liên quan đến vấn đề của Trương Bình, và biết được sự khác biệt giữa kẻ địch lại Đấng Christ và người có tâm tính bại hoại thông thường. Đặc điểm chính của những kẻ địch lại Đấng Christ là họ xem quyền lực như sinh mệnh, luôn muốn kiểm soát những người được Đức Chúa Trời chọn. Họ trừng phạt người ta để đoạt lấy quyền lực. Họ làm quá nhiều sự ác, gây nhiễu loạn nghiêm trọng công tác của hội thánh. Còn nữa, những kẻ địch lại Đấng Christ chán ghét và căm ghét lẽ thật. Thực chất họ là kẻ ác, không có lương tâm hay lý trí. Họ không thấy hối hận dù cho đã làm bao nhiêu việc ác đi nữa, và sẽ không bao giờ biết ăn năn. Người bại hoại thông thường cũng không kìm nổi việc nói năng, hành động vì danh lợi địa vị, nhưng họ có thể tiếp nhận lẽ thật và phản tỉnh bản thân. Sau khi đi sai đường, họ có thể nhận thức được bản thân và tỏ ra hối cải. Đúng như Đức Chúa Trời phán: “Bất kể là người nào, bất kể họ làm bao nhiêu việc ác, phạm bao nhiêu sai lầm nghiêm trọng, thì đều căn cứ vào việc họ có thể tiếp nhận lẽ thật hay không, có thể tiếp nhận sự tỉa sửa hay không, có thực sự hối hận hay không, để xác định họ rốt cuộc là người thuộc những kẻ địch lại Đấng Christ hay là người thuộc những người có tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu họ có thể tiếp nhận lẽ thật, tiếp nhận sự tỉa sửa, thực sự hối hận, cam tâm nguyện ý đem sức lực phục vụ cho Đức Chúa Trời cả đời, thì họ thực sự có chút ý hối cải, người như vậy sẽ không thể bị xác định tính chất là kẻ địch lại Đấng Christ” (Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)). Trong lòng tôi đã biết Trương Bình không phải là kẻ địch lại Đấng Christ, và tôi không được tiếp tục dao động và mù quáng nghe theo Lý Quyên.
Tôi đã tiếp tục tìm kiếm. Tại sao khi Lý Quyên và tôi có quan điểm khác nhau, tôi lại không tìm kiếm nguyên tắc mà cứ mù quáng hùa theo chị ta? Đấy chẳng phải căn nguyên của vấn đề này sao? Tôi nhớ Đức Chúa Trời có phán: “Điều mà ngươi ngưỡng mộ không phải là sự khiêm nhường của Đấng Christ, mà là những kẻ chăn dắt giả mạo có địa vị nổi trội. Ngươi không quý mến vẻ đáng yêu và sự khôn ngoan của Đấng Christ, mà quý mến những kẻ phóng đãng chìm đắm trong sự nhơ nhuốc của trần gian. Ngươi cười vào nỗi đau của Đấng Christ, Đấng không có nơi để gối đầu, nhưng ngươi lại ngưỡng mộ những cái xác săn lùng của lễ và sống trong sự trụy lạc. Ngươi không sẵn lòng chịu khổ bên cạnh Đấng Christ, mà lại sẵn lòng lao vào vòng tay của những kẻ địch lại Đấng Christ tùy ý làm bậy, mặc dù họ chỉ cung cấp cho ngươi xác thịt, lời nói, và sự kiểm soát. Ngay cả lúc này, lòng ngươi vẫn hướng về họ, hướng đến danh dự của họ, hướng đến địa vị của họ, hướng đến thế lực của họ. Ấy thế mà ngươi tiếp tục giữ thái độ mà qua đó ngươi cảm thấy công tác của Đấng Christ là khó chấp nhận được và ngươi không sẵn lòng chấp nhận nó. Đây là lý do vì sao Ta phán rằng ngươi thiếu đức tin để thừa nhận Đấng Christ” (Ngươi có phải là tín đồ thật sự của Đức Chúa Trời? Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đọc lời Đức Chúa Trời, tôi thấy được mình đã sùng bái và đi theo một con người, Đấng Christ không phải tối cao trong đức tin của tôi; thay vào đó, tôi lại sùng bái là địa vị và quyền lực. Vì Lý Quyên từng là lãnh đạo cấp trên, có giải pháp hay khi giám sát công tác, nên tôi nghĩ chị ta biết lẽ thật và có sự phân định, vì vậy tôi đã coi trọng và ngưỡng mộ chị ta. Chính vì thế tôi chẳng có quan điểm hay chính kiến khi chúng tôi hợp tác. Chị ta bảo gì tôi cũng làm theo, hoàn toàn xem lời chị ta là lẽ thật. Kể cả trong việc quan trọng như xác định Trương Bình và gia đình có nên bị khai trừ không, tôi vẫn mù quáng làm theo Lý Quyên. Việc này gây trì hoãn việc tiếp nhận lại gia đình họ vào hội thánh và trì hoãn lối vào sự sống của họ. Đức Chúa Trời trân quý sự sống của mỗi một người. Những người bị lãnh đạo giả áp bức thì không thể sống đời sống hội thánh trong một thời gian dài. Họ sống trong tăm tối, bất lực và đau đớn. Thế mà tôi chẳng quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời; tôi vô trách nhiệm với sự sống của người khác. Trong chuyện gia đình Trương Bình, tôi luôn dao động qua lại và nghe theo Lý Quyên. Tôi thật quá đỗi hồ đồ! Không có sự tăm tối và đau đớn trong tâm linh đó, hẳn tôi đã không tỉnh ngộ; tôi sẽ cứ tiếp tục làm điều sai quấy. Tôi đã ăn năn cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Con không muốn tiếp tục sùng bái và đi theo một con người nữa. Con muốn tôn Ngài là vĩ đại và hành động theo nguyên tắc lẽ thật”. Sau đó, tôi chia sẻ ý kiến của mình với Lý Quyên, và chị ta nói cộc lốc: “Để sau hẵng nói”. Rồi chị ta đổi chủ đề. Tôi có thể thấy chị ta vẫn bám vào quan điểm của mình và chẳng quan tâm đến sự sống của người khác. Tôi giận lắm và quyết tâm rằng dù có thế nào, tôi cũng phải báo với lãnh đạo về tình hình của gia đình Trương Bình. Vài ngày sau, lãnh đạo đến để triển khai một số công tác, và vạch trần Lý Quyên chuyên quyền trong công tác thanh lọc. Chị ta đã tùy tiện gán tội người ta mà không tuân thủ nguyên tắc, và gây nhiễu loạn nghiêm trọng công tác của hội thánh. Vì thế, lãnh đạo đã cách chức Lý Quyên. Tôi được biết, trong vụ việc của Trương Bình, Lý Quyên cũng biết rõ mình sai, nhưng lại không muốn thừa nhận. Chị ta đích thân sắp xếp người đi tìm thông tin về Trương Bình để bới lông tìm vết chị ấy. Chị ta nhất quyết khiến chị Trương Bình và cả nhà chị ấy bị khai trừ vì là những kẻ địch lại Đấng Christ. Tôi đã rất giận. Để bảo vệ địa vị, chị ta chẳng màng đến sự sống của anh chị em. Chị ta thật quá đỗi ác độc. Nghĩ lại thời gian làm việc với Lý Quyên, chị ta luôn nói về mọi sự nỗ lực làm việc của mình, nên tôi đã xem chị ta là người biết mưu cầu lẽ thật. Tôi đã không dùng lẽ thật để mổ xẻ động cơ và thực chất hành động của chị ta. Chia sẻ trải nghiệm thật sự là nói về những gì ta đã nhận thức được về bản thân mình nhờ sự phán xét và hành phạt của Đức Chúa Trời, đã học được lẽ thật nào, và đã thực hành lẽ thật như thế nào để làm Đức Chúa Trời thỏa lòng. Nhưng Lý Quyên không thể nói về hiểu biết thực sự. Những thời điểm khó khăn mà chị ta kể chỉ toàn là để đề cao và làm chứng cho chị ta, và để được ngưỡng mộ. Chị ta đã đi con đường của kẻ địch lại Đấng Christ. Lúc đó, tôi mới có được một vài phân định về Lý Quyên, tôi lại càng căm ghét bản thân hơn. Tôi tin Đức Chúa Trời nhiều năm rồi mà chẳng nhìn con người hay mọi sự qua lời Ngài. Tôi chỉ nhìn vào ân tứ và tố chất của người ta, sùng bái địa vị và quyền lực. Tôi suýt thì hùa theo Lý Quyên làm việc ác, khai trừ người khác một cách sai trái và gây ra những thiệt hại không thể sửa chữa được. Tôi thật quá mù quáng và ngu muội! Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thấy lo sợ.
