Tôi vững bước trên con đường này

30/01/2022

Bởi Hàn Thần, Trung Quốc

Vài năm trước, tôi bị bắt vì rao giảng Phúc Âm. Đảng Cộng Sản đã bỏ tù tôi ba năm vì tội “tổ chức và lợi dụng một tổ chức tà giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật”. Sau khi ra tù, tôi tưởng cuối cùng mình đã có thể tham gia các buổi nhóm họp trở lại và tiếp tục bổn phận, nhưng không ngờ cảnh sát vẫn theo dõi tôi và hạn chế sự tự do của tôi. Khi bố mẹ tôi đưa tôi tới đồn cảnh sát để đăng ký hộ khẩu, viên cảnh sát phụ trách gay gắt bảo tôi, “Cô phải báo cáo với tôi nếu muốn rời khỏi vùng này, và cô bị cấm rời khỏi thành phố này hoặc ra nước ngoài trong năm năm. Cô cũng không được thực hành đức tin. Nếu tôi phát hiện cô tới các buổi hội họp tôn giáo, tôi sẽ tống cô vào lại tù ngay. Lúc đó, đừng hòng có chuyện ra tù!” Nghe vậy, sợ tôi có thể bị bắt lần nữa, bố mẹ tôi bảo chị tôi để mắt đến tôi để đảm bảo tôi không đọc những lời của Đức Chúa Trời hay liên hệ với bất cứ anh chị em nào. Chị tôi tìm cho tôi công việc làm nhân viên bán hàng, và nếu tôi ra ngoài về muộn, chị ấy sẽ gọi tôi và hỏi, “Em đang ở đâu? Đang làm gì vậy?” Một lần, khi tôi đang đọc những lời của Đức Chúa Trời trên máy tính bảng, chị tôi để ý thấy và chất vấn có phải tôi đang đọc lời Ngài hay không, và còn cố giật lấy cái máy tính bảng của tôi. Tôi liền nói rằng mình đang đọc tiểu thuyết thì chị ấy mới để tôi yên. Sau đó, tôi phải nấp trong chăn để đọc lời Đức Chúa Trời sau khi chị ấy đã ngủ, và lén tới các buổi hội họp sau giờ làm.

