Tôi đã dám chiến đấu với thế lực tà ác của kẻ địch lại Đấng Christ
Bởi Vương Cúc, Trung QuốcTin Đức Chúa Trời được hơn một năm, thì tôi làm nhóm trưởng trong hội thánh. Diệp Bình là lãnh đạo của hội thánh...
Hoan nghênh tất cả những người tìm kiếm sự xuất hiện của Đức Chúa Trời!
Tôi làm người giảng đạo trong hội thánh, phụ trách công tác của vài hội thánh. Một buổi tối tháng 1 năm 2024, chị Lưu Mẫn chuyển cho tôi một tài liệu về việc khai trừ một Giu-đa họ Trương và dặn tôi: “Chị Trương sau khi bị bắt giữ đã bán đứng rất nhiều lãnh đạo và người làm công, cả chị cũng đã bị bán đứng rồi. Chị phải chú ý an toàn nhé”. Nghe xong, tôi cảm thấy có chút căng thẳng: “Chị Trương đã bán đứng mình, giờ thì mình đã trở thành đối tượng truy bắt của ĐCSTQ. Nói không chừng một ngày nào đó mình sẽ bị bắt, phải thật cẩn thận mới được!”.
Một ngày vào tháng 4, tôi lại nhận được thư của một đồng sự: “Sau khi bị bắt, chị Vu cũng trở thành Giu-đa và đã bán đứng chị rồi, chỉ không biết chị ta có nhận dạng ảnh chụp của chị hay không. Chị phải chú ý an toàn nhé”. Nghe xong, tôi càng lo lắng hơn: “Nếu phía cảnh sát của ĐCSTQ có ảnh và còn cho Giu-đa nhận dạng mình, thì tình cảnh của mình quá nguy hiểm rồi! Giờ khắp nơi toàn là camera độ nét cao, còn có máy bay không người lái giám sát, tôi đi đến đâu cũng sẽ bị theo dõi, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi! Cảnh sát mà bắt được lãnh đạo và người làm công thì đều sẽ hành hạ đến chết. Lỡ như tôi bị bắt, vì không chịu nổi cực hình mà trở thành Giu-đa hoặc là bị đánh chết, thì chẳng phải đức tin của tôi sẽ thành vô ích sao?”. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, cảm thấy làm lãnh đạo và người làm công thật quá nguy hiểm. Lúc đó, công tác phúc âm của mấy hội thánh mà tôi phụ trách đều không có kết quả. Tôi muốn đi xem và tìm kiếm nguyên nhân vì sao công tác không có kết quả, nhưng rồi nghĩ đến việc mình đang là đối tượng bị ĐCSTQ truy bắt, hoàn cảnh ở mấy hội thánh mà tôi phụ trách cũng đều không ổn. Nếu trên đường đi, tôi bị ĐCSTQ giám sát, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt. Nghĩ đến đây, tôi không dám đi nữa. Lúc đó, nhiều anh chị em đều sống trong sợ hãi, hèn nhát, và rất bị động trong bổn phận. Đặc biệt là, công tác phúc âm không có khởi sắc. Tuy tôi không ngừng viết thư để theo sát, nhưng công tác vẫn không có nhiều tiến triển.
