Hậu quả của việc đố kỵ quá mức
Bởi Cần Mặc, Trung QuốcNăm 2016, tôi làm video trong hội thánh. Tôi thấy chị Tâm Thành làm ra nhiều video hơn, và khi chúng tôi thảo luận,...
Hoan nghênh tất cả những người tìm kiếm sự xuất hiện của Đức Chúa Trời!
Năm 2023, vì tố chất của tôi kém, không đảm nhiệm được bổn phận văn tự, nên lãnh đạo đã sắp xếp cho tôi đi rao truyền phúc âm. Lúc đó, tôi cảm thấy có chút mất mặt. Tôi nghĩ: “Nếu các anh chị em đều biết vì có tố chất kém mà mình bị cách chức thì họ sẽ nghĩ sao về mình đây?”. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Một ngày nọ, trở về sau khi rao truyền phúc âm, tôi nhận được thư của lãnh đạo, nói rằng hiện tại đang thiếu người, lãnh đạo muốn tôi quay lại nơi tôi làm bổn phận lúc đầu. Đọc đến đây, tôi cảm thấy rất vui mừng, “Vậy là mình lại có thể làm bổn phận văn tự rồi!”. Nhưng khi vừa đọc tiếp, tôi lập tức nản lòng. Hóa ra lãnh đạo muốn tôi đến đó để làm bổn phận tiếp đãi. Lúc đó, tôi thấy thất vọng cùng cực, nghĩ thầm: “Thôi xong, bổn phận này toàn do những anh chị em lớn tuổi đảm nhận. Sao mình lại sa sút đến mức phải đi nấu ăn cho mọi người thế này? Thật là mất giá trị, mất mặt quá đi! Hơn nữa, trước đây mình từng làm bổn phận văn tự, mà giờ chớp mắt một cái lại làm tiếp đãi. Mình làm sao có thể đối mặt với các anh em cùng phối hợp trước kia chứ? Mình từng làm lãnh đạo, từng làm bổn phận văn tự, các anh chị em ở quê đều cho rằng mình là nhân tài. Họ mà biết bây giờ mình đang nấu ăn và làm tiếp đãi ở bên ngoài thì sẽ nghĩ gì về mình chứ? Mình sẽ phải giấu mặt mũi vào đâu đây?”. Nghĩ đến đây, tôi thấy trong lòng rất chống đối và không muốn tiếp nhận bổn phận này, nhưng vẫn miễn cưỡng bằng lòng vì lo rằng lãnh đạo sẽ nói tôi không thuận phục.
Khi đến nhà tiếp đãi, tôi thấy hơi khó đối diện với những anh em mà mình quen biết trước đây, cảm thấy mình thấp kém. Để tránh phải ngại ngùng, tôi cố gắng ở một mình trong phòng càng nhiều càng tốt, giảm thiểu việc tiếp xúc với họ. Thấy họ ăn xong rồi đi làm bổn phận, còn mình thì bận bịu rửa chén, lau bàn và quét sàn, tôi bắt đầu có chút ức chế khi làm việc, cảm thấy mình giống như một người giúp việc. Có lúc, tôi vứt cây chổi sang một bên, hai ngày liền cũng không quét dọn, vệ sinh, và đôi khi, các anh em còn giúp tôi quét dọn. Có một anh em gặp vấn đề sức khỏe, không ăn được đồ cay, và đã nhiều lần nhắc tôi đừng nấu quá cay. Nhưng tôi lại không thể đón nhận việc này một cách đúng đắn, cho rằng họ đang xem tôi như đầy tớ, nên thấy giận dỗi trong lòng. Lúc nấu ăn, tôi không bỏ một trái ớt nào vào, thà để cho ớt hư thối chứ không ăn, coi đó là cách để trút bỏ sự bất mãn trong lòng. Thấy thái độ của tôi như vậy, các anh chị em cũng không nhắc gì đến nữa. Sau đó, tôi cũng thấy có lỗi trong lòng và biết mình không nên làm vậy, nhưng lại không thể khống chế bản thân. Tôi ngày càng vô trách nhiệm trong bổn phận, nấu ăn khi thì quá nhiều, khi thì quá ít. Tôi cũng không hỏi thăm xem các anh em ăn có no hay không, và trong lòng thì luôn muốn thoái thác bổn phận này. Nhưng tôi lại sợ các anh chị em nói tôi không thuận phục hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời sắp đặt, nên không dám nhắc đến. Nhưng mỗi khi đối mặt với nồi niêu xoong chảo và việc chà rửa, tôi lại thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy: “Bổn phận này toàn là do những anh chị em lớn tuổi đảm nhận. Những anh chị em quen biết mình mà biết mình là người nấu ăn, thì còn ai xem trọng mình nữa đây?”. Vừa nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ấm ức đến khó chịu. Tôi nhận ra tình trạng của mình không đúng, nên đã thầm cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con biết có tâm ý của Ngài trong hoàn cảnh mà con đang gặp phải. Xin Ngài dẫn dắt để con có thể thuận phục”.