Một ngày nọ, chị tôi phát hiện một số lời Đức Chúa Trời mà tôi đã chép lại và hỏi tôi, “Em vẫn tin Đức Chúa Trời và tham gia các buổi hội họp đúng không?” Tôi tức giận trả lời, “Có đức tin và thờ phượng Đức Chúa Trời là chính đáng và phải đạo. Hãy để em yên!” Rồi chị ấy vội gọi cho chị hai của tôi, chị ấy liền lái xe đến và vừa bước vào cửa đã tát tôi, mắng tôi rằng, “Sao em vẫn còn dám tin hả? Đức tin của em đẩy em vào tù, khiến cho mẹ ngày nào cũng khóc cạn nước mắt. Nếu em lại bị bắt vào đó, hãy nghĩ xem mẹ sẽ thế nào! Em không thể từ bỏ cái thứ Đức Chúa Trời này và cho mẹ an lòng một lần hay sao?” Nghe chị ấy nói vậy tôi sắp không chịu nổi, và nước mắt chảy dài trên má. Mẹ tôi rất yêu thương tôi kể từ khi tôi còn nhỏ, giờ tôi đã trưởng thành mà vẫn còn khiến bà lo lắng về tôi. Nếu tôi lại bị bắt, liệu bà ấy có chịu được không? Tôi cảm thấy có chút yếu đuối, nên liền cầu nguyện Đức Chúa Trời, xin Ngài bảo vệ lòng tôi. Sau đó, tôi thấy đoạn này trong lời của Đức Chúa Trời: “Đức Chúa Trời đã tạo ra thế gian này và mang con người, một sinh vật sống mà được Ngài ban cho sự sống, vào trong đó. Và rồi con người bắt đầu có cha mẹ và họ hàng, và không còn đơn độc. Kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy thế giới vật chất này, con người đã được định sẵn để tồn tại trong sự tiền định của Đức Chúa Trời. Hơi thở sự sống từ Đức Chúa Trời nuôi sống mỗi một loài sinh vật sống trong suốt quá trình lớn lên đến tuổi trưởng thành(Đức Chúa Trời là nguồn sự sống của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đúng vậy, từng hơi thở của tôi đến từ Đức Chúa Trời. Ngài đã theo dõi và bảo vệ tôi khi tôi lớn lên. Những người tốt bụng và giúp đỡ cho tôi, nhất là tình yêu thương và sự chăm sóc từ bố mẹ tôi, đều là do Đức Chúa Trời an bài. Tôi nên tạ ơn Đức Chúa Trời và đáp lại tình yêu của Ngài. Chối bỏ Đức Chúa Trời hay phản bội Ngài chính là vô lương tâm. Tôi nhớ lại việc mình đã bị cầm tù như thế nào vì tin vào Đức Chúa Trời, làm mẹ tôi căng thẳng và khiến sức khỏe của bà bị suy giảm. Đây chẳng phải đều là do Đảng Cộng Sản hay sao? Nếu bọn họ không bắt và hành hạ tôi, bố mẹ tôi sẽ không phải sợ hãi. Đảng Cộng Sản muốn tôi phản bội Đức Chúa Trời. Tôi sẽ không để âm mưu của bọn họ thành công. Nghĩ như vậy, tôi lấy lại quyết tâm, và tôi biết mình phải tin và đi theo Đức Chúa Trời cho dù gia đình có cản trở thế nào đi nữa. Sau đó, tôi tiếp tục vừa làm việc vừa tham gia các buổi hội họp và chia sẻ Phúc Âm.