Một buổi tối nọ, tôi nhận được thư của lãnh đạo cấp trên, nói rằng: “Công tác phúc âm ở một số hội thánh đang không có kết quả. Là người giảng đạo, chị nên đến các hội thánh này để tìm hiểu tình hình thực địa, đích thân phát hiện vấn đề và giải quyết”. Đọc thư xong, tôi có chút chống đối trong lòng: “Hoàn cảnh ở mấy hội thánh mà mình phụ trách đều không ổn, đến nằm vùng ở đó thì thật quá nguy hiểm. Hơn nữa, mục tiêu của ĐCSTQ chính là bắt lãnh đạo và người làm công. Lỡ như mình bị bắt, e rằng cả tính mạng cũng không giữ nổi. Tốt hơn hết là mình đừng đi đâu cả, cứ ẩn nấp thật kỹ và viết thư để theo sát công tác là được rồi. Làm vậy thì sẽ ít nguy hiểm hơn”. Khi tôi nghĩ như vậy, trong lòng thấy bất an. Công tác phúc âm ở mấy hội thánh mà tôi phụ trách cơ bản đều đã đình trệ, tôi cần phải lập tức đi giải quyết. Nhưng tôi sợ bị bắt giữ nên không dám đi, vậy phải làm sao đây? Tôi sống trong lo lắng và ưu lo. Ngày hôm sau, tôi lại nhận được thư của lãnh đạo cấp trên. Trong thư viết: “Gần đây, các hạng mục công tác ở mấy hội thánh mà chị phụ trách tiến triển chậm chạp. Các anh chị em sống trong sự sợ hãi và rất bị động trong bổn phận. Chị nên qua đó xem đi”. Đọc xong thư của lãnh đạo, tôi biết mình nên đến hội thánh để giải quyết vấn đề một cách thực tế. Nhưng tôi lại nghĩ đến dạo trước, có một lãnh đạo bị bắt giữ, ba ngày sau thì bị cảnh sát đánh chết, trong lòng tôi lại sợ hãi. Thậm chí, tôi còn muốn làm một bổn phận bình thường, vì như vậy thì sẽ không phải gánh rủi ro lớn đến thế. Tôi ý thức được tình trạng này của mình là không đúng, và tìm lời Đức Chúa Trời để giải quyết.
Buổi sáng khi tĩnh nguyện, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời được trích dẫn trong một video lời chứng trải nghiệm, nó rất có ích cho tôi. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Khi con người không thể nhìn thấu, hiểu, tiếp nhận hoặc quy phục những hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời sắp đặt và quyền tối thượng của Ngài, và khi con người đối mặt với nhiều khó khăn khác nhau trong cuộc sống hằng ngày, hoặc khi những khó khăn này vượt quá những gì người bình thường có thể chịu đựng được, thì trong tiềm thức họ cảm thấy đủ mọi loại lo lắng và âu lo, thậm chí là sầu khổ. Họ không biết ngày mai sẽ ra sao, ngày kia hay vài năm nữa mọi việc sẽ thế nào, tương lai của họ ra sao, và vì vậy họ cảm thấy sầu khổ, âu lo và lo lắng về đủ mọi chuyện. Bối cảnh mà con người cảm thấy sầu khổ, âu lo và lo lắng về đủ mọi chuyện là gì? Đó là họ không tin vào quyền tối thượng của Đức Chúa Trời – tức là họ không thể tin và nhìn thấu quyền tối thượng của Đức Chúa Trời. Ngay cả khi có tận mắt nhìn thấy, họ cũng sẽ không hiểu hoặc không tin. Họ không tin rằng Đức Chúa Trời nắm quyền tối thượng đối với số phận của họ, họ không tin rằng mạng sống của họ nằm trong tay Đức Chúa Trời, và vì vậy trong lòng họ nảy sinh sự nghi ngờ đối với quyền tối thượng và sự an bài của Đức Chúa Trời, rồi nảy sinh sự oán trách, và họ không thể quy phục” (Cách mưu cầu lẽ thật (3), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). “Nếu con người mưu cầu lẽ thật, họ sẽ không vướng vào những khó khăn này và không chìm vào những cảm xúc tiêu cực như sầu khổ, âu lo và lo lắng. Ngược lại, nếu con người không mưu cầu lẽ thật thì những khó khăn này vẫn tồn tại trong họ như vậy, và kết cục sẽ ra sao? Chúng sẽ vướng mắc vào ngươi khiến ngươi không thể thoát ra được, và nếu ngươi không giải quyết được chúng thì cuối cùng chúng sẽ trở thành những cảm xúc tiêu cực khiến ngươi rối rắm trong thâm tâm; chúng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ngươi và việc thực hiện bổn phận bình thường của ngươi, đồng thời sẽ khiến ngươi cảm thấy bị ức chế và không thể tìm được sự giải thoát – đây là kết cục mà chúng sẽ gây ra cho ngươi” (Cách mưu cầu lẽ thật (3), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được rằng, tôi sợ bị bắt, bị đánh chết thực ra là vì tôi thiếu nhận thức về sự tể trị và toàn năng của Đức Chúa Trời. Tôi không tin rằng vạn sự vạn vật đều nằm trong sự tể trị của Ngài. Vì bị Giu-đa bán đứng, tôi đã trở thành đối tượng truy bắt của ĐCSTQ. Tôi sợ nếu bị bắt, rồi vì không chịu nổi cực hình mà trở thành Giu-đa hoặc là bị đánh chết, thì sẽ mất đi cơ hội được cứu rỗi. Thế nên tôi không dám đến hội thánh để giải quyết vấn đề, cũng không sẵn lòng thuận phục hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời đã sắp đặt cho tôi. Thậm chí, tôi còn oán trách rằng làm bổn phận lãnh đạo và người làm công quá nguy hiểm, chỉ muốn làm bổn phận bình thường để không phải gánh rủi ro lớn. Tôi không có chút nhận thức nào về sự tể trị của Đức Chúa Trời.