Về sau, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời khác: “Khi một người nào đó được các anh chị em bầu làm lãnh đạo, hoặc được nhà Đức Chúa Trời đề bạt làm một phần công việc nhất định hay thực hiện một bổn phận nhất định, điều này không có nghĩa là họ có một địa vị hay thân phận đặc biệt, hoặc rằng những lẽ thật mà họ hiểu thì sâu hơn và nhiều hơn của những người khác – càng không có nghĩa là người này có thể thuận phục Đức Chúa Trời và sẽ không phản bội Ngài. Đương nhiên nó cũng không có nghĩa là họ biết Đức Chúa Trời và là người kính sợ Đức Chúa Trời. Trên thực tế, họ chưa đạt được điều nào trong số này. Đây chỉ là sự đề bạt bồi dưỡng theo nghĩa đơn giản, và không tương đương với việc họ được Đức Chúa Trời định trước hay khen ngợi. Sự đề bạt và bồi dưỡng của họ đơn thuần có nghĩa là họ đã được đề bạt, và đang chờ đợi sự bồi dưỡng. Và kết quả cuối cùng của sự bồi dưỡng này phụ thuộc vào liệu người này có thể mưu cầu lẽ thật hay không, và liệu họ có thể chọn con đường mưu cầu lẽ thật hay không. Do vậy, khi một người nào đó trong hội thánh được đề bạt và bồi dưỡng để làm lãnh đạo, đây chỉ là sự đề bạt bồi dưỡng theo nghĩa đơn giản nhất; nó không có nghĩa họ đã là một lãnh đạo đạt tiêu chuẩn, hay một người có năng lực, là họ đã có khả năng đảm nhận công việc của một lãnh đạo, và họ có thể thực hiện công tác thực tế – không phải vậy. Hầu hết mọi người đều không nhìn thấy rõ những điều này, và họ nể phục những người được đề bạt này dựa vào trí tưởng tượng của họ, nhưng đây là một sai lầm. Cho dù những người được đề bạt có thể đã có đức tin bao nhiêu năm đi nữa, họ có thực sự sở hữu thực tế lẽ thật không? Không hẳn. Liệu họ có thể mang lại kết quả cho sự sắp xếp công việc của nhà Đức Chúa Trời không? Không hẳn. Họ có ý thức trách nhiệm không? Họ có sở hữu sự cam kết không? Họ có thể quy phục Đức Chúa Trời không? Khi gặp một vấn đề, họ có thể tìm kiếm lẽ thật và quy phục Đức Chúa Trời không? Tất cả những điều này là không biết được. Những người này có lòng kính sợ Đức Chúa Trời không? Và chính xác thì lòng kính sợ Đức Chúa Trời của họ lớn đến mức nào? Họ có khả năng làm theo ý muốn của riêng mình khi làm việc không? Họ có thể tìm kiếm Đức Chúa Trời không? Trong thời gian thực hiện công việc của người lãnh đạo, họ có thường xuyên đến trước Đức Chúa Trời để tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời không? Họ có thể hướng dẫn mọi người trong lối vào thực tế lẽ thật không? Họ chắc chắn không có khả năng làm những điều như vậy ngay lập tức. Họ chưa được đào tạo và có quá ít kinh nghiệm, do đó họ không có khả năng làm những việc này. Đây là lý do tại sao việc đề bạt và bồi dưỡng ai đó không có nghĩa là họ đã hiểu lẽ thật, cũng không phải nói rằng họ đã có khả năng thực hiện bổn phận của mình một cách thỏa đáng. … Ta nói điều này có mục đích gì? Để nói với mọi người rằng họ phải tiếp cận một cách đúng đắn sự đề bạt và bồi dưỡng nhiều loại nhân tài khác nhau trong nhà Đức Chúa Trời, và không được khắt khe trong những đòi hỏi của họ đối với những người này. Đương nhiên, mọi người cũng không được thiếu thực tế trong quan điểm của mình về họ. Sẽ là ngu ngốc khi đánh giá quá cao hoặc tôn kính họ quá mức, cũng không nhân đạo hay thực tế khi quá khắt khe trước những yêu cầu của các ngươi đối với họ. Vậy cách hợp lý nhất để hành động với họ là gì? Hãy nghĩ về họ như những người bình thường và khi có vấn đề cần tìm kiếm, hãy thông công với họ và học hỏi từ những điểm mạnh của nhau và bổ khuyết cho nhau” (Trách nhiệm của lãnh đạo và người làm công (5), Lời, Quyển 5 – Trách nhiệm của lãnh đạo và người làm công). Lời Đức Chúa Trời rất rõ ràng. Được chọn làm lãnh đạo hay người làm công đâu có nghĩa là người đó biết lẽ thật và có thể thực hành