Tháng Hai năm 2017, sáng đó tôi đang chuẩn bị đi làm thì nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Người gọi nói, “Đây là Đội Trưởng Trần từ Ủy Ban Chính Trị Pháp Luật. Hãy đến đây trong vòng hai ngày tới để kí cam kết cô sẽ không tin vào Đức Chúa Trời nữa. Toàn bộ những tín hữu địa phương bị bắt và được thả đều đã kí rồi, chỉ còn lại mình cô thôi”. Nghe vậy khiến tôi rất tức giận. Đức tin của tôi chỉ bao gồm tham gia hội họp và đọc lời Đức Chúa Trời, thế mà bọn họ lại tống tôi vào tù vì nó, tra tấn tôi, và cố tẩy não tôi. Giờ tôi ra tù rồi, bọn họ vẫn còn kiểm soát tôi, không để tôi thực hành đức tin hay hội họp, còn cố ép tôi kí giấy từ bỏ đức tin của mình. Bọn họ thật sự hèn hạ và tà ác! Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu tôi bảo ông ta tôi sẽ không kí, liệu có thể nào họ tìm đến chỗ tôi làm việc và bắt tôi tống vào tù lần nữa không? Tôi không muốn vào lại tù và sống một cuộc sống không ra con người như thế. Nên tôi nói với ông ta: “Hai ngày tới tôi bận đi làm và không có thời gian. Vài ngày nữa tôi sẽ đến”. Thật bất ngờ, sáng hôm sau, Đội trưởng Trần đó gửi cho tôi một tin nhắn: “Thẻ bảo hiểm y tế của cô đã được duyệt. Hôm nay ghé lấy nhé”. Tôi đọc tin nhắn và nghĩ thầm: “Mình đâu có đăng ký thẻ bảo hiểm y tế. Đây có phải thủ đoạn của Sa-tan không?” Tôi nhớ đến những gì Đức Chúa Trời đã phán: “Các ngươi hãy luôn thức canh trông đợi, cầu nguyện trước Ta nhiều hơn, phải biết được đủ loại âm mưu quỷ kế của Sa-tan, phải biết các thần, biết con người, biết phân biệt mọi loại người, sự việc và sự vật…(“Chương 17” của Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu trong Lời xuất hiện trong xác thịt). Những lời của Đức Chúa Trời đã nhắc nhở tôi rằng Sa-tan có rất nhiều thủ đoạn. Bằng cách nói toàn bộ tín hữu địa phương bị bắt và được thả đã kí hết chỉ còn mỗi tôi, Đội trưởng Trần đã cố đưa tôi vào tròng. Vì thủ đoạn đó thất bại, bọn họ đã dùng thẻ bảo hiểm y tế làm mồi nhử. Họ thực sự rất xảo quyệt. Nghĩ thông suốt rồi, tôi quyết định không đi.