Tôi lại đọc được thêm lời Đức Chúa Trời: “Ngoài việc suy xét cho sự an toàn của mình ra, có một số kẻ địch lại Đấng Christ còn suy xét điều gì? Họ nói: ‘Bây giờ hoàn cảnh không được tốt, chúng ta bớt lộ diện và rao truyền phúc âm đi, như vậy sẽ không dễ bị bắt và công tác của hội thánh sẽ không bị phá hoại. Chúng ta không bị bắt thì sẽ không làm Giu-đa, sau này chẳng phải vẫn có thể được sống sót sao?’. Có kẻ địch lại Đấng Christ nào tìm cái cớ như vậy để mê hoặc anh chị em không? Có một số kẻ địch lại Đấng Christ tham sống sợ chết, thà sống ô nhục, lại còn thích danh tiếng và địa vị, muốn làm lãnh đạo. Mặc dù họ biết: ‘Công tác của một lãnh đạo không dễ đảm đương. Nếu như bị con rồng lớn sắc đỏ biết thì mình sẽ nổi danh, có thể bị truy nã, một khi bị bắt thì còn nguy hiểm đến tính mạng’, nhưng vì tham hưởng lợi ích của địa vị nên họ không quan tâm đến những nguy hiểm này. Khi làm lãnh đạo, họ chỉ lo tham hưởng thụ xác thịt, không làm công tác thực tế, ngoại trừ có chút thư từ qua lại với các hội thánh ra, thì chẳng làm việc gì khác, chỉ trốn ở một nơi không gặp ai, khép mình lại, anh chị em cũng không biết lãnh đạo là ai, họ sợ hãi đến mức độ như vậy đấy. Vậy họ làm lãnh đạo có phải hữu danh vô thực hay không? (Thưa, phải.) Họ làm lãnh đạo mà chẳng làm công tác thực tế nào, chỉ lo lẩn trốn. Người ta hỏi họ: ‘Làm lãnh đạo thế nào?’. Thì họ nói: ‘Làm lãnh đạo bận rộn lắm, phải luôn chuyển chỗ ở cho an toàn, hoàn cảnh quấy nhiễu đến mức không có tâm tư làm việc’. Họ luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, không biết trốn ở đâu mới an toàn. Mỗi ngày ngoại trừ cải trang, trốn góc này góc nọ, chuyển chỗ ở khắp nơi, thì họ chẳng làm công tác thực tế gì. Có dạng lãnh đạo như vậy hay không? (Thưa, có.) Họ tuân theo nguyên tắc gì? Họ nói: ‘Thỏ khôn thì có ba hang. Vì đề phòng thiên địch đến đánh úp nên con thỏ đã chuẩn bị ba cái hang để ẩn náu. Vậy khi con người gặp nguy hiểm, muốn chạy trốn mà không có chỗ ẩn náu thì có được không? Chúng ta phải học hỏi loài thỏ! Động vật mà đức chúa trời tạo ra đều có năng lực sinh tồn này, con người cũng nên học hỏi chúng’. Từ khi làm lãnh đạo thì họ ngộ ra đạo lý như vậy, lại còn cảm thấy mình hiểu lẽ thật, nhưng thực ra là họ bị dọa cho vỡ mật rồi. Một khi nghe nói có lãnh đạo nào đó bởi vì chỗ ở không quá an toàn nên bị trình báo, hoặc là vì lúc nào cũng đi ra ngoài thực hiện bổn phận và tiếp xúc với quá nhiều người nên bị con rồng lớn sắc đỏ theo dõi, cuối cùng bị bắt, bị tuyên án, thì họ sợ hãi ngay lập tức. Họ nghĩ: ‘Ôi thôi, người tiếp theo bị bắt có thể là mình hay không? Mình phải rút ra bài học, không được quá sôi nổi, công tác của hội thánh mà có thể không làm thì mình sẽ không làm, nếu có thể không lộ diện thì mình sẽ không lộ diện. Mình sẽ cố hết sức giảm bớt công tác đến mức tối thiểu, cố hết sức không ra ngoài, không tiếp xúc với bất kỳ ai, không để bất kỳ ai biết mình là lãnh đạo. Thời buổi này ai có thể lo được cho ai chứ? Có thể sống sót là tốt rồi!’