bổn phận cho thích đáng. Họ cũng có những tâm tính bại hoại. Họ có thể thực hiện bổn phận tùy theo ngẫu hứng và kinh nghiệm của mình, có thể làm những điều vi phạm nguyên tắc. Chúng ta phải phân định mọi người theo nguyên tắc lẽ thật, chứ không được mù quáng đi theo bất kỳ ai. Hơn nữa, ngay cả nếu mối thông công của các lãnh đạo về lẽ thật có sự sáng, thì đó là sự khai sáng và dẫn dắt của Đức Thánh Linh và chúng ta phải đón nhận từ Đức Chúa Trời. Chúng ta không được mù quáng sùng bái và đi theo một lãnh đạo. Nếu công tác của lãnh đạo hay người làm công có lỗi lầm hay thiếu sót, hoặc nếu họ vi phạm các nguyên tắc lẽ thật, thì phải xử lý đúng đắn. Cần chỉ ra và giúp đỡ với tình yêu thương, để họ có thể thay đổi và làm mọi việc theo nguyên tắc. Nhưng vì tôi sùng bái địa vị và quyền lực, nên đã sai lầm khi nghĩ rằng vì Lý Quyên là lãnh đạo cấp trên nên hẳn chị ta biết lẽ thật rõ hơn chúng tôi. Suy nghĩ của tôi thật lệch lạc! Dù chị ta làm lãnh đạo nhiều năm và có chút kinh nghiệm công tác cũng như chị ta có thể nói vài lời câu chữ và đạo lý, và giải quyết được một số vấn đề, nhưng thế đâu có nghĩa là chị ta hiểu lẽ thật. Mối thông công và hiểu biết của chị ta thường có vẻ hay ho, và chị ta bảo khi không hiểu gì đó thì nên tìm kiếm các nguyên tắc lẽ thật, chứ đừng bám vào quan điểm riêng. Nhưng khi đối diện vấn đề, chị ta luôn làm theo cách của mình. Chị ta chẳng hề tiếp thu đề xuất của người khác và không có lòng tìm kiếm. Chị ta chỉ toàn nói đạo lý mà chẳng có chút thực tế nào. Chị ta chẳng hề phản tỉnh hay hiểu gì về bản tính Sa-tan kiêu ngạo của mình và sẵn sàng tùy tiện khai trừ người khác hòng để giữ địa vị cho mình. Nhìn Lý Quyên dưới góc độ của tất cả những chuyện này, rõ ràng chị ta là cùng loại với các lãnh đạo giả và những kẻ địch lại Đấng Christ.
Sau đó, Trương Bình và gia đình chị ấy đã được tái gia nhập hội thánh. Nghĩ về chuyện họ không được sống đời sống hội thánh suốt hơn hai tháng, nghĩ đến tất cả những nỗi đau trong tâm linh họ phải chịu, tôi cảm thấy lòng buồn không thể tả nổi. Tôi hận mình đã không tìm kiếm lẽ thật mà cứ nghe theo một con người. Nếu tôi tìm kiếm nguyên tắc lẽ thật và ngay lập tức đưa họ vào lại hội thánh, thì lối vào sự sống của họ đâu có bị trì hoãn như vậy. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng mù quáng sùng bái ai đó chỉ khiến việc cùng họ hành ác và chống đối Đức Chúa Trời trở nên quá dễ dàng. Tôi cũng hận mình đã quá hồ đồ và mù quáng, đã đi theo một con người làm việc đại ác như thế. Sau đó, tôi đọc được đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Cách đơn giản nhất để mô tả đức tin nơi Đức Chúa Trời là tin rằng có một Đức Chúa Trời, và trên nền tảng này đi theo Ngài, thuận phục Ngài, chấp nhận sự tể trị, sắp đặt và an bài của Ngài, nghe theo lời Ngài, sống theo lời Ngài, làm mọi sự theo lời Ngài, là một loài thọ tạo thật, kính sợ Ngài và lánh khỏi điều ác; chỉ điều này mới là đức tin thật vào Đức Chúa Trời. Đây là ý nghĩa của việc đi theo Đức Chúa Trời” (Người ta không thể được cứu rỗi bởi tin vào tôn giáo hay tham gia vào nghi thức tôn giáo, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời của Đức Chúa Trời cho tôi thấy, việc kính sợ Đức Chúa Trời, tôn Ngài là vĩ đại, và tìm kiếm nguyên tắc lẽ thật khi nảy sinh vấn đề là điều tối thiểu ta phải tuân giữ trong đức tin nơi Đức Chúa Trời. Dù là bất kỳ ai, miễn lời họ nói phù hợp với các nguyên tắc lẽ thật, thì phải làm theo, và phải kiên quyết cự tuyệt bất kỳ điều gì phát sinh từ quan niệm và tưởng tượng của con người. Mọi sự phải được thực hiện phù hợp với lời Đức Chúa Trời. Đấy mới là đức tin thật và là thật sự đi theo Đức Chúa Trời. Tạ ơn Đức Chúa Trời! Tôi đã thấy minh bạch về con đường theo Đức Chúa Trời sau này của mình.