Rồi sáng hôm sau, bố tôi vội vã đến chỗ làm của tôi với vẻ rất lo lắng và nói, “Hôm qua, Đội trưởng Trần gọi bố đến văn phòng của ông ấy vào sáng sớm. Ông ấy bảo rằng thành phố đang thực hiện một cuộc điều tra đặc biệt xem con còn thực hành đức tin không, và nếu con chịu kí vào giấy cam kết không tin nữa, thì con có thể sinh sống bình thường như những người khác, và sẽ không ai giám sát hay truy lùng con nữa. Nhưng nếu con không kí, con sẽ bị bắt và bị cải tạo trong tù. Nghe lời bố… hãy từ bỏ đức tin và đi kí đi con”. Tôi rất căm phẫn và ghê tởm khi nghe vậy. Tôi nói với bố, “Bố, bố biết rằng tin vào Đức Chúa Trời là con đường đúng đắn. Giờ đây, các thảm họa đang dần trở nên nghiêm trọng. Vào thời kỳ sau rốt, Đức Chúa Trời Toàn Năng bày tỏ lẽ thật để làm tinh sạch và cứu rỗi mọi người khỏi sự bại hoại và thảm họa. Thế nhưng Đảng Cộng Sản lại điên cuồng bắt bớ và bách hại các tín hữu, ép mọi người phải phản bội Đức Chúa Trời để cuối cùng phải xuống địa ngục cùng bọn họ. Kí tên có nghĩa là phản bội Đức Chúa Trời và cuối cùng con sẽ bị hủy diệt! Con không thể kí cái này được”. Bố tôi sợ hãi và bực tức, nói với tôi, “Nếu con không kí, cảnh sát sẽ bắt con quay trở lại nhà tù. Con thực sự muốn chịu khổ trong đó một lần nữa à? Kể cả con không nghĩ cho bản thân, nhưng còn em gái con thì sao? Ai mà tin Đức Chúa Trời, là Đảng Cộng sản theo dõi cả nhà họ. Nhìn chị gái con đi. Con bé tốt nghiệp trường đại học sư phạm và lẽ ra có thể được nhận vào một trường tiểu học tốt, nhưng lại bị đánh trượt khi sàng lọc chính trị vì đức tin của con. Chị họ của con đã phải đi cửa sau và tốn rất nhiều tiền mới được vào một trường trung bình. Và anh họ con đã đỗ kì thi công chức cũng đã bị đánh trượt khi sàng lọc chính trị vì bà của con là một tín hữu. Em gái con sắp tốt nghiệp trường sư phạm năm nay và sẽ phải tìm việc làm, nếu con không kí, con bé sẽ không vượt qua được sàng lọc chính trị và chắc chắn sẽ không tìm được việc. Con định hủy hoại tương lai của nó hay sao? Nghe bố đi, hãy cam chịu mà kí đi. Con không thể tin trong bí mật được hay sao? Sao phải cứng đầu như vậy?” Nhìn vẻ mặt hốc hác của bố tôi, đôi mắt ngấn nước, lo lắng đến nỗi khô cả miệng, tôi cảm thấy thật tồi tệ và lòng đầy mâu thuẫn. Nếu tôi kí, tôi sẽ phản bội Đức Chúa Trời và sẽ bị mang lấy dấu ấn của con thú; tôi sẽ hoàn toàn bị Sa-tan bắt giữ mà không còn hi vọng được cứu rỗi. Nhưng nếu tôi không kí, tôi sẽ bị bắt và tống lại vào tù và sẽ bị tra tấn ở đó. Khoan nói đến chuyện đau đớn thể xác, lỡ tôi bị đánh chết thì sao? Và em gái của tôi, nếu con bé không vượt qua sàng lọc chính trị và tương lai của nó bị ảnh hưởng, cả nhà tôi sẽ căm ghét tôi suốt phần đời còn lại. Nghĩ tới toàn bộ chuyện đó cứ như dao đâm xuyên qua ngực tôi. Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi nói với bố, “Hãy để con suy nghĩ đã”. Sau khi ông ấy đi, tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong nước mắt: “Đức Chúa Trời, con sợ bị cảnh sát bắt, rồi bị tống trở lại vào tù và bị tra tấn, con cũng lo gia đình con sẽ bị dính líu. Con cảm thấy rất yếu đuối. Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy cho con đức tin và sức mạnh, và hướng dẫn con đứng vững trong lời chứng của mình”.

Cầu nguyện xong, tôi tình cờ đọc được một vài lời Đức Chúa Trời. “Khi con người chưa được cứu rỗi, cuộc sống của họ thường bị Sa-tan quấy rầy, và thậm chí kiểm soát. Nói cách khác, những người chưa được cứu rỗi là tù nhân của Sa-tan, họ không có tự do, họ chưa được Sa-tan buông tha, họ không đủ tư cách hay có quyền thờ phượng Đức Chúa Trời, và họ bị Sa-tan truy đuổi sát sao và tấn công một cách tàn độc. Những người như thế không có niềm vui để nói đến, họ không có quyền tồn tại bình thường để nói đến, và hơn nữa họ không có phẩm giá để nói đến. Chỉ khi ngươi đứng lên và chiến đấu với Sa-tan, dùng đức tin nơi Đức Chúa Trời và sự vâng phục, kính sợ Đức Chúa Trời của ngươi làm vũ khí để chiến đấu cuộc chiến sinh tử với Sa-tan, như thế ngươi mới hoàn toàn đánh bại Sa-tan, khiến hắn cúp đuôi bỏ chạy và trở nên nhát sợ bất cứ khi nào hắn thấy ngươi, để hắn hoàn toàn từ bỏ những cuộc tấn công và cáo buộc chống lại ngươi – chỉ khi đó ngươi mới được cứu rỗi và trở nên tự do. Nếu ngươi quyết tâm hoàn toàn cắt đứt với Sa-tan, nhưng không được trang bị những vũ khí giúp ngươi đánh bại Sa-tan, thì ngươi vẫn sẽ gặp nguy hiểm; theo thời gian, khi ngươi đã bị Sa-tan hành hạ quá nhiều đến nỗi không còn chút sức lực nào trong mình, nhưng ngươi vẫn không thể làm chứng, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những cáo buộc và tấn công của Sa-tan chống lại ngươi, vậy thì ngươi sẽ có ít hy vọng được cứu rỗi. Cuối cùng, khi công tác của Đức Chúa Trời được tuyên bố khép lại, ngươi vẫn sẽ ở trong sự kìm kẹp của Sa-tan, không thể thoát ra, và do đó ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội hay hy vọng. Như vậy, ẩn ý chính là những người như thế sẽ hoàn toàn ở trong sự giam cầm của Sa-tan(Công tác của Đức Chúa Trời, tâm tính của Đức Chúa Trời, và chính Đức Chúa Trời II, Lời, Quyển 3 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Nghĩ về những lời của Đức Chúa Trời, tôi nhận ra sự bách hại của Đảng Cộng Sản và sự ngăn cản của gia đình tôi đều là sự thử thách và tấn công từ Sa-tan. Tôi nghĩ đến lúc Gióp bị Sa-tan thử thách. Mọi của cải tài sản đều bị cướp đi, con cái thì chết hết, người ông còn đầy mọc đầy ung nhọt, vợ ông công kích ông, bảo ông từ bỏ Đức Chúa Trời và đi chết đi, nhưng Gióp đã đứng ra làm chứng, dựa vào đức tin của ông và sự tôn kính dành cho Đức Chúa Trời, không bao giờ than trách Đức Chúa Trời hay chối bỏ Ngài, thậm chí còn ngợi khen Ngài, nói rằng: “Ðức Giê-hô-va đã ban cho, Ðức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Ðức Giê-hô-va!” (Gióp 1:21). Gióp đã chiến thắng thử thách của Sa-tan, làm chứng thật lừng lẫy cho Đức Chúa Trời. Khi hạ nhục và đánh bại Sa-tan, Gióp đã trở thành một người tự do. Sau khi ra khỏi tù, Đảng Cộng Sản đã lợi dụng gia đình tôi để cố ép tôi kí giấy cam kết từ bỏ đức tin. Lần nào cũng là sự thử thách và tấn công của Sa-tan. Sa-tan đã lợi dụng tình yêu của tôi dành cho gia đình và sự quan tâm đến tương lai của em gái để khiến tôi phản bội Đức Chúa Trời. Nếu tôi bảo vệ gia đình và lợi ích xác thịt bằng cách phản bội Đức Chúa Trời, chẳng phải tôi sẽ bị Sa-tan giam cầm hay sao? Tôi biết mình không thể mắc mưu Sa-tan, mà phải làm theo tấm gương của Gióp, kiên vững làm chứng cho Đức Chúa Trời và hạ nhục Sa-tan.