. Từ sau khi làm lãnh đạo, ngoài việc xách túi đi trốn ra, thì họ chẳng làm công tác gì, suốt ngày nơm nớp lo sợ, sợ bị bắt, sợ bị tuyên án. Khi nghe có người nói: ‘Nếu bị bắt là mất mạng đấy! Nếu không làm lãnh đạo, chỉ là tín hữu bình thường thì khi bị bắt, nộp phạt chút tiền là có thể được thả ra. Còn nếu là lãnh đạo thì khó nói lắm, quá sức nguy hiểm! Có lãnh đạo hay người làm công nào đó, sau khi bị bắt thì thà chết cũng không khai, cho nên đã bị cảnh sát đánh chết!’. Vừa nghe nói có người bị đánh chết thì họ lại càng sợ hãi, lại càng không dám làm việc. Mỗi ngày họ chỉ nghĩ trong đầu làm sao để không bị bắt, làm sao để có thể không lộ diện, không bị theo dõi, không tiếp xúc với anh chị em. Họ vắt óc để suy nghĩ những chuyện này mà quên sạch bổn phận của mình. Đây có phải là người có lòng trung thành hay không? Người như vậy có thể đảm đương công tác hay không? (Thưa, không thể.)” (Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 2)). Lời Đức Chúa Trời vạch trần rằng kẻ địch lại Đấng Christ chỉ lo bảo toàn bản thân khi gặp nguy hiểm. Họ chỉ xem xét sao cho mình không xảy ra chuyện là được, và hoàn toàn không nghĩ đến lợi ích của hội thánh. Bản tính của họ chính là ích kỷ và đê tiện. Tôi đối chiếu với bản thân và nhận ra rằng biểu hiện của mình cũng ích kỷ chẳng khác gì kẻ địch lại Đấng Christ. Tôi biết rõ các hạng mục công tác ở các hội thánh mà mình phụ trách có tiến độ chậm chạp, các anh chị em cũng đang sống trong sự sợ hãi và hèn nhát. Chỉ viết thư để theo sát công tác thôi thì hoàn toàn không mang lại kết quả. Lẽ ra tôi phải lập tức đến hội thánh và giải quyết những vấn đề này. Nhưng vì sợ bị bắt nên tôi không dám đi, thậm chí còn oán trách rằng làm bổn phận lãnh đạo và người làm công quá nguy hiểm. Nhất là khi nghĩ đến trước đó, có một lãnh đạo bị bắt giữ, rồi ba ngày sau thì đã bị cảnh sát đánh chết, tôi càng sợ bị bắt, không muốn đến hội thánh để giải quyết những vấn đề này, và còn muốn làm bổn phận nào mà không phải gánh chịu rủi ro. Tôi là lãnh đạo, mà vào thời điểm then chốt lại không bảo vệ công tác của hội thánh, cũng chẳng nghĩ đến bổn phận hay trách nhiệm của mình, và hoàn toàn không có lòng trung thành hay thuận phục đối với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã cất nhắc tôi lên làm bổn phận lãnh đạo, lẽ ra tôi phải dẫn dắt các anh chị em làm tốt bổn phận và chuẩn bị việc lành. Nhưng tôi lại vì bảo toàn bản thân mà trốn tránh và tham sống sợ chết. Tôi bỏ mặc sự sống chết của các anh chị em, chẳng quan tâm đến lợi ích của hội thánh, và không có lòng trung thành với bổn phận. Công tác của mấy hội thánh này rơi vào trạng thái đình trệ, tôi đã làm lỡ công tác và để lại vi phạm. Nếu không mau chóng hối cải, thì cho dù có trốn thật kỹ và không bị bắt giữ, tôi cũng sẽ không làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình. Đó cũng là phản bội Đức Chúa Trời, và cuối cùng, tôi chỉ có thể bị Ngài đào thải và trừng phạt giống như kẻ địch lại Đấng Christ.