Sau đó, tôi phản tỉnh lại bản thân, “Vì sao mình luôn không muốn làm bổn phận tiếp đãi chứ?”. Một ngày nọ trong lúc tĩnh nguyện, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời rất phù hợp với tình trạng của mình. Đức Chúa Trời phán: “Sự trân quý danh tiếng và địa vị của những kẻ địch lại Đấng Christ vượt xa những người bình thường, và là điều trong thực chất tâm tính của họ; đó không phải là một sự quan tâm nhất thời, hay tác động thoáng qua của môi trường xung quanh họ, mà là thứ trong sự sống, xương tủy của họ, cho nên đó là thực chất của họ. Nói như vậy nghĩa là trong mọi việc kẻ địch lại Đấng Christ làm, điều đầu tiên họ cân nhắc là danh tiếng và địa vị của riêng họ, không gì khác. Đối với một kẻ địch lại Đấng Christ, danh tiếng và địa vị là sự sống của họ, và là mục tiêu mưu cầu cả đời của họ. Trong tất cả những việc họ làm, điều đầu tiên họ cân nhắc là: ‘Điều gì sẽ xảy ra với địa vị của tôi? Và với danh tiếng của tôi? Làm điều này sẽ mang lại thanh thế cho tôi không? Điều này sẽ nâng cao vị thế của tôi trong tâm trí mọi người chứ?’. Đó là điều đầu tiên họ nghĩ đến, là bằng chứng hùng hồn cho thấy họ có tâm tính và thực chất của những kẻ địch lại Đấng Christ; vậy nên họ mới suy xét vấn đề kiểu như vậy. Có thể nói rằng đối với một kẻ địch lại Đấng Christ, danh tiếng và địa vị không phải là yêu cầu bổ sung nào đó, càng không phải là những thứ ngoài thân, có hay không đều được. Chúng là một phần của bản tính những kẻ địch lại Đấng Christ, chúng nằm trong xương tủy họ, trong máu họ, chúng là những gì bẩm sinh của họ. Những kẻ địch lại Đấng Christ không thờ ơ với việc họ có danh tiếng và địa vị hay không; đây không phải là thái độ của họ. Vậy thì, thái độ của họ là gì? Danh tiếng và địa vị được kết nối mật thiết với cuộc sống hàng ngày của họ, trạng thái hàng ngày của họ, với những gì họ mưu cầu hàng ngày. … Có thể nói, trong thâm tâm của những kẻ địch lại Đấng Christ, việc mưu cầu lẽ thật khi tin Đức Chúa Trời chính là việc mưu cầu danh tiếng và địa vị; việc mưu cầu danh tiếng và địa vị cũng là việc mưu cầu lẽ thật, đạt được danh tiếng và địa vị là đạt được lẽ thật và sự sống. Nếu họ cảm thấy họ không có được danh lợi hay địa vị, không có ai ngưỡng mộ họ, coi trọng họ, hoặc theo họ, thì họ rất thất vọng, họ cho rằng tin vào Đức Chúa Trời chẳng để làm gì, không có giá trị gì, và họ tự hỏi: ‘Tin đức chúa trời như vậy có phải là một sự thất bại không? Có phải mình hết hy vọng rồi không?’. Họ thường tính toán những điều như thế trong lòng, họ tính toán làm sao có thể tạo một chỗ đứng cho chính mình trong nhà Đức Chúa Trời, làm sao họ có thể có danh tiếng cao trọng trong hội thánh, làm sao để khiến mọi người lắng nghe khi họ nói, và ủng hộ khi họ hành động, làm sao để họ đi đâu cũng có người đi theo; và làm sao để họ có tiếng nói quyết định trong hội thánh, có danh, có lợi và địa vị – trong lòng họ thật sự tập trung vào những điều như vậy. Đây là những gì mà những người như vậy mưu cầu” (Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)). Đức Chúa Trời vạch rõ rằng kẻ địch lại Đấng Christ xem địa vị và danh tiếng như nguồn sống của mình. Bất kể làm bổn phận gì, họ cũng không bao giờ xem xét lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, mà chỉ xem bản thân có được thể diện và được người khác xem trọng hay không. Một khi họ không có được