Sau đó tôi xem một đoạn phim đọc những lời Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Bất kể Sa-tan ‘hùng mạnh’ đến đâu, bất kể nó trơ tráo và tham vọng như thế nào, bất kể khả năng gây hại của nó lớn cỡ nào, bất kể những chiêu trò nó dùng để làm hư hoại và dụ dỗ con người có đa dạng ra sao, bất kể những trò bịp bợm và mưu đồ nó dùng để dọa dẫm con người có tinh ranh cỡ nào, bất kể hình thức tồn tại của nó có thể thay đổi như thế nào, thì nó cũng chưa bao giờ có thể tạo ra một sinh vật sống nào, chưa bao giờ có thể đặt ra các luật lệ và quy tắc cho sự tồn tại của muôn vật, và chưa bao giờ có thể cai trị và kiểm soát bất kỳ vật gì, dù có tri giác hay vô tri. Trong khắp vũ trụ bao la rộng lớn, không có một người nào hay vật gì được sinh ra từ nó, hoặc tồn tại vì nó; không có một người nào hay vật gì bị nó cai trị hoặc bị nó kiểm soát. Ngược lại, nó không những phải sống dưới sự thống trị của Đức Chúa Trời, mà hơn thế nữa, còn phải tuân theo tất cả những lệnh truyền và mệnh lệnh của Đức Chúa Trời. Không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, thì Sa-tan khó mà đụng đến thậm chí một giọt nước hay một hạt cát trên đất; không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, Sa-tan thậm chí không được tự ý di chuyển những con kiến trên đất, chứ đừng nói đến loài người, những người đã được Đức Chúa Trời tạo ra. Trong mắt Đức Chúa Trời, Sa-tan còn thấp kém hơn những bông hoa huệ trên núi, những con chim bay trên trời, những con cá dưới biển và những con giòi trên đất. Vai trò của nó giữa muôn vật là phục vụ muôn vật, làm việc cho loài người, phục vụ công tác của Đức Chúa Trời và kế hoạch quản lý của Ngài. Bất kể bản chất của nó độc ác thế nào, thực chất của nó xấu xa ra sao, thì điều duy nhất nó có thể làm là nghiêm túc tuân thủ chức năng của nó: phụng sự Đức Chúa Trời và tạo một đối trọng với Đức Chúa Trời. Đó là bản chất và vị trí của Sa-tan. Thực chất của nó không liên quan đến sự sống, không liên quan đến quyền năng, không liên quan đến thẩm quyền; nó đơn thuần là một món đồ chơi trong tay Đức Chúa Trời, chỉ là một cái máy phục vụ Đức Chúa Trời!(Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Xem đoạn phim này giúp tôi thấu hiểu thẩm quyền và quyền tối thượng của Đức Chúa Trời. Dù Sa-tan có tàn ác thế nào đi nữa, nó chỉ là một con tốt trong tay Đức Chúa Trời, một công cụ để phục vụ cho Ngài. Nghĩ lại lúc tôi bị bắt và tra tấn trong tay Đảng Cộng Sản, khi xác thịt của tôi yếu đuối, những lời của Đức Chúa Trời đã củng cố đức tin của tôi và đưa tôi vượt qua mọi khó khăn. Sau khi tôi ra tù, Đảng Cộng Sản tiếp tục giám sát tôi, và gia đình tôi, bị tin đồn của chúng tẩy não, cũng đã canh chừng tôi. Nhưng nhờ sự hướng dẫn trong lời của Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu một số lẽ thật, chiến thắng hết thử thách này đến thử thách khác, và quyết tâm đi theo Đức Chúa Trời của tôi càng mạnh mẽ hơn. Qua tất cả chuyện đó, tôi thấy rằng Sa-tan chỉ là một công cụ để Đức Chúa Trời hoàn thiện những người được Ngài chọn. Tôi chẳng có gì phải sợ cả. Đức Chúa Trời cai quản tất cả – Ngài nắm giữ định mệnh của tất cả mọi người. Sự sống chết của tôi nằm trong tay Đức Chúa Trời và không ai khác quyết định được. Dù em tôi có tìm được việc hay không, con bé sẽ có tương lai ra sao – những điều này đều được Đức Chúa Trời quyết định. Đảng Cộng Sản còn không thể điều khiển số phận của riêng bọn họ, vậy sao họ có thể điều khiển sự sống chết của tôi, và tương lai của em gái tôi được chứ? Kể cả nếu một ngày tôi bị cảnh sát bắt và tra tấn một lần nữa, cũng sẽ là vì Đức Chúa Trời cho phép nó xảy ra. Tôi phải nương cậy vào Đức Chúa Trời và làm chứng. Nếu tôi chỉ biết giữ tính mạng, lo lắng cho lợi ích của gia đình, và kí vào giấy phản bội Đức Chúa Trời, đó sẽ là dấu vết của sự nhục nhã. Kể cả còn sống, tôi cũng chỉ như một xác chết biết đi. Nghĩ thế, tôi đã cứng rắn chống lại bất cứ sự thử thách và tấn công nào từ Sa-tan, và kiên vững trong lời chứng của mình và hạ nhục Sa-tan!