Sau đó, tôi lại đọc được thêm lời Đức Chúa Trời: “Những kẻ nắm quyền lực bề ngoài có vẻ đáng sợ, nhưng đừng sợ, bởi điều này chỉ là vì các ngươi yếu lòng tin. Miễn là đức tin của các ngươi lớn lên, thì không có gì là quá khó. Hãy tung hô và nhảy mừng thỏa thích! Mọi thứ đều dưới bàn chân các ngươi và trong tầm tay của Ta. Chẳng phải việc thành sự hay hủy diệt được quyết định chỉ bằng một lời của Ta thôi sao?” (Những lời phán của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 75, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). “Ngươi không nên e sợ điều này điều nọ; cho dù phải đối mặt bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm, ngươi đều có khả năng duy trì sự kiên vững trước Ta, không bị cản trở bởi bất kỳ chướng ngại nào, hầu cho ý chỉ của Ta có thể được thực hiện mà không bị trở ngại. Đây là bổn phận của ngươi… Ngươi phải chịu đựng tất cả; vì Ta, ngươi phải sẵn sàng từ bỏ mọi thứ mình sở hữu và làm mọi thứ có thể để theo Ta, và sẵn sàng trả bất kỳ giá nào. Bây giờ là lúc Ta thử ngươi: Ngươi có dâng lòng trung thành của ngươi cho Ta không? Ngươi có thể trung thành theo Ta đến cuối con đường không? Đừng e sợ; với sự hỗ trợ của Ta, ai có thể ngăn trở con đường này chứ?” (Những lời phán của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 10, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Lời Ngài cho tôi đức tin và sức mạnh. Có Đức Chúa Trời hậu thuẫn, tôi còn sợ gì nữa chứ? Dù con rồng lớn sắc đỏ có lộng hành và hung ác đến đâu đi nữa, nó cũng nằm trong sự tể trị của Đức Chúa Trời và là vật phục vụ trong tay Ngài. Không có sự cho phép của Ngài, thì kể cả khi tôi đang ở ngay trước mắt cảnh sát, họ cũng không bắt được tôi. Nhớ lại những năm tháng đi theo Đức Chúa Trời, tôi đã nhiều lần gặp nguy hiểm, suýt thì bị bắt, và đều là nhờ sự bảo vệ kỳ diệu của Ngài mà tôi mới có thể thoát hiểm hết lần này đến lần khác. Ví dụ như một buổi tối năm 2020, có hai người đến kiểm tra căn nhà nơi chúng tôi thuê. Vì có rủi ro về mặt an toàn nên tôi không xuất trình được chứng minh thư, và họ đã muốn tố cáo chúng tôi. Một người đàn ông trong số họ hung tợn nói: “Mày đợi đấy, tao lập tức trở về và báo cảnh sát bắt mày!”. Nói xong thì hắn bỏ đi. Mấy chị em chúng tôi đã tận dụng cơ hội đó và rời đi ngay. Sáng hôm sau, có mười tên cảnh sát đến căn nhà đó. Họ không bắt được chúng tôi, nên đã bắt người chủ nhà ngoại đạo của chúng tôi. Tôi thấy được việc mình có bị bắt hay không là do Đức Chúa Trời định đoạt. Như lời Ngài phán: “Không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, thì Sa-tan khó mà đụng đến thậm chí một giọt nước hay một hạt cát trên đất; không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, Sa-tan thậm chí không được tự ý di chuyển những con kiến trên đất, chứ đừng nói đến loài người, những người đã được Đức Chúa Trời tạo ra” (Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Nếu Đức Chúa Trời cho phép tôi bị bắt, thì trong đó cũng có ý tốt của Ngài, tôi nên thuận phục sự tể trị và an bài của Ngài, vì Ngài mà đứng vững làm chứng.
Tôi lại đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời và nhìn nhận rõ hơn một chút về cái chết. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Các môn đồ đó của Đức Chúa Jêsus đã chết như thế nào? Trong số các môn đồ, có những người bị ném đá, bị kéo lê phía sau một con ngựa, bị đóng đinh lộn ngược xuống, bị ngũ mã phanh thây – mọi kiểu chết chóc đã xảy đến với họ. Lý do cho cái chết của họ là gì? Họ đã bị xử tử đúng luật vì tội lỗi của họ phải không? Không. Họ loan truyền phúc âm của Chúa, nhưng người đời không tiếp nhận, ngược lại còn lên án, đánh chửi, còn đẩy họ vào chỗ chết – đó là cách mà họ tử vì đạo. … Thật ra, đây là cách thể xác của họ đã chết và qua đời; đây là cách thức họ rời khỏi thế giới loài người, nhưng điều đó không có nghĩa kết cục của họ là như vậy. Bất kể những cách thức họ chết và ra đi như thế nào đi nữa, hay nó đã xảy ra làm sao, thì cũng không phải là cách Đức Chúa Trời quy định kết cục cuối cùng cho những sinh mệnh, cho những loài thọ tạo đó. Đây là một điều ngươi phải thấy rõ. Trái lại, họ đã sử dụng một cách chính xác những cách thức đó để lên án thế gian này và làm chứng cho những việc làm của Đức Chúa Trời. Những loài thọ tạo này đã sử dụng mạng sống quý giá nhất của họ – họ đã sử dụng khoảnh khắc cuối cùng của sự sống để làm chứng cho những việc làm của Đức Chúa Trời, để làm chứng cho quyền năng vĩ đại của Đức Chúa Trời và tuyên bố cho Sa-tan và thế gian rằng những việc làm của Đức Chúa Trời là đúng, rằng Đức Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, rằng Ngài là Chúa và là xác thịt nhập thể của Đức Chúa Trời. Thậm chí đến giây phút cuối cùng của sự sống họ, họ không bao giờ chối bỏ danh của Đức Chúa Jêsus. Đây chẳng phải là một hình thức tuyên án thế gian này hay sao? Họ đã dùng mạng sống của mình để tuyên bố với thế gian, để xác nhận với loài người rằng Đức Chúa Jêsus là Chúa, rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, rằng Ngài là xác thịt nhập thể của Đức Chúa Trời, rằng công tác cứu chuộc toàn nhân loại mà Ngài làm khiến cho nhân loại này được tiếp tục sống sót – sự thật này đời đời không bao giờ thay đổi. Những người đã tử vì đạo vì rao truyền phúc âm của Đức Chúa Jêsus, họ đã thực hiện bổn phận của mình đến mức độ nào? Đã đến mức tối đa chưa? Mức tối đa được biểu lộ như thế nào? (Họ đã dâng mạng sống của mình.) Đúng vậy, họ đã trả giá bằng mạng sống của mình” (Rao truyền phúc âm là bổn phận không thể thoái thác của tất cả những người tin Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Ngài phán rất rõ ràng về ý nghĩa của cái chết. Các môn đồ của Đức Chúa Jêsus đã tử vì đạo để loan truyền phúc âm của Chúa. Người thì bị đao chém, người thì bị treo cổ, người thì bị đóng đinh trên thập tự giá. Họ dùng chính mạng sống của