Một ngày nọ, khi thảo luận về chuyện đào tạo nhân sự cùng lãnh đạo hội thánh là chị Minh Nghĩa, chị ấy có đề cập là chị Triệu Tầm Chân có thể biết mình khi có chuyện và mối thông công về lẽ thật của chị ấy rất thực tế, nên chị ấy có thể được bồi dưỡng làm người phụ trách công tác chăm tưới. Nhưng qua tiếp xúc với chị Tầm Chân, tôi thấy chị ấy thiếu tố chất và không có nhận thức thuần khiết về lẽ thật. Chị ấy rất thụ động trong bổn phận và suốt mấy tháng liên tiếp chẳng đạt được kết quả tốt. Chị ấy không phải là ứng viên sáng giá. Nhưng vì chị Minh Nghĩa đã đề cử chị ấy, nên tôi không chắc mình nhìn nhận có đúng không nữa. Chị Minh Nghĩa đã làm lãnh đạo hội thánh nhiều năm rồi, nên hẳn phân định tốt hơn tôi. Tôi cho là mình nên thuận theo lời chị ấy. Nhưng khi nghĩ như thế, tôi lại thấy có lỗi. Tôi nhận ra mình lại tập trung vào địa vị và thâm niên làm lãnh đạo của chị Minh Nghĩa. Chẳng phải tôi lại coi trọng địa vị và quyền lực, và đi theo một con người sao? Tôi nghĩ về chuyện của Trương Bình và gia đình của chị ấy. Hậu quả do tôi sùng bái quyền lực và không giữ vững nguyên tắc đã khiến tôi đau buồn khôn xiết. Đằng sau việc lại gặp chuyện như thế chính là có tâm ý của Đức Chúa Trời. Nếu tôi vẫn không thể giữ vững nguyên tắc và giúp đề bạt một ứng viên không phù hợp lên làm người phụ trách, việc đó sẽ cản trở lối vào sự sống của các anh chị em. Chị Minh Nghĩa là lãnh đạo, nhưng thế đâu có nghĩa là chị ấy hiểu lẽ thật hoặc biết nhìn người một cách hoàn hảo. Đề xuất của chị ấy chỉ là để tôi cân nhắc. Tôi phải cân nhắc dựa trên nguyên tắc xem liệu chị Tầm Chân có nên được bồi dưỡng không. Sau đó, tôi đã thu thập một vài đánh giá về chị Tầm Chân, xác nhận chị ấy thiếu tố chất và không làm được công tác thực tế, nên chị ấy không phải ứng viên phù hợp. Tôi đã chia sẻ ý kiến này với chị Minh Nghĩa và chị ấy đồng ý với tôi. Trong lòng tôi cảm thấy cách duy nhất để được bình an là không mù quáng nghe theo bất kỳ ai, mà phải thực hành lẽ thật.
Vụ việc của Trương Bình và gia đình chị ấy đã khắc sâu vào lòng tôi. Bài học không thể quên này khiến tôi thấy được hậu quả của việc tin Đức Chúa Trời mà lại tôn sùng và đi theo một con người. Tôi còn thể nghiệm được rằng tìm kiếm lẽ thật và làm theo lẽ thật là cách duy nhất để đi theo Đức Chúa Trời và được Ngài khen ngợi.