danh tiếng và địa vị, thì giống như bị cướp đi mạng sống vậy. Đó là do thực chất của kẻ địch lại Đấng Christ quyết định. Biểu hiện của tôi giống hệt biểu hiện của kẻ địch lại Đấng Christ mà Đức Chúa Trời vạch rõ. Tôi cho rằng làm lãnh đạo hoặc làm bổn phận có yếu tố kỹ thuật, đáng nể và nổi bật thì sẽ có thể được người khác xem trọng, sống như vậy thì mới có giá trị và ý nghĩa. Ngược lại, làm bổn phận tiếp đãi thì thấp kém và chẳng được ai coi trọng. Khi bị cách chức khỏi bổn phận văn tự, tôi thấy mình như bị lấy mất mạng sống vậy. Tôi sợ các anh chị em biết tôi bị điều chỉnh vì có tố chất kém thì sẽ coi thường tôi. Đặc biệt là khi được yêu cầu làm bổn phận tiếp đãi, tôi cảm thấy toàn thân tê liệt. Tôi nghĩ đến ngày trước mình từng làm lãnh đạo hội thánh, thường xuyên nhóm họp, thông công với các anh chị em và triển khai công tác, trong mắt của họ, tôi cũng được xem là một nhân tài. Nhưng giờ tôi lại trở thành người lo cơm nước, cảm thấy mình đã mất sạch mặt mũi. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tôi lại cảm thấy ấm ức, khó chịu trong lòng và không thể thuận phục nổi. Một người anh em không thể ăn đồ quá cay vì lí do sức khỏe, và đã nhiều lần nhắc tôi cho ít ớt thôi. Đây là một yêu cầu hợp lý, cũng là chuyện tôi phải cân nhắc với tư cách là người tiếp đãi, lẽ ra tôi phải tiếp nhận điều này. Thế nhưng, tôi không cảm thông cho người anh em kia, còn cho rằng anh ấy xem thường tôi, nên đã xung đột với anh ấy, và thậm chí là trút giận lên bổn phận. Tôi đã bị địa vị và danh tiếng hại đến mức ngay cả nhân tính bình thường cũng không còn. Tôi không suy nghĩ làm sao để làm tốt bổn phận, tiếp đãi các anh chị em cho tốt, mà đầu óc chỉ toàn là danh tiếng và địa vị của bản thân, còn luôn muốn thoái thác bổn phận. Tôi thực sự quá vô lương tâm và vô nhân tính rồi. Tôi thầm cầu nguyện với Đức Chúa Trời, sẵn lòng hối cải và nhìn nhận đúng đắn về bổn phận.
Một ngày nọ, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Con người không đứng đúng vị trí của mình, không làm tốt việc mình nên làm, cũng như không làm tốt bổn phận của mình ở những việc nào thì trong lòng sẽ nảy sinh một nút thắt, đây là vấn đề hiện thực nhất, nhất định phải giải quyết. Vậy phải giải quyết như thế nào? Nên có thái độ như thế nào? Đầu tiên phải có lòng xoay chuyển. Lòng xoay chuyển này nên thực hành như thế nào? Ví dụ như, có người làm lãnh đạo một, hai năm, bởi vì tố chất kém nên không thể đảm đương công việc, chuyện gì cũng nhìn không thấu, cũng không biết dùng lẽ thật để giải quyết vấn đề, không làm được công tác thực tế, cho nên bị thay thế. Nếu bị thay thế mà vẫn có thể tiếp tục thuận phục, vẫn tiếp tục thực hiện bổn phận, có lòng xoay chuyển thì người đó nên làm như thế nào? Đầu tiên, người đó nên nhận thức được rằng: ‘Việc Đức Chúa Trời làm không sai, tố chất của mình kém như vậy, thời gian dài như vậy mà mình cũng không làm được công tác thực tế gì, làm chậm trễ công tác hội thánh và lối vào sự sống của anh chị em. Nhà Đức Chúa Trời không khai trừ mình đã là không tệ rồi. Mình mặt dày quá, cứ ở mãi vị trí này, còn cảm thấy như mình đã làm rất nhiều công tác to lớn vậy, thật không có lý trí!’. Người đó có thể căm ghét chính mình, trong lòng nảy sinh sự ăn năn, đây có phải là một loại biểu hiện của lòng xoay chuyển không? Người đó có thể nói như vậy nghĩa là đã có lòng xoay chuyển. Nếu người đó tự nhủ trong lòng rằng: ‘Ở vị trí lãnh đạo thời gian dài như vậy, mình luôn mưu cầu lợi ích của địa vị, cố gắng giảng đạo lý, trang bị đạo lý, không mưu cầu lối vào sự sống, lần này bị cách chức mình mới thấy mình kém quá nhiều, thiếu sót quá nhiều. Việc Đức Chúa Trời làm không sai, mình phải thuận phục. Trước đây mình có địa vị, anh chị em đối xử với mình rất tốt, đi đến đâu cũng có người vây quanh, giờ đây không ai để ý, bị họ từ chối, cũng phải thôi, mình nên chịu báo ứng này. Ngoài ra, loài thọ tạo ở trước mặt Đức Chúa Trời làm gì có địa vị? Địa vị có cao hơn đi chăng nữa thì đó cũng không phải là kết cục hay đích đến. Đức Chúa Trời uỷ thác cho mình không phải để mình đứng vào địa vị, hưởng thụ địa vị, mà là để mình thực hiện bổn phận, để mình có thể làm cái gì thì làm cái đó. Mình phải có thái độ thuận phục đối với sự tể trị của Đức Chúa Trời và sự sắp xếp của nhà Đức Chúa Trời. Mặc dù thuận phục rất khó, nhưng mình cũng phải thuận phục, việc Đức Chúa Trời làm không sai, cho dù mình có hàng ngàn, hàng vạn lý do, nhưng đó đều không phải là lẽ thật, thuận phục Đức Chúa Trời mới là lẽ thật!’. Đây chính là biểu hiện của sự xoay chuyển. Nếu người ta có những thứ này, Đức Chúa Trời sẽ đánh giá họ như thế nào? Ngài sẽ nói rằng đó là một người có lương tâm và lý trí. Đánh giá này có cao quá không? Cũng không quá cao, chỉ là có lương tâm, có lý trí, nhưng vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn Đức Chúa Trời muốn hoàn thiện, nhưng đối với người như vậy mà nói thì đã rất khó có được, có thể tiếp tục thuận phục là rất đáng quý. Tiếp theo, người này phải mưu cầu như thế nào thì mới có thể khiến Đức Chúa Trời thay đổi cách nhìn của Ngài đối với họ, điều đó phụ thuộc vào con đường mà họ chọn” (Chỉ bằng cách giải quyết những quan niệm của mình thì mới có thể tiến vào đúng hướng của đức tin nơi Đức Chúa Trời (3), Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Sau khi đọc lời Đức Chúa Trời, tôi cảm thấy hổ thẹn và có lỗi. Người có lương tâm và lý trí, khi bị điều chỉnh bổn phận hoặc là cách chức, thì sẽ có thể phản tỉnh, nhận biết thiếu sót của mình và có thái độ thuận phục đối với Đức Chúa Trời. Họ không viện lý do, không ra điều kiện, mà sẽ tiếp nhận và có lòng quay đầu lại. Tôi nghĩ lại việc mình có tố chất kém, không đảm đương nổi bổn phận văn tự, làm bổn phận nhiều tháng không có kết quả, thế nên việc lãnh đạo điều chỉnh bổn phận của tôi là hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc lẽ thật. Hơn nữa, nếu tiếp tục làm bổn phận đó thì tôi cũng sẽ làm chậm trễ công tác, tình trạng của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng và trở nên tiêu cực vì tố chất không đủ. Sắp xếp như vậy là có lợi cho công tác của hội thánh và cho chính tôi. Thế nhưng, tôi đã không biết ơn Đức Chúa Trời, mà còn tiêu cực, oán trách, cho rằng mình được giao làm bổn phận tiếp đãi là quá thấp kém, như thể bị sỉ nhục nặng nề vậy. Hàng ngày, tôi chỉ làm bổn phận một cách miễn cưỡng. Tố chất của tôi kém, thế nhưng nhà Đức Chúa Trời không đào thải tôi, còn cho tôi cơ hội làm bổn phận. Đây là ân điển của Đức Chúa Trời, lẽ ra tôi nên biết ơn Ngài, tiếp nhận và thuận phục vô điều kiện mới đúng. Vậy mà tôi lại không biết điều, còn tiêu cực, lười biếng, không phục và bất bình. Tôi thực sự không có một chút lương tâm và lý trí nào cả!
Sau đó, tôi phản tỉnh lại bản thân: Tại sao khi làm bổn phận, tôi luôn bị kìm kẹp bởi địa vị và thể diện chứ? Tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời và đã tìm thấy căn nguyên của vấn đề. Đức Chúa Trời phán: “Các ngươi có luôn muốn tung cánh bay, các ngươi có luôn muốn bay bổng một mình, muốn làm đại bàng thay vì chim nhỏ không? Đây là tâm tính gì? Đây có phải là nguyên tắc ứng xử của con người không? Việc ngươi theo đuổi cách cư xử của con người nên dựa trên lời Đức Chúa Trời; chỉ có lời Đức Chúa Trời mới là lẽ thật. Các ngươi đã bị Sa-tan làm bại hoại quá sâu sắc và luôn lấy văn hóa truyền thống – lời của Sa-tan – làm lẽ thật, làm mục tiêu theo đuổi của ngươi, điều này khiến ngươi dễ đi sai đường, đi con đường chống đối Đức Chúa Trời. Những suy nghĩ và quan điểm của nhân loại bại hoại và những điều họ phấn đấu để đạt được trái ngược với ý của Đức Chúa Trời, với lẽ thật, và với quy luật về sự tể trị vạn vật của Đức Chúa Trời, sự sắp đặt mọi sự của Ngài và việc Ngài kiểm soát số phận của nhân loại. Vì vậy, dù theo tư tưởng và quan niệm của con người, kiểu theo đuổi này có đúng đắn và hợp lý thế nào đi nữa thì theo quan điểm của Đức Chúa Trời chúng vẫn không phải là những điều tích cực, và chúng không phù hợp với tâm ý của Ngài. Bởi vì ngươi đi ngược với sự thật rằng Đức Chúa Trời tể trị vận mệnh của nhân loại, vì ngươi muốn bay bổng một mình, tự nắm lấy vận mệnh của mình, nên ngươi luôn đâm đầu vào tường, đến nỗi máu tuôn ra xối xả từ đầu ngươi và ngươi chẳng bao giờ thành công việc gì. Tại sao ngươi chẳng thành công việc gì? Bởi vì quy luật mà Đức Chúa Trời thiết lập thì không một loài thọ tạo nào được sửa đổi. Thẩm quyền và uy quyền của Đức Chúa Trời vượt trên tất cả, không một loài thọ tạo nào xâm phạm được. Con người thật không biết tự lượng sức mình. Điều gì khiến người ta luôn mong muốn thoát khỏi sự tể trị của Đức Chúa Trời, luôn mong muốn tự nắm lấy vận mệnh và hoạch định tương lai cho mình, mong muốn kiểm soát tiền đồ, đường hướng và mục đích sống của mình? Khởi điểm này bắt nguồn từ đâu? (Thưa, từ tâm tính Sa-tan bại hoại.) Vậy tâm tính Sa-tan bại hoại mang lại cho con người điều gì? (Sự đối kháng với Đức Chúa Trời.) Hậu quả của việc con người đối kháng với Đức Chúa Trời là gì? (Thưa, là đau khổ.) Chỉ là đau khổ sao? Phải là sự diệt vong! Sự đau đớn cũng chưa là gì. Điều ngươi thấy ngay trước mắt mình là sự đau khổ, sự tiêu cực và yếu đuối, và đó chính là sự chống đối và oán trách – những điều này sẽ mang đến kết cục gì? Sự hủy diệt! Đây không phải là chuyện nhỏ, không phải là trò đùa” (Tâm tính bại hoại chỉ có thể được giải quyết bằng cách tiếp nhận lẽ thật, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được rằng mình chủ yếu bị trói buộc bởi những độc tố của Sa-tan như “Chim đi để tiếng, người đi để danh”, hay “Người vươn lên cao, nước chảy xuống thấp”, và sống vì danh lợi mọi lúc mọi nơi. Lúc nhỏ, tôi đã rất ham mê danh tiếng và địa vị. Mười mấy tuổi thì tôi đã nghỉ học, khi đó, thấy rất nhiều người làm nghề thợ hồ, tôi đã tự nhủ: “Cả đời này dù có nghèo mà chết thì mình cũng không bao giờ làm thợ hồ!”. Tôi tin rằng đó là công việc của những người thiếu năng lực và không có tiền đồ. Tôi đặc biệt ngưỡng mộ những người làm ăn lớn, ăn mặc bảnh bao, đi đến đâu cũng được người ta xem trọng và ngưỡng mộ. Sau đó, tôi bắt đầu học làm ăn, mọi người trong làng đều khen tôi, và nói: “Thằng bé này gan dạ, sau này nhất định sẽ có tiền đồ”. Tôi thấy rất vui khi nghe những lời này. Từ đó về sau, bất kể làm gì, tôi cũng phải cân nhắc xem việc đó có thể diện hay không, có khiến người khác xem trọng mình không. Sau khi tin Đức Chúa Trời, tôi vẫn tiếp tục sống dựa theo những độc tố Sa-tan này. Tôi cho rằng tin Đức Chúa Trời mà chỉ là một tín đồ bình thường, làm chút bổn phận lao lực thôi thì không có giá trị, thế nên tôi đã mưu cầu làm lãnh đạo, hoặc là làm bổn phận có yếu tố kỹ thuật, có thể nổi bật, khiến người ta ngưỡng mộ và xem trọng. Tôi cho rằng như vậy mới có giá trị và ý nghĩa. Vì vậy, khi làm bổn phận, tôi vô cùng tích cực, có thể vứt bỏ và buông bỏ mọi thứ. Tôi nghĩ lại trước đây khi mình làm lãnh đạo, đi đến đâu cũng được các anh chị em xem trọng. Nhất là khi nghe họ nói muốn tôi đến nhóm họp và thông công nhiều hơn, tôi vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải. Khi làm bổn phận người giảng đạo cũng giống như vậy, mỗi lần tôi đến hội thánh, các anh chị em đều rất vui khi nhìn thấy tôi, tôi cũng cảm thấy nở mày nở mặt, làm bổn phận thì tràn đầy nhiệt huyết, dù phải đi tới lui giữa vài hội thánh, tôi cũng không thấy mệt. Nhưng khi được giao làm bổn phận tiếp đãi, tôi lại héo như tàu lá chuối. Tôi cho rằng làm bổn phận này là thấp kém, nên thầm chống đối, oán trách trong lòng, rồi tiêu cực và lười biếng trong bổn phận. Khi nấu cơm, hoặc là tôi nấu quá nhiều đến mức thừa mứa ra, hoặc là nấu quá ít, không đủ ăn. Có lúc, thấy còn đồ thừa thì tôi chỉ làm qua loa chiếu lệ cho xong một bữa ăn, không quan tâm liệu các anh em ăn có no không. Tôi cũng không cân nhắc cho sức khỏe của người anh em kia, và khi anh ấy nhắc nhở nhiều lần, tôi còn không được vui. Lúc tâm trạng không tốt thì đến cả việc dọn dẹp vệ sinh tôi cũng không làm. Tôi sống dựa theo những độc tố Sa-tan này nên ngày càng mất đi lý trí và nhân tính bình thường. Nếu không chịu hối cải, tôi không chỉ bị các anh chị em chán ghét, mà Đức Chúa Trời cũng sẽ không vui và lâu dần, Đức Thánh Linh cũng sẽ lìa bỏ tôi. Khi nhận thức được điều này, tôi thấy có chút sợ hãi, nên đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt để tôi thuận phục sự sắp đặt, an bài của Ngài và làm tốt bổn phận của mình.
Sau đó, tôi lại đọc được hai đoạn lời Đức Chúa Trời và mới hiểu được cách để tiếp cận bổn phận. Đức Chúa Trời phán: “Trong nhà Đức Chúa Trời, bất cứ khi nào một việc gì đó được sắp xếp cho ngươi làm, cho dù đó là công việc khó khăn hay mệt mỏi, và dù ngươi có thích hay không, thì đó cũng là bổn phận của ngươi. Nếu ngươi có thể coi đó là sự ủy nhiệm và trách nhiệm mà Đức Chúa Trời đã giao cho ngươi, thì ngươi có liên quan đến công tác cứu rỗi con người của Ngài. Và nếu những gì ngươi làm và bổn phận mà ngươi thực hiện có liên quan đến công tác cứu rỗi con người của Đức Chúa Trời, và ngươi có thể thành tâm thành ý chấp nhận sự ủy nhiệm mà Đức Chúa Trời đã giao cho ngươi, thì Ngài sẽ coi ngươi như thế nào? Ngài sẽ coi ngươi như một thành viên trong gia đình Ngài. Đó là phước lành hay tai họa? (Phước lành.) Đó là một phước lành rất lớn” (Thực hiện bổn phận đạt tiêu chuẩn là gì?, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). “Chức năng của các ngươi với tư cách là những loài thọ tạo là gì? Điều này liên quan đến sự thực hành và bổn phận của một người. Ngươi là một loài thọ tạo, và nếu Đức Chúa Trời ban cho ngươi ân tứ ca hát, và nhà Đức Chúa Trời sắp xếp cho ngươi ca hát, thì ngươi phải hát cho hay. Nếu ngươi có ân tứ rao truyền phúc âm, và nhà Đức Chúa Trời sắp xếp cho ngươi đi rao truyền phúc âm, thì ngươi nên đi rao truyền phúc âm thật tốt. Khi dân được Đức Chúa Trời chọn bầu ngươi làm lãnh đạo, thì ngươi nên gánh vác sự ủy thác làm lãnh đạo này và dẫn dắt dân được Đức Chúa Trời chọn ăn uống lời Đức Chúa Trời, thông công về lẽ thật và bước vào thực tế. Khi làm vậy, ngươi sẽ làm tốt bổn phận của mình. Sự ủy thác Đức Chúa Trời trao cho con người vô cùng quan trọng và ý nghĩa! Vậy, ngươi nên đảm nhận sự ủy thác này và phát huy chức năng của mình như thế nào? Đây là một trong những vấn đề lớn nhất mà ngươi đối mặt, và ngươi phải đưa ra lựa chọn. Có thể nói rằng đây là thời điểm quan trọng quyết định liệu ngươi có thể đạt được lẽ thật và được Đức Chúa Trời hoàn thiện hay không” (Chỉ bằng cách hiểu lẽ thật thì mới có thể nhận thức những việc làm của Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được rằng, bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời không phân lớn nhỏ, cao thấp hay sang hèn. Mọi loại bổn phận đều phát sinh từ công tác cứu rỗi nhân loại của Đức Chúa Trời. Bất kể làm bổn phận gì, có được nở mày nở mặt hay không, chỉ cần con người có thể chân thành tiếp nhận, nghiêm túc thực hiện, dựa theo yêu cầu của Đức Chúa Trời mà phát huy vai trò của mình, và làm tốt bổn phận của mình một cách thực tế, thì sẽ làm Đức Chúa Trời hài lòng. Thế nhưng tôi lại coi việc làm lãnh đạo, làm bổn phận văn tự hoặc một bổn phận có yếu tố kỹ thuật là những bổn phận cao cấp. Tôi tin rằng những người làm loại bổn phận này mới là đối tượng được Đức Chúa Trời cứu rỗi, còn những ai làm bổn phận tiếp đãi hay chạy vặt thì đều chỉ là ra sức và đem sức lực phục vụ. Tôi đã phân các bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời thành cao và thấp, sang và hèn, rồi nhiều cấp bậc khác nhau. Quan điểm như vậy thật quá vô lý và hoàn toàn vi phạm lẽ thật. Tôi nghĩ đến việc mình không có sở trường đặc biệt hay tố chất về mặt văn tự. Nếu vì thể diện mà gắng gượng làm bổn phận đó, thì tôi chẳng những không đạt được kết quả, mà còn dễ khiến bản thân tiêu cực, việc như vậy không có ích cho sự sống của chính mình và còn làm chậm trễ công tác của hội thánh. Hội thánh đã sắp xếp cho tôi làm bổn phận tiếp đãi. Đây là bổn phận mà tôi có thể đảm đương, là bổn phận và trách nhiệm mà tôi nên làm tròn. Tôi nên tiếp nhận và thuận phục, đó mới là lương tâm và lý trí mà tôi nên có.
Sau đó, tôi còn nhận ra rằng mình có một quan điểm sai lầm, khi cho rằng làm bổn phận quan trọng thì sẽ có địa vị cao, còn làm bổn phận tầm thường thì sẽ có địa vị thấp. Một hôm, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời đã làm xoay chuyển quan điểm sai lầm này của tôi. Đức Chúa Trời phán: “Nếu người ta có địa vị xã hội thấp, gia cảnh nghèo khó, học vấn không cao, nhưng họ lại tin Đức Chúa Trời một cách vững vàng và thực tế, yêu thích lẽ thật và những điều tích cực, thì trong mắt Đức Chúa Trời, giá trị của họ cao hay thấp, quý giá hay rẻ mạt? Họ thật quý giá. Nhìn từ góc độ này, giá trị bản thân của người ta, quý giá hay rẻ mạt – là dựa vào đâu? Dựa vào cách Đức Chúa Trời nhìn ngươi. Nếu Đức Chúa Trời thấy ngươi là người mưu cầu lẽ thật, thì ngươi đáng giá và quý báu, ngươi chính là bình chứa quý giá. Còn nếu Đức Chúa Trời thấy ngươi là người không mưu cầu lẽ thật, không thật lòng dâng mình cho Ngài, thì ngươi không có giá trị, không quý báu, là bình chứa rẻ mạt. Cho dù trình độ học vấn và địa vị xã hội của ngươi cao đến đâu, nhưng nếu ngươi không mưu cầu lẽ thật, không hiểu lẽ thật, thì giá trị bản thân của ngươi không bao giờ cao nổi. Cho dù có nhiều người ủng hộ ngươi, đề cao ngươi, sùng bái ngươi, thì ngươi vẫn là một kẻ mạt hạng. … Bây giờ nhìn nhận chuyện này, dựa vào đâu để định nghĩa giá trị bản thân của ai đó là tôn quý hay ti tiện? (Thưa, dựa vào thái độ của họ đối với Đức Chúa Trời, lẽ thật và những điều tích cực.) Đúng vậy. Trước hết, phải hiểu thái độ của Đức Chúa Trời là gì. Chỉ khi hiểu được thái độ của Đức Chúa Trời, hiểu được nguyên tắc và tiêu chuẩn để Đức Chúa Trời quy định về con người, thì mới có thể dựa vào nguyên tắc đối đãi với con người của Đức Chúa Trời mà đánh giá con người, như vậy mới chuẩn xác, thích hợp và công bằng nhất” (Mục 7. Họ tà ác, nham hiểm và giả dối (Phần 1), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu được rằng, việc người ta có cao quý hay không trong nhà Đức Chúa Trời không phụ thuộc vào việc họ có địa vị hay không, có ai xem trọng, sùng bái họ hay không, mà phụ thuộc vào việc họ có yêu thích lẽ thật và mưu cầu lẽ thật hay không. Nếu người ta không mưu cầu lẽ thật, không yêu thích lẽ thật, thì dù có địa vị cao đến đâu, có bao nhiêu người ủng hộ và sùng bái, chẳng những tất cả đều không có giá trị, mà họ còn sẽ vì hưởng thụ lợi ích của địa vị mà bị tỏ lộ và đào thải. Còn những người dù không có bất kỳ địa vị gì, cũng chẳng được ai coi trọng, nhưng nếu yêu thích lẽ thật, có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, có thể tin Ngài và làm bổn phận một cách thực tế, thì họ là quý giá trong mắt Đức Chúa Trời. Trước đây, tôi luôn cho rằng làm bổn phận tiếp đãi hay các bổn phận sự vụ toàn là những việc ra sức, địa vị thấp kém, chẳng được ai xem trọng, và dù có làm tốt đến đâu thì cũng vô ích. Thế nên tôi luôn sợ phải làm loại bổn phận này, chỉ toàn tâm toàn ý mưu cầu làm lãnh đạo và làm bổn phận có yếu tố kỹ thuật. Giờ tôi mới nhận ra, quan điểm của mình thực sự quá vô lý! Tôi nghĩ đến việc Phao-lô luôn toàn tâm toàn ý mưu cầu vượt trội hơn các sứ đồ khác. Ông đã đi rao truyền phúc âm phần lớn châu Âu, viết rất nhiều thư, giành được sự ngưỡng mộ và sùng bái của tất cả mọi người. Thế nhưng ông lại không đạt được lẽ thật và sự sống, tâm tính bại hoại thì thâm căn cố đế. Đến cuối cùng, thậm chí ông còn thốt ra lời lẽ ngông cuồng, phản nghịch như “Đối với tôi, sống là đấng christ”, rồi trở thành kẻ địch lại Đấng Christ và bị Đức Chúa Trời trừng phạt. Chẳng phải tôi đang đi chính con đường của Phao-lô hay sao? Nếu không sửa đổi, thì cuối cùng tôi cũng sẽ có kết cục giống như Phao-lô. Tôi phải nhanh chóng hối cải và sửa đổi. Sau đó, tôi đã có thể hết lòng đối với bổn phận tiếp đãi, mỗi ngày đều ngẫm nghĩ làm sao để làm tốt bổn phận này và tiếp đãi các anh chị em thật tốt. Tôi cũng không còn cảm thấy mình thấp kém nữa.
Nghĩ lại thì, khoảng thời gian làm bổn phận tiếp đãi, tôi đã học được cách sống thể hiện ra nhân tính bình thường, cách thuận phục sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời, và nhận biết được tâm tính bại hoại của bản thân. Tất cả đều là những bài học mà tôi sẽ không bao giờ rút ra được nếu không làm bổn phận tiếp đãi. Tôi biết ơn Đức Chúa Trời từ tận đáy lòng mình!
Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?
Bởi Cần Mặc, Trung QuốcNăm 2016, tôi làm video trong hội thánh. Tôi thấy chị Tâm Thành làm ra nhiều video hơn, và khi chúng tôi thảo luận,...
Bởi Hướng Thượng, Hoa Kỳ Đầu năm ngoái, tôi được bầu làm một lãnh đạo hội thánh. Mới đầu, tôi cảm thấy bản thân mình thật sự kém cỏi, nên...
Bởi Tình Thiên, Trung QuốcNăm 2017, tôi đang sản xuất video trong hội thánh và được chọn làm nhóm trưởng. Một ngày nọ, tôi được biết chị Lý...
Tôi đã từng là người có mong ước mãnh liệt về danh dự và địa vị Từ nhỏ, tôi đã theo đuổi mục tiêu nổi bật và vượt trội hơn người. Người xưa...