mình để làm chứng tốt đẹp, vang dội cho Đức Chúa Trời và làm nhục nhã Sa-tan. Cái chết của họ đều có ý nghĩa, có giá trị và được Đức Chúa Trời khen ngợi. Bề ngoài thì xác thịt của họ đã chết, nhưng đây không phải cái chết thật: Linh hồn của họ vẫn còn sống. Trong công tác ở thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời, cũng có rất nhiều anh chị em đã có được lời chứng về việc chiến thắng Sa-tan. Sau khi bị bắt, bất kể bị cảnh sát tra tấn tàn bạo thế nào, họ cũng thà chết chứ không phản bội Đức Chúa Trời hay trở thành Giu-đa. Còn tôi thì chưa bị bắt mà đã sợ bị đánh chết, làm con rùa rụt cổ và không dám làm bổn phận. Như vậy thì có chút lời chứng nào chứ? Càng nghĩ, tôi càng hối hận, tự trách và xấu hổ vô cùng. Tôi hận mình quá ích kỷ, đê tiện và vô nhân tính. Tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, vì bảo toàn bản thân mà con đã tham sống sợ chết, sống quá hèn nhát và hoàn toàn không có chút lòng trung thành hay thuận phục nào đối với Ngài. Việc con có bị bắt hay không đều do Ngài định đoạt. Con sẵn lòng hoàn toàn phó thác bản thân mình trong tay Ngài và không còn bị cái chết kìm kẹp nữa. Con sẵn lòng đến tận nơi tại các hội thánh để giải quyết vấn đề thực tế và làm tròn bổn phận của mình”. Cầu nguyện xong, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau đó, tôi đã đến một hội thánh. Qua tìm hiểu, tôi phát hiện rằng, các lãnh đạo hội thánh do lo sợ bản thân phải chịu trách nhiệm cho việc các anh chị em bị bắt vì rao truyền phúc âm, nên đã rất bị động trong việc theo sát công tác. Trước tình trạng này, chúng tôi đã cùng nhau ăn uống, thông công lời Đức Chúa Trời. Các lãnh đạo hội thánh cũng nhận thức được rằng việc họ sợ gánh trách nhiệm và không làm công tác thực tế bắt nguồn từ tâm tính Sa-tan ích kỷ, đê tiện của họ, và sẵn lòng xoay chuyển. Sau đó, họ bắt đầu hẹn gặp các nhóm trưởng, chấp sự và người rao truyền phúc âm, để thông công, giải quyết những vấn đề trong công tác phúc âm. Chúng tôi cùng nhau phối hợp, công tác của hội thánh cũng dần dần khởi sắc. Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn Đức Chúa Trời Toàn Năng vì đã tỏ lộ và cứu rỗi tôi!
Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?
Bởi Vương Cúc, Trung QuốcTin Đức Chúa Trời được hơn một năm, thì tôi làm nhóm trưởng trong hội thánh. Diệp Bình là lãnh đạo của hội thánh...
Bởi Thuần Túy, Trung Quốc Vào năm 2020, tôi không thể đi học được vì đại dịch, nên hội thánh cử chị Lưu họp với tôi để cùng ăn và uống lời...
Bởi Chu Minh, Trung Quốc Tuệ Quyên à, Anh đã nhận được thư của em. Trong thư em nói hai đứa con mình đã bị thanh trừ khỏi hội thánh. Lúc...
Bởi Claude, CameroonVào tháng 5 năm 2018, tôi đã tiếp nhận công tác của Đức Chúa Trời Toàn Năng trong thời kỳ sau rốt. Một năm sau, tôi...