Đêm đó khi về nhà, chị tôi mắng tôi: “Ủy Ban Chính Trị Pháp Luật cho em ba ngày. Ngày mai là hạn cuối. Em có định kí không? Bố mẹ chúng ta già rồi mà cứ phải hao tâm tổn trí vì em mãi. Bố mẹ đã mất ăn mất ngủ suốt ba năm em ở trong tù. Giờ em ra tù rồi, nhưng vẫn còn là một tín hữu, nên bố mẹ vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Em nỡ để họ thất vọng như thế này sao? Em còn có lương tâm không? Kí tờ giấy đó thì em chết hay sao?” Tôi nhận ra đây chính là Sa-tan đang tấn công tôi qua gia đình của tôi một lần nữa. Tôi nhớ tới những lời của Đức Chúa Trời: “Ngươi phải sở hữu sự can đảm của Ta trong ngươi, và ngươi phải có những nguyên tắc khi đến lúc đối mặt với những người họ hàng không tin. Tuy nhiên, vì lợi ích của Ta, ngươi cũng không được chịu thua bất kỳ thế lực bóng tối nào. Hãy dựa vào sự khôn ngoan của Ta để bước đi con đường hoàn thiện; đừng cho phép bất kỳ âm mưu nào của Sa-tan được thực hiện. Hãy dồn mọi nỗ lực của ngươi vào việc dâng lòng ngươi trước Ta, và Ta sẽ an ủi ngươi, mang cho ngươi sự bình an và hạnh phúc. Đừng gắng sức để theo một cách nhất định trước những người khác; chẳng phải việc làm Ta thỏa mãn mang nhiều giá trị và trọng lượng hơn sao? Khi đáp ứng Ta, chẳng phải ngươi sẽ càng được đầy tràn sự bình an, hạnh phúc suốt cuộc đời và vĩnh cửu sao?(“Chương 10” của Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu trong Lời xuất hiện trong xác thịt). Tôi biết đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời là con đường đúng đắn, và tôi phải trung thành với Ngài dù có bất cứ chuyện gì. Đảng Cộng Sản lừa dối và gây áp lực lên gia đình tôi để cản trở đức tin của tôi. Việc này rõ ràng cho tôi thấy thực chất ác ma của Đảng Cộng Sản căm ghét lẽ thật và trở thành kẻ địch của Đức Chúa Trời. Tôi vô cùng khinh bỉ và cự tuyệt Đảng Cộng sản. Đức Chúa Trời cũng đang kiểm tra đức tin và sự dâng hiến của tôi tới Ngài trong những tình cảnh này. Dù không có chút hiểu biết hay sự ủng hộ từ những người khác, nhưng tôi phải kiên vững làm chứng và hạ nhục Sa-tan. Nghĩ vậy, tôi nói với chị mình: “Bố mẹ chúng ta mất ăn mất ngủ, lúc nào cũng lo lắng, là lỗi tại ai? Chẳng phải đây đều là lỗi của Đảng Cộng Sản hay sao? Tin vào Đức Chúa Trời, làm một người tốt và đi theo con đường đúng đắn là điều chính đáng và phải đạo. Nhưng Đảng không chỉ bắt em, họ còn khiến gia đình ta bị liên lụy, khiến chúng ta không còn đường thoát. Đảng mới chính là thủ phạm!” Lúc đó, chị hai của tôi gọi, yêu cầu một câu trả lời: “Ngày mai em có kí hay là không? Em chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là kí giấy cam kết không tin vào Đức Chúa Trời nữa và tiếp tục làm việc, kiếm tiền, và sống cuộc sống tốt đẹp, hoặc em không kí và chờ bị tống giam!” Tôi kiên quyết trả lời: “Kể cả em có phải vào tù, em cũng sẽ không kí tờ giấy đó đâu!” Chị ấy tức giận cúp máy, và chị gái kia của tôi cũng phớt lờ tôi.

Sau đó tôi được chuyển ra khỏi thành phố đó vì việc bổn phận. Tôi đã cắt đứt ràng buộc với Sa-tan và hiến dâng thân mình cho Đức Chúa Trời, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đó là chuyện từ hơn ba năm trước. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về toàn bộ trải nghiệm đó, tôi lại cảm thấy trong lòng rất bình yên. Tôi cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất tôi từng có, và tôi sẽ không bao giờ hối hận.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Gánh nặng của sự giả hình

Bởi Tô Vãn, Trung Quốc Tháng 8 năm 2020, vì ham mê mưu cầu danh dự địa vị và làm việc kiểu tắc trách, đối phó, cẩu thả, mà chị bị lãnh đạo...

Bài học từ Sự chỉ trích

Bởi Tống Vũ, Hà Lan Vào tháng Năm vừa qua, một chị đã báo cáo với tôi rằng chị Lục đã bảo chị ấy có ít nhất ba lãnh đạo hội thánh là các...

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger