Tôi sẽ không bao giờ oán trách số mệnh của mình nữa

24/03/2024

Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo, thiếu thốn cả những nhu cầu cơ bản nhất. Mẹ tôi thường phải sang nhà hàng xóm mượn gạo để chúng tôi có cơm ăn. Quần áo mà tôi mặc, bộ nào bộ nấy cũng chi chít chỗ vá. Tôi thường xuyên bị bắt nạt và kỳ thị, bị người ta gọi là con nhà nghèo. Trong lòng tôi cảm thấy tủi thân, nghĩ rằng số mệnh mình quá xấu nên không được sinh ra trong gia đình giàu có. Khi đủ tuổi đến trường, tôi học hành chăm chỉ, nghĩ rằng: “Nếu giờ mình chăm học, mai này đậu đại học và kiếm được việc làm tốt, thì chẳng phải sau này chắc chắn sẽ được sống cuộc sống hơn người sao?”. Tôi thường xuyên thức khuya học bài, điểm số vì thế cũng thuộc hàng cao nhất lớp. Tôi nghĩ có lẽ đây chính là con đường dẫn đến cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế nhưng không ngờ đến năm tôi học cấp hai, tôi bị chẩn đoán cận thị nặng lên đến cả chục độ, cũng như đục thủy tinh thể, nhược thị và loạn thị. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân và phải nghỉ học. Lúc đó, tâm trạng tôi hoàn toàn suy sụp, cảm thấy đời mình thế là hết, tôi không bao giờ có thể thay đổi số phận của mình. Trong thâm tâm, tôi oán trách ông trời quá bất công, cảm thấy số mệnh mình không tốt. Cứ như thế, tôi rơi vào trầm cảm dài hạn và không thể nào dứt ra được.

Sau khi tiếp nhận công tác của Đức Chúa Trời vào thời kỳ sau rốt, nhìn thấy lãnh đạo có khả năng thông công về lẽ thật và giải quyết các vấn đề, trong lòng tôi thấy ngưỡng mộ, thầm nghĩ: “Nếu một ngày nào đó mình được làm lãnh đạo hoặc chấp sự, có khả năng giải quyết vấn đề của anh chị em, được các anh chị em xem trọng và ủng hộ, thì thật nở mày nở mặt!”. Vì vậy, tôi càng nỗ lực trong việc đọc lời Đức Chúa Trời, chấp nhận bất cứ nhiệm vụ nào mà hội thánh sắp xếp, siêng năng và chịu khó làm việc, hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành lãnh đạo hoặc chấp sự. Nhưng sau mấy năm làm việc, tôi vẫn chưa được như ý. Có một người chị tiếp nhận giai đoạn công tác này cùng lúc với tôi, vào đức tin chưa bao lâu thì đã được làm lãnh đạo. Thấy chị ấy thông công lời Đức Chúa Trời để giải quyết vấn đề trong các hội họp, trong lòng tôi liền nghĩ: “Mình và chị ấy cùng lúc tiếp nhận giai đoạn công tác này, chị ấy đến nhà Đức Chúa Trời không lâu đã được làm lãnh đạo trong hội thánh, được mọi người tôn trọng và ủng hộ. Còn mình thì cố cỡ nào vẫn không thể trở thành lãnh đạo. Có lẽ do số mệnh mình không tốt”. Có những lúc tôi đưa ra một số đề xuất nhưng không được chấp nhận, tôi sẽ nghĩ thầm: “Dù sao mình cũng chẳng thể trở thành lãnh đạo, mình chỉ cần đi theo nhóm nhỏ này thôi là được. Dù ở ngoài thế gian hay trong nhà Đức Chúa Trời, số mình định sẵn phải chịu đau khổ, không bao giờ có ngày được xuất chúng”. Sau khi đi đến kết luận này, dần dần, tôi không còn tích cực trong việc đọc lời Đức Chúa Trời và mưu cầu lẽ thật.

Sau đó, lãnh đạo thấy tôi có chút khả năng viết lách nên cho tôi thực hiện bổn phận văn thư. Trong lòng tôi cảm nhận được một niềm vui khó tả, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội thể hiện bản thân. Tôi đã làm việc suốt ngày đêm và đạt được một số kết quả tốt trong bổn phận. Không lâu sau, tôi được thăng chức. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, càng có động lực thực hiện bổn phận. Nhưng sau đó bệnh đốt sống cổ của tôi bắt đầu trở nặng, nên không thể thực hiện tốt bổn phận. Tôi buộc phải quay lại hội thánh địa phương và làm bất cứ bổn phận nào mình có thể. Tôi thực sự chán nản: “Bệnh đốt sống cổ này rất khó chữa, dễ tái phát nếu làm việc quá sức. Vì căn bệnh này, mình sẽ không bao giờ có cơ hội thể hiện bản thân. Đời này định sẵn là không thể hoàn thành những bổn phận quan trọng. Số của mình thật không may, mọi thứ đều không suôn sẻ. Đúng là vận xấu, ngay cả uống nước cũng bị mắc nghẹn!”. Với suy nghĩ này trong đầu, tôi trở nên tiêu cực và lơ là bổn phận, thậm chí còn hạn định bản thân, cảm thấy mình không có tương lai. Sau đó, tôi đến trước Đức Chúa Trời để phản tỉnh: Tại sao tôi luôn cảm thấy số mệnh mình không tốt, cuộc sống của mình thật khốn khổ? Trong lúc tìm kiếm, tôi thấy được lời này của Đức Chúa Trời, qua đó hiểu thêm một chút về tình trạng của mình.

Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Có một kiểu người, cảm giác chán nản của họ phát sinh từ việc họ tin rằng vận mệnh của mình không tốt. Đây không phải là một nguyên nhân sao? (Thưa phải.) Khi còn trẻ, họ sống ở nông thôn hoặc vùng nghèo khó, gia đình không khá giả và ngoài một số đồ đạc đơn sơ, thì không có gì đáng giá. Áo quần thì chỉ có một, hai bộ, rách thủng mà vẫn phải mặc, bình thường không bao giờ được ăn những món ngon mà phải chờ đến dịp Tết hoặc ngày lễ mới được ăn thịt. Có lúc họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm và việc có một bát to đầy thịt để ăn là một giấc mơ viển vông, thậm chí kiếm một miếng trái cây để ăn cũng khó. Sống trong một môi trường như vậy, họ cảm thấy mình khác với những người sống ở thành phố lớn, có cha mẹ giàu có, muốn ăn gì thì ăn, mặc gì thì mặc, muốn gì thì có ngay, lại còn được mở rộng tầm mắt. Họ nghĩ bụng: ‘Người khác có vận mệnh tốt như vậy. Tại sao vận mệnh của mình lại hẩm hiu thế này?’. Họ luôn muốn nên người xuất chúng và cải biến vận mệnh của mình. Tuy nhiên, cải biến vận mệnh đâu có dễ. Khi được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, dù người ta có cố gắng, nhưng họ có thể cải biến vận mệnh của họ đến đâu, có thể làm cho nó tốt lên được bao nhiêu chứ? Trưởng thành rồi, họ đi đâu cũng gặp trở ngại trong xã hội, đi đâu cũng bị ức hiếp, vì vậy họ luôn cảm thấy mình thật bất hạnh. Họ nghĩ, ‘Tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Tại sao mình luôn gặp những kẻ tiểu nhân? Khi mình còn nhỏ, mình đã mang mệnh khổ, lớn lên rồi, vận mệnh cũng không khá bao nhiêu. Mình luôn muốn thể hiện bản thân mà chẳng bao giờ có cơ hội. Nếu không bao giờ có cơ hội, thì thôi vậy. Mình chỉ muốn làm việc chăm chỉ và kiếm đủ tiền để sống một cuộc sống tốt. Tại sao như vậy mà mình cũng không thể làm được? Sao mà sống một cuộc sống tốt lại xa vời quá vậy? Mình không cần phải sống một cuộc sống vượt trội so với những người khác. Mình muốn ít nhất được sống cuộc sống của một thị dân và không bị mọi người coi thường, không phải là công dân hạng hai hay hạng ba. Ít nhất thì khi mọi người gọi mình, họ sẽ không hét lên, “Này tiểu tử, tên kia, lại đây!”. Ít nhất thì họ sẽ gọi mình bằng tên và xưng hô tôn trọng với mình. Nhưng mình thậm chí còn không được hưởng việc được xưng hô một cách tôn trọng. Tại sao số mình khổ đến vậy? Khi nào mới kết thúc đây?’. Một người như thế, khi chưa tin Đức Chúa Trời thì thấy khổ, khi bắt đầu tin Đức Chúa Trời và thấy đây là con đường thật, thì họ nghĩ: ‘Mọi đau khổ trước đây đều đáng giá. Tất cả đều do Đức Chúa Trời sắp đặt và thực hiện, và Đức Chúa Trời đã làm mọi sự thật tốt đẹp. Nếu không phải chịu khổ như vậy, mình đã không tin Đức Chúa Trời. Bây giờ tin Đức Chúa Trời rồi, nếu mình có thể tiếp nhận lẽ thật thì vận mệnh của mình sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt. Bây giờ mình có thể sống một cuộc sống bình đẳng trong hội thánh với các anh chị em, và mọi người gọi mình là “người anh em” hoặc “người chị em”, và mình được xưng hô một cách tôn trọng. Giờ mình đã được hưởng cảm giác được người khác tôn trọng’. Dường như vận mệnh của họ đã thay đổi, dường như họ không còn phải chịu khổ, không còn số phận bất hạnh nữa. Khi đã tin Đức Chúa Trời rồi, họ quyết tâm làm tròn bổn phận của mình trong nhà Đức Chúa Trời, họ có thể chịu đựng gian khổ và làm việc chăm chỉ, có thể chịu khổ hơn bất kỳ ai trong bất kỳ chuyện gì, và họ cố gắng giành được sự tán thành và đề cao của đa số mọi người. Họ nghĩ rằng thậm chí họ có thể được chọn làm lãnh đạo hội thánh, làm người phụ trách, hoặc trưởng nhóm, và khi đó chẳng phải họ sẽ làm rạng danh tổ tiên và gia đình sao? Chẳng phải khi đó họ đã cải biến vận mệnh của mình sao? Tuy nhiên, thực tế không hoàn toàn như mong muốn của họ, họ trở nên nản lòng và nghĩ: ‘Mình đã tin Đức Chúa Trời nhiều năm và rất hòa thuận với các anh chị em, nhưng sao mỗi khi đến lúc bầu chọn lãnh đạo, người phụ trách, hay trưởng nhóm, thì lại không bao giờ đến lượt mình? Có phải bởi vì mình trông quá bình thường, hay là do mình thể hiện chưa đủ xuất sắc nên không ai chú ý đến? Mỗi khi có cuộc bầu cử, mình có thể có chút hy vọng, và mình thậm chí sẽ rất vui nếu được chọn làm trưởng nhóm. Mình tràn đầy nhiệt huyết để báo đáp Đức Chúa Trời, nhưng mỗi lần bầu cử lại thêm một lần thất vọng, lần nào mình cũng là kẻ ngoài cuộc. Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cả đời này mình thật sự chỉ có thể làm một kẻ xoàng xĩnh, một người bình thường, một người tầm thường sao? Khi nhìn lại thời thơ ấu, tuổi trẻ và những năm trung niên, con đường mình đã đi luôn rất tầm thường và mình chưa làm được điều gì đáng chú ý. Không phải là mình không có tham vọng hay tố chất của mình quá kém, cũng không phải là mình không nỗ lực đủ hay không thể chịu đựng gian khổ. Mình có quyết tâm và mục tiêu, thậm chí có thể nói là có tham vọng. Vậy tại sao mình không bao giờ có thể nên người xuất chúng? Suy cho cùng, vận mệnh mình không tốt, là mệnh khổ, Đức Chúa Trời an bài như vậy rồi’. Càng nghĩ về chuyện đó, họ càng nghĩ vận mệnh của họ không tốt. Trong quá trình thực hiện bổn phận bình thường, nếu họ đưa ra một số đề xuất hay quan điểm thì luôn bị phản bác, không ai lắng nghe hay coi trọng họ, thì họ càng thêm chán nản, nghĩ bụng rằng: ‘Ôi, vận mệnh của mình thật không tốt! Mình tham gia nhóm nào cũng bị tiểu nhân cản đường và áp bức. Không ai coi trọng mình và mình không bao giờ nên người xuất chúng được. Xét cho cùng, tóm lại là mấy chữ thôi: vận mệnh không tốt!’. Bất kể gặp chuyện gì, họ cũng luôn quy cho vận mệnh không tốt của mình; họ không ngừng dốc sức vì ý nghĩ vận mệnh không tốt này, họ cố gắng hiểu và nhận thức sâu sắc hơn về nó và khi nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, cảm xúc của họ ngày càng thêm chán nản. Lúc phạm một lỗi nhỏ trong khi thực hiện bổn phận, họ nghĩ: ‘Ôi, vận mệnh không tốt thì làm sao mình làm tròn bổn phận được?’. Khi các anh chị em thông công trong lúc nhóm họp, họ nghĩ đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hiểu được gì, và họ nghĩ: ‘Ôi, vận mệnh không tốt thì sao mà hiểu được gì?’. Hễ thấy ai nói hay hơn họ, thông công về hiểu biết rõ ràng hơn và sáng tỏ hơn họ, thì họ càng cảm thấy chán nản hơn. Khi thấy ai đó có thể chịu đựng gian khổ và trả giá, đạt được kết quả khi thực hiện bổn phận, được các anh chị em tán thành và được đề bạt, thì họ cảm thấy không vui trong lòng. Khi thấy ai đó trở thành lãnh đạo hay chấp sự, họ lại càng cảm thấy chán nản, thậm chí khi thấy ai đó hát hay hơn, nhảy giỏi hơn và họ cảm thấy thua kém người đó, thì họ cũng chán nản. Bất kể gặp phải con người, sự việc, sự vật nào, hay bất kỳ hoàn cảnh nào, họ cũng luôn phản ứng lại bằng những cảm giác chán nản này. Thậm chí khi thấy ai đó mặc quần áo đẹp hơn họ một chút hoặc có kiểu tóc đẹp hơn một chút, họ cũng luôn thấy buồn lòng, nảy sinh sự đố kỵ và ganh tị, cuối cùng họ quay lại với cảm xúc chán nản đó. Những lý do họ đưa ra là gì? Họ nghĩ: ‘Ồ, chẳng phải là do vận mệnh của mình không tốt sao? Nếu mình ưa nhìn hơn một chút, nếu mình có thể diện tốt như họ, nếu mình cao ráo với dáng người đẹp, mặc quần áo đẹp và có nhiều tiền, có cha mẹ tốt, thì chẳng phải mọi thứ đã khác bây giờ sao? Chẳng phải mọi người sẽ coi trọng mình, đố kỵ và ghen tị với mình sao? Suy cho cùng, vận mệnh của mình không tốt và mình đâu thể trách ai được. Vận mệnh không tốt như vậy thì không có chuyện gì tốt đẹp với mình cả, đi đâu vấp đó thôi. Đơn giản là vận mệnh mình không tốt, và mình chẳng thể làm gì được’. Tương tự như vậy, khi bị tỉa sửa và xử lý hoặc khi các anh chị em khiển trách, phê bình, góp ý với họ, thì họ phản ứng lại bằng cảm xúc chán nản. Tóm lại, bất kể điều gì xảy đến với họ hay mọi thứ xung quanh họ, thì họ cũng luôn phản ứng bằng những suy nghĩ, quan điểm, thái độ và lập trường tiêu cực khác nhau phát sinh từ những cảm xúc chán nản của họ(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). Lời Đức Chúa Trời phơi bày chính xác hoàn cảnh của tôi. Trước kia tôi thường nghĩ rằng sống cuộc sống vượt trội hơn người, được mọi người ủng hộ và xem trọng tức là có số mệnh tốt. Còn nếu xuất thân từ một gia đình nghèo, sống dưới đáy xã hội, bị kỳ thị và khinh thường, thì nghĩa là mình có số mệnh xấu. Vì từ nhỏ tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không được người khác xem trọng, lại bị phân biệt đối xử và coi thường, nên tôi thường cảm thấy số mệnh mình không được tốt. Xuất thân từ hoàn cảnh như vậy, nên tôi quyết tâm học tập chăm chỉ để thay đổi số mệnh của mình và sống cuộc sống vượt trội hơn người. Nhưng đến cấp hai, tôi bị chẩn đoán mắc chứng cận thị nặng mười mấy độ, buộc phải nghỉ học ở trường, nên tôi nghĩ điều ước của mình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, thâm tâm cảm thấy rất thất vọng. Sau khi có đức tin, tôi không hài lòng với vai trò tín đồ bình thường, mà tìm cách trở thành lãnh đạo hoặc chấp sự, nghĩ rằng bằng cách đạt được địa vị, mình sẽ được mọi người ủng hộ và xem trọng, có danh lợi địa vị nghĩa là có số mệnh tốt. Để đạt được mục tiêu, tôi đã nỗ lực làm việc, nhưng sau mấy năm vẫn chưa thể trở thành lãnh đạo hay chấp sự. Nhìn thấy người chị em cùng tôi tiếp nhận giai đoạn công tác này nhanh chóng trở thành lãnh đạo, tôi càng tin chắc rằng mình có số mệnh xấu. Đôi khi tôi đưa ra một số gợi ý nhưng lại không được anh chị em đồng tình, không được mọi người đánh giá cao và xem trọng, nên tôi không dám bày tỏ quan điểm nữa, tự khép mình lại và chui vào một góc kín, trong lòng thầm nguyền rủa số phận bạc bẽo của mình. Sau này, khi được thăng tiến trong bổn phận văn thư, tôi thấy thực sự hạnh phúc, nhưng nào ngờ lại gặp vấn đề ở đốt sống cổ, ảnh hưởng đến khả năng thực hiện bổn phận, đành phải quay lại hội thánh địa phương và làm được việc nào hay việc đó. Tôi càng thấy bản thân vô cùng đen đủi và chung quy thì vẫn do số mệnh tôi không tốt. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có được cơ hội để thể hiện bản thân nữa, càng không bao giờ được thăng chức, trọng dụng, không thể nhận được sự ủng hộ và xem trọng của mọi người. Thế nên tôi đã sống trong tâm trạng vô cùng chán nản, không tỉ mỉ khi thực hiện bổn phận của mình, chỉ làm qua loa, được ngày nào hay ngày đó. Trong mọi vấn đề, tôi luôn mưu cầu địa vị, muốn được ủng hộ và xem trọng. Khi ham muốn không được thỏa mãn, tôi liền trách rằng số mệnh mình không tốt, không còn nhiệt tình trong bổn phận, không tích cực bày tỏ quan điểm trong các buổi thông công. Dù gặp phải hoàn cảnh nào, tôi cũng không tiếp nhận từ Đức Chúa Trời và không phản tỉnh bản thân, lối vào sự sống trở nên bế tắc. Tôi tiêu cực như thế, chẳng phải là đang thầm lặng chống đối Đức Chúa Trời sao? Tôi đã tin Đức Chúa Trời trong nhiều năm, miệng thì luôn nói rằng mọi việc xảy ra hàng ngày đều do Đức Chúa Trời an bài và sắp đặt. Nhưng khi mọi chuyện không như ý muốn, tôi liền bất tuân và không tin vào quyền tối thượng của Đức Chúa Trời. Đây chẳng phải là quan điểm của kẻ chẳng tin sao?

Sau đó, tôi tiếp tục tìm kiếm: Tại sao tôi luôn cảm thấy số mệnh mình không được tốt? Có điều gì sai trái trong quan điểm này của tôi? Tôi đọc được lời này của Đức Chúa Trời: “Về sự an bài của Đức Chúa Trời về vận mệnh của một người sẽ như thế nào, tốt hay xấu, không được nhìn nhận và đánh giá bằng con mắt của người thường hay mắt của thầy bói, cũng không phải được đánh giá theo mức độ vinh hoa phú quý người đó hưởng trong đời, trải qua bao nhiêu đau khổ, theo đuổi tiền đồ, danh lợi có thuận lợi không. Tuy nhiên, đây lại chính là sai lầm nghiêm trọng của những người cho rằng mình có vận mệnh không tốt, cũng như là cách mà đa số mọi người sử dụng để đánh giá vận mệnh tốt hay xấu. Đa số mọi người đánh giá vận mệnh của mình như thế nào? Người đời đánh giá xem vận mệnh của người ta tốt hay xấu như thế nào? Chủ yếu, họ căn cứ vào việc cuộc đời người đó có suôn sẻ hay không, có được hưởng vinh hoa phú quý hay không, có thể sống một lối sống hơn người hay không, phải chịu bao nhiêu đau khổ và được hưởng thụ bao nhiêu trong suốt cuộc đời, tuổi thọ cao hay thấp, làm nghề nghiệp gì, cuộc sống đầy vất vả hay an nhàn, v.v… – để đánh giá vận mệnh của người ta tốt hay xấu. Chẳng phải các ngươi cũng đánh giá như thế này sao? (Thưa phải.) Vì vậy, khi đa số các ngươi gặp phải điều gì đó không như ý muốn của mình, những lúc khó khăn, hoặc không thể hưởng thụ lối sống hơn người, thì các ngươi sẽ nghĩ rằng mình cũng có vận mệnh không tốt, và các ngươi sẽ chìm vào sự chán nản(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). “Vận mệnh của con người trong đời đã được Đức Chúa Trời định trước từ lâu, và chúng là bất biến. ‘Vận mệnh tốt’ và ‘vận mệnh không tốt’ mỗi người mỗi khác nhau, và chúng phụ thuộc vào môi trường, vào cách mọi người cảm nhận và điều họ mưu cầu. Đó là lý do tại sao vận mệnh của người ta không tốt cũng không xấu. Ngươi có thể sống một cuộc sống rất khó khăn, nhưng có thể ngươi nghĩ rằng: ‘Mình không muốn sống một cuộc sống cao sang. Mình chỉ mưu cầu đủ ăn đủ mặc là thấy đủ. Trong cuộc đời, ai cũng phải chịu đau khổ. Người đời hay nói “Không có mưa sao thấy được cầu vồng”, vì vậy đau khổ cũng có giá trị. Có gì mà khổ chứ? Vậy đâu phải là vận mệnh không tốt. Ông Trời đã cho mình một chút đau đớn, một vài sự thử luyện và khổ nạn. Đó là vì Ngài đánh giá cao mình. Đây là vận mệnh tốt!’. Có người cho rằng chịu khổ là điều xấu, chịu khổ tức là vận mệnh của họ không tốt, và chỉ có cuộc sống không phải chịu khổ, an nhàn thảnh thơi mới là vận mệnh tốt. Những người ngoại đạo gọi đây là ‘chín người mười ý’. Những người tin vào Đức Chúa Trời nhìn nhận vấn đề ‘vận mệnh’ này như thế nào? Chúng ta có nói về việc có ‘vận mệnh tốt’ hay ‘vận mệnh không tốt’ không? (Thưa không.) Chúng ta không nói những điều như thế. Nếu nói rằng ngươi có vận mệnh tốt bởi vì ngươi tin vào Đức Chúa Trời, vậy nếu tin Đức Chúa Trời mà không đi theo con đường đúng đắn, nếu ngươi bị trừng phạt, bị vạch trần và bị đào thải, thế thì ngươi có vận mệnh tốt hay không tốt? Nếu không tin vào Đức Chúa Trời, thì ngươi đâu thể bị vạch trần hoặc bị đào thải. Những người ngoại đạo và những người trong tôn giáo đâu có nói về việc vạch trần hay phân định con người, họ cũng không nói về việc người ta bị thanh trừ hoặc bị đào thải. Điều đó phải có nghĩa là con người có vận mệnh tốt đẹp khi họ có thể tin vào Đức Chúa Trời, nhưng nếu cuối cùng họ bị trừng phạt, điều đó có nghĩa là họ có vận mệnh không tốt sao? Một phút trước vận mệnh của họ tốt, phút sau vận mệnh của họ lại không tốt – vậy là cái nào đây? Không thể nói được người ta có vận mệnh tốt hay không tốt, con người không thể phán xét được chuyện này. Tất cả đều do Đức Chúa Trời thực hiện và mọi việc Đức Chúa Trời an bài đều tốt đẹp. Chỉ là quỹ đạo của vận mệnh mỗi cá nhân, hoặc môi trường của họ, cũng như con người, sự việc và sự vật họ gặp phải, và đường đời mà họ trải qua đều khác nhau; về những điều này, mỗi người mỗi khác. Môi trường sống và môi trường trưởng thành của mỗi cá nhân đều được Đức Chúa Trời an bài khác nhau. Tất cả những điều mỗi cá nhân trải qua trong cuộc đời cũng khác nhau. Không có cái gọi là vận mệnh tốt hay không tốt – Đức Chúa Trời an bài tất cả, và tất cả là việc Đức Chúa Trời làm. Nếu nhìn vấn đề theo quan điểm rằng tất cả đều do Đức Chúa Trời làm, thì mọi việc Đức Chúa Trời làm đều tốt đẹp và đúng đắn; chỉ là từ góc độ sở thích, cảm giác và sự lựa chọn của con người, có người chọn cuộc sống an nhàn, chọn danh lợi, tiếng tăm, mọi sự hanh thông và đạt đến đỉnh cao. Họ tin rằng như thế nghĩa là họ có vận mệnh tốt, còn sống đời tầm thường và không thành công, luôn sống dưới đáy xã hội là vận mệnh không tốt. Đây là nhìn từ góc độ của những người ngoại đạo và người đời theo đuổi những thứ trần tục và tìm cách sống trong thế giới, và đây là cách mà tư tưởng về vận mệnh tốt đẹp và vận mệnh không tốt nảy sinh. Tư tưởng về vận mệnh tốt và không tốt chỉ phát sinh từ sự hiểu biết hạn hẹp và nhận thức hời hợt của con người về vận mệnh, và từ những đánh giá của con người về mức độ đau khổ về thể xác mà họ phải chịu đựng, mức độ hưởng thụ, danh lợi mà họ đạt được, v.v. Trên thực tế, nếu nhìn từ góc độ sự an bài và chủ tể của Đức Chúa Trời đối với vận mệnh của con người, thì không có cách giải thích về vận mệnh tốt đẹp hay không tốt như vậy. Điều này không đúng sao? (Thưa đúng.) Nếu ngươi nhìn vận mệnh của con người từ góc độ sự chủ tể của Đức Chúa Trời, thì mọi việc Đức Chúa Trời làm đều tốt đẹp, và đó là điều mà mỗi cá nhân cần. Đó là bởi vì kiếp trước và kiếp này có nhân quả, chúng là do Đức Chúa Trời tiền định và chủ tể, cũng là kế hoạch và sự an bài của Đức Chúa Trời – con người không có sự lựa chọn. Nếu nhìn từ phương diện này, con người không nên tự đánh giá vận mệnh của mình là tốt hay không tốt, đúng không?(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). Lời của Đức Chúa Trời đã chỉ ra chính xác sự sai lầm trong quan điểm “số mệnh tốt” và “số mệnh xấu” của con người. Họ dựa trên việc cuộc đời họ có suôn sẻ hay không, có vinh hoa phú quý hay không và có đạt được danh lợi hay không, để đánh giá số mệnh của mình là tốt hay không tốt. Họ quyết định dựa trên sở thích và cảm xúc cá nhân. Đây là quan điểm của người ngoại đạo, không phù hợp với lẽ thật. Với Đức Chúa Trời thì không có cái gọi là số mệnh tốt hay số mệnh xấu. Đức Chúa Trời an bài số mệnh dựa trên đời này và đời trước của con người. Tất cả đều do Ngài an bài và định sẵn. Tôi nhận ra rằng quan điểm của mình không khác gì một người ngoại đạo, cả đời mưu cầu vinh hoa phú quý, muốn được vượt trội hơn người, mưu cầu danh lợi. Tôi tưởng nếu được người khác xem trọng và ủng hộ thì nghĩa là số mệnh tốt, ngược lại nếu sống cuộc sống tầm thường không có gì nổi trội, sống dưới đáy xã hội, chịu cảnh nghèo hèn đói rét, không được người ta chú ý và xem trọng, thì như vậy là số mệnh xấu. Giờ đây tôi nhận ra quan điểm của mình quá sai lầm và bắt nguồn từ Sa-tan, là hiểu biết hạn hẹp của người ngoại đạo về số mệnh. Tôi nhận ra những người có danh lợi, có tài sản hàng triệu đô la, bề ngoài có vẻ hào nhoáng và được mọi người xem trọng, ủng hộ, có vẻ có số mệnh tốt, nhưng họ trống rỗng và đau khổ về mặt tâm linh, cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, có người còn sử dụng ma túy và tự tử. Có những người lợi dụng chức vụ và quyền hạn để làm ra những chuyện tà ác, phi pháp, cuối cùng bị bỏ tù, danh tiếng bị hủy hoại. Những người này có thực sự sở hữu số mệnh tốt không? Xem ra số mệnh tốt hay xấu không được xác định dựa trên việc ta hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý hay chịu bao nhiêu đau khổ. Cuộc đời một người dù nghèo khổ hay giàu có đều do Đức Chúa Trời an bày và sắp đặt. Đức Chúa Trời định trước cuộc đời của một con người dựa trên nhu cầu của người đó. Mọi sắp đặt của Ngài đều là tốt đẹp. Đối với Đức Chúa Trời thì không có cái gọi là số mệnh tốt hay xấu. Ngẫm lại về mình, dù từ nhỏ sống trong nghèo hèn, trải qua bao khó khăn và trắc trở, chịu đựng không ít khổ sở, nhưng những trải nghiệm này đã rèn luyện ý chí và nghị lực của tôi, đây là một khả năng vô cùng có ích đối với tôi. Ngoài ra, tôi quá khao khát mưu cầu danh dự và địa vị. Nếu điều ước của tôi thành hiện thực, vào được đại học, đạt được danh lợi, thì chắc chắn tôi sẽ bị cuốn theo xu hướng tà ác đó. Liệu lúc đó tôi có thể đến trước Đấng Tạo Hóa và được Đức Chúa Trời cứu rỗi không? Hơn nữa, tôi không được làm lãnh đạo cũng là do Đức Chúa Trời định sẵn. Mặc dù tôi có chút ít khả năng lĩnh hội lời Đức Chúa Trời, có thể xác định được một số vấn đề của các anh chị em, nhưng khả năng công tác của tôi còn kém, nhiều việc một chút là tôi không xử lý nổi. Làm lãnh đạo thì phải xử lý rất nhiều công việc, nếu không giải quyết tốt vấn đề thì sẽ gây tổn thất cho công tác hội thánh. Hiện giờ tôi đang thực hiện những bổn phận nằm trong khả năng của mình, điều này có lợi cho chính tôi và công tác của hội thánh. Tôi nhận ra đằng sau hoàn cảnh mà Đức Chúa Trời an bài là những ý định tốt đẹp của Ngài! Trước đây tôi đã luôn sống theo những quan điểm sai lầm, mưu cầu cuộc sống vượt trội hơn người. Khi không thể đạt được điều mình muốn, không thỏa mãn được khao khát của mình, tôi lại trách rằng số mệnh mình không tốt, chìm trong chán nản và phản nghịch chống đối Đức Chúa Trời. Tôi tin Đức Chúa Trời nhưng không dựa trên lời Ngài, mà lại tuân theo quan điểm sai lầm của người ngoại đạo. Đây là sự phản nghịch, chống đối Đức Chúa Trời! Nhận ra điều này, tôi cảm thấy kinh hãi, nên liền đến cầu nguyện trước Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Con không hiểu lẽ thật, không vâng phục quyền tối thượng và sự an bài của Ngài. Con thật quá kiêu ngạo và không có lý trí. Con sẵn sàng sửa đổi quan điểm sai lầm của mình, vâng phục quyền tối thượng và sự an bài của Ngài, không chống đối Ngài nữa”.

Sau đó, tôi đọc được hai đoạn lời Đức Chúa Trời, qua đó hiểu thêm phần nào về hậu quả tai hại của những cảm xúc tiêu cực. Lời Đức Chúa Trời phán: “Mặc dù những người nghĩ mình có vận mệnh không tốt này tin vào Đức Chúa Trời, và có thể từ bỏ mọi thứ, dâng mình và đi theo Đức Chúa Trời, nhưng họ cũng không thể thực hiện bổn phận của mình trong nhà Đức Chúa Trời một cách tự do, giải phóng và thảnh thơi. Tại sao họ không thể làm điều này? Bởi vì bên trong họ có nhiều tư tưởng, quan điểm cực đoan, bất bình thường, khiến nảy sinh những cảm xúc cực đoan trong họ. Những cảm xúc cực đoan này khiến cách họ phán đoán, cách họ suy nghĩ và quan điểm của họ về mọi sự xuất phát từ một góc độ cực đoan, không đúng đắn và sai lệch. Họ nhìn nhận các vấn đề và con người từ góc độ cực đoan và không đúng đắn này, do đó họ liên tục sống, nhìn nhận con người và sự việc, hành xử và hành động dưới tác dụng và ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực này. Cuối cùng, dù sống như thế nào, họ cũng có vẻ rất mệt mỏi đến mức không thể dốc chút nhiệt huyết cho việc tin Đức Chúa Trời và mưu cầu lẽ thật. Cho dù chọn cách sống thế nào, họ cũng không thể thực hiện bổn phận của mình một cách tích cực hay chủ động, và mặc dù đã tin vào Đức Chúa Trời nhiều năm, nhưng họ chưa bao giờ tận tâm tận ý thực hiện bổn phận, cũng không thực hiện bổn phận đạt tiêu chuẩn, tất nhiên càng không có chuyện mưu cầu lẽ thật hay thực hành theo các nguyên tắc của lẽ thật. Tại sao lại thế? Suy cho cùng, đó là vì họ luôn nghĩ rằng mình có vận mệnh không tốt, và điều này khiến họ có cảm giác hết sức chán nản. Họ trở nên hoàn toàn uể oải, không có sức lực, giống như một xác chết biết đi, không chút sức sống, không có biểu hiện tích cực, lạc quan, càng không có quyết tâm hay nghị lực để dâng hiến lòng trung thành mà họ phải có đối với bổn phận, trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Thay vào đó, họ miễn cưỡng gắng sức từ ngày này sang ngày khác với một thái độ cẩu thả, không mục đích và u mê, thậm chí sống cho qua ngày một cách vô thức. Họ không biết mình sẽ qua được bao nhiêu ngày. Cuối cùng, họ không còn cách nào khác ngoài tự khuyên nhủ bản thân rằng: ‘Ồ, mình qua được ngày nào thì hay ngày đó! Nếu một ngày nào đó mình không thể tiếp tục được nữa, và hội thánh muốn khai trừ, đào thải mình, thì cứ việc đào thải. Đó là bởi vận mệnh mình không tốt thôi!’. Ngươi thấy đấy, ngay cả những gì họ nói cũng là kiểu uể oải. Cảm xúc chán nản này không chỉ là một dạng tâm trạng đơn giản mà quan trọng hơn, nó có ảnh hưởng mang tính hủy diệt đến suy nghĩ, tâm linh và sự mưu cầu của con người. Nếu ngươi không thể xoay chuyển những cảm xúc chán nản của mình kịp thời và nhanh chóng, chúng không chỉ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời của ngươi mà còn hủy hoại cuộc đời của ngươi và dẫn ngươi đến cái chết. Ngay cả khi tin vào Đức Chúa Trời, ngươi cũng sẽ không thể đạt được lẽ thật và đạt được sự cứu rỗi, và cuối cùng, ngươi sẽ bị diệt vong(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). “Kiểu chán nản này không phải là sự phản nghịch đơn giản hay nhất thời, cũng không phải là sự bộc lộ nhất thời của tâm tính bại hoại, càng không phải là sự bộc lộ của một trạng thái bại hoại. Đúng hơn là, đó là sự âm thầm phản kháng Đức Chúa Trời, và sự bất mãn âm thầm chống lại vận mệnh mà Đức Chúa Trời đã an bài cho họ. Mặc dù đó có thể chỉ là một cảm xúc tiêu cực đơn giản, nhưng hậu quả mà nó để lại cho con người còn nghiêm trọng hơn những hậu quả do tâm tính bại hoại gây ra. Nó không chỉ ngăn ngươi có thái độ tích cực, đúng đắn đối với bổn phận mà ngươi phải thực hiện, đối với cuộc sống và cuộc đời của chính ngươi, mà nghiêm trọng hơn, nó còn có thể khiến ngươi diệt vong vì chán nản(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). Qua lời Đức Chúa Trời tôi nhận ra rằng nếu một người luôn nghĩ rằng số mệnh của mình không tốt, khi tin vào Đức Chúa Trời, họ dùng những quan điểm sai lầm và cực đoan này để thực hiện bổn phận và đối nhân xử thế, thì rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực, cảm thấy chán nản và ức chế, thực hiện bổn phận của mình một cách trì độn, hời hợt, bất cẩn và không có động lực. Khi bị sa lầy trong trạng thái chán nản này, ta sẽ càng ngày càng sa đọa, cuối cùng tự hủy hoại cơ hội được cứu rỗi của chính mình. Nếu không từ bỏ tư tưởng và quan điểm này thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc! Nghĩ lại, tôi đã luôn sống với tư tưởng rằng số mệnh mình không tốt. Khi phải nghỉ học vì mắt gặp vấn đề, giấc mơ mưu cầu danh lợi của tôi xem như hoàn toàn tan vỡ, không được sống một cuộc đời giàu có và được kính trọng, nên tôi thấy đau đớn, đồng thời mất đi niềm hy vọng sống. Khi trở thành tín hữu và thực hiện bổn phận, tôi vẫn mưu cầu địa vị. Khi không được thăng chức, không được làm lãnh đạo, tôi chẳng suy ngẫm về khuyết điểm của mình, không tự đánh giá khả năng của bản thân, thay vào đó lại liên tục oán trách số mình không tốt và sống trong trạng thái tiêu cực, chán nản, không sẵn lòng mưu cầu lẽ thật. Sau này, khi đốt sống cổ gặp vấn đề, tôi cảm thấy mình sẽ không còn cơ hội để thể hiện bản thân, nên tôi tiêu cực trong bổn phận, cam chịu thất bại, dần dần trở nên xa cách với Đức Chúa Trời. Xem ra tư tưởng “số mệnh tốt” và “số mệnh xấu” này giống như xiềng xích trói buộc và kìm hãm tôi, khiến tôi không thể vâng phục quyền tối thượng và sự an bài của Đức Chúa Trời, ngày càng chống đối Đức Chúa Trời. Nhìn lại những người ngoại đạo luôn nói rằng số mệnh của mình không tốt, vì không có tiền bạc và quyền lực nên phải sống dưới đáy xã hội, không được người ta quan tâm và xem trọng, lại thường xuyên bị bắt nạt, nên họ dùng mọi cách có thể để thay đổi số phận của mình, nhưng mọi thứ lại không như họ mong muốn, cuối cùng họ nghĩ đến việc tự kết liễu. Cũng có người học hành chăm chỉ hơn mười năm, nhưng vẫn không tài nào đạt được danh lợi, cảm thấy số mệnh mình không tốt, thậm chí chán nản, ức chế đến mức phát điên. Xem ra nếu không hiểu lẽ thật và cứ sống theo những quan điểm sai lầm này, ta sẽ không đối xử đúng mực với bản thân, không nhìn người nhìn việc một cách chính xác, luôn sống trong đau khổ và chán nản. Những quan điểm và tư tưởng này bắt nguồn từ Sa-tan. Sa-tan lợi dụng những quan điểm sai lầm này để lừa dối và làm hại con người, khiến họ trở nên chán nản, sa đọa, không mưu cầu lẽ thật, bị Đức Chúa Trời đào thải. Nhận ra những điều này, tôi phần nào tỉnh ngộ. Tôi không thể tiếp tục nhìn nhận mọi việc theo quan điểm “số mệnh tốt” hay “số mệnh xấu” nữa. Nếu tiếp tục như vậy, tôi sẽ hủy hoại chính mình. Nên tôi đến trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời! Mọi hoàn cảnh mà Ngài sắp đặt đều chứa đựng những ý định tốt của Ngài, con sẵn sàng vâng phục. Con sẽ giải quyết sự bại hoại của mình trong bổn phận và thực hiện bổn phận với thái độ tích cực”.

Trong lúc tìm kiếm, tôi bắt gặp lời này của Đức Chúa Trời: “Con người nên có thái độ như thế nào đối với vận mệnh? Ngươi nên thuận theo sự an bài của Đấng Tạo Hóa, chủ động và nỗ lực tìm kiếm mục đích và ý nghĩa của Đấng Tạo Hóa trong sự an bài của Ngài về tất cả những điều này và đạt đến hiểu lẽ thật, phát huy những chức năng lớn nhất của ngươi trong cuộc đời này mà Đức Chúa Trời đã an bài cho ngươi, thực hiện các bổn phận, trách nhiệm và nghĩa vụ của một loài thọ tạo, đồng thời làm cho cuộc đời mình có ý nghĩa và giá trị hơn, cho đến khi cuối cùng được Đấng Tạo Hóa chấp thuận và ghi nhớ. Tất nhiên, nếu ngươi thông qua sự tìm kiếm và nỗ lực hết mình mà đạt được sự cứu rỗi thì còn tốt hơn nữa – đây sẽ là kết quả tốt nhất. Trong bất kỳ trường hợp nào, đối với vận mệnh, thái độ đúng đắn nhất mà loài người thọ tạo nên có không phải là bừa bãi nhận xét và định nghĩa, hay sử dụng các phương pháp cực đoan để xử lý nó. Tất nhiên, con người càng không nên cố gắng chống lại, lựa chọn hay cải biến vận mệnh của mình, mà nên để tâm lĩnh hội, tìm kiếm, tìm tòi và thuận theo nó, sau đó đối mặt với nó một cách tích cực. Cuối cùng, trong môi trường sống và hành trình cuộc đời mà Đức Chúa Trời sắp đặt cho mình, ngươi nên tìm kiếm cách hành xử mà Đức Chúa Trời dạy ngươi, tìm kiếm con đường mà Đức Chúa Trời yêu cầu ngươi đi, và trải nghiệm vận mệnh mà Đức Chúa Trời đã an bài cho ngươi theo cách này, và cuối cùng, ngươi sẽ được ban phước. Khi trải nghiệm vận mệnh mà Đấng Tạo hóa đã an bài cho ngươi theo cách này, điều ngươi lĩnh hội được không chỉ là nỗi xót xa, đau thương, nước mắt, đau khổ, nản lòng và thất bại, mà quan trọng hơn, ngươi sẽ cảm nghiệm được niềm vui, sự bình an và an ủi, cũng như sự khai sáng, soi sáng của lẽ thật mà Đức Chúa Trời ban cho ngươi. Hơn nữa, trên đường đời, khi ngươi lạc lối, khi ngươi đối mặt với sự nản lòng và thất bại, và phải đưa ra lựa chọn, ngươi sẽ cảm nghiệm được sự dẫn dắt của Đấng Tạo Hóa, và cuối cùng, ngươi sẽ đạt được sự hiểu biết, trải nghiệm và lĩnh hội sâu sắc cách sống một cuộc đời có ý nghĩa nhất(Cách mưu cầu lẽ thật (2), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật I). Qua lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu được ý muốn của Ngài và nhận ra tấm lòng của Ngài nhân từ biết bao. Mặc dù cuộc sống sẽ có những lúc khó khăn, không như ý, nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta nên chống cự hoặc cố thay đổi số mệnh. Thay vào đó ta nên vâng phục số mệnh do Đức Chúa Trời an bài, học hỏi từ những con người, sự việc mà Ngài sắp đặt để đạt được lẽ thật. Chỉ khi đó chúng ta mới tìm thấy sự bình yên đích thực. Nghĩ lại, việc tôi không được chọn làm lãnh đạo là do Đức Chúa Trời cho phép. Tôi không có năng lực công tác tốt, chỉ nên thực hiện một bổn phận duy nhất, và chỉ phù hợp làm tín hữu bình thường, đó là vị trí phù hợp nhất dành cho tôi. Hiện tại hội thánh đã giao cho tôi bổn phận chăm tưới. Khi thực hiện bổn phận này, tôi đã đọc nhiều lời Đức Chúa Trời bàn về việc hiểu công tác của Ngài, dần nắm bắt được các nguyên tắc rao giảng phúc âm và phân định con người. Tôi cũng đã hiểu được phần nào tâm tính bại hoại của mình, học được cách vâng phục hoàn cảnh do Đức Chúa Trời sắp đặt. Đây là đều những thu hoạch thực tế và là tài sản quý giá nhất. Giờ đây tôi đã hiểu, cuộc đời của mỗi chúng ta đều được Đức Chúa Trời sắp đặt sẵn. Chỉ bằng cách vâng phục, mưu cầu lẽ thật và đạt được lẽ thật trong mọi hoàn cảnh, thay đổi tâm tính và được Đức Chúa Trời cứu rỗi, vậy mới thực sự có được một số mệnh tốt đẹp. Kể từ đó, tôi đã hành động theo lời Đức Chúa Trời, trung thành và tận tâm làm tốt bổn phận của mình. Khi gặp phải những trở ngại, thất bại, tôi sẽ phản tỉnh và rút ra bài học. Thực hành theo cách này, tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.

Gần đây, lãnh đạo bảo chúng tôi đề cử người tài, tôi thầm nghĩ: “Nếu như mình được thăng chức thì sẽ rất vinh dự, mình có thể đóng góp sức lực vào việc mở rộng phúc âm của vương quốc. Các anh chị em mà biết tôi được thăng chức, họ sẽ ngưỡng mộ và xem trọng mình”. Nhưng lãnh đạo lại nói rằng vì tôi đang bệnh nên tạm thời không thích hợp để ra ngoài thực hiện bổn phận. Tôi cảm thấy hơi chán nản và có phần oán trách, nghĩ bụng: “Các anh chị em khác đều khỏe mạnh bình thường, nên có thể được thăng chức và có nhiều cơ hội rèn luyện, còn tôi buộc phải ở lì trong nhà, không có cơ hội thể hiện hay giành được vinh quang. Số mệnh tôi đúng là quá xấu!”. Khi bắt đầu có những suy nghĩ này, tôi nhận ra rằng mình lại đang sống trong tình trạng sai trái, nên tôi đến trước Đức Chúa Trời để cầu nguyện và tìm kiếm. Tôi đọc được lời này của Ngài: “Địa vị không phải do Đức Chúa Trời ban cho con người; Đức Chúa Trời cung cấp cho con người lẽ thật, đường đi và sự sống, và cuối cùng khiến họ trở thành một tạo vật chấp nhận được của Đức Chúa Trời, một tạo vật nhỏ bé và tầm thường của Đức Chúa Trời – không phải là một người có địa vị, danh vọng và được hàng ngàn người tôn kính. Và vì vậy, cho dù nhìn từ góc độ nào, việc theo đuổi địa vị cũng đều là ngõ cụt. Bất kể lý do theo đuổi địa vị của ngươi có hợp lý đến đâu, thì con đường này vẫn là con đường sai trái và không được Đức Chúa Trời khen ngợi. Dù ngươi có cố gắng cật lực như thế nào hay trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, nếu ngươi ham muốn địa vị, Đức Chúa Trời sẽ không ban địa vị cho ngươi; nếu Đức Chúa Trời không ban cho ngươi, thì ngươi sẽ thất bại trong việc tranh đấu giành lấy địa vị, và nếu ngươi tiếp tục tranh đấu thì sẽ chỉ có một kết cục: ngươi sẽ bị vạch trần và bị bỏ ra, và đó là một ngõ cụt. Các ngươi hiểu được điều này, phải không?(Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)). “Sau khi thấy nhà Đức Chúa Trời đào thải nhiều kẻ địch lại Đấng Christ và những kẻ ác, một số người mưu cầu lẽ thật nhìn thấy sự thất bại của những kẻ địch lại Đấng Christ và phản tỉnh về con đường mà những kẻ địch lại Đấng Christ đã đi. Từ đây, họ đạt được sự hiểu biết về ý muốn của Đức Chúa Trời, quyết tâm trở thành những người đi theo bình thường, và tập trung vào việc mưu cầu lẽ thật và làm tròn bổn phận của mình. Ngay cả khi Đức Chúa Trời nói rằng họ là những kẻ phục vụ hay những kẻ tiện nhân, thì họ vẫn bằng lòng làm một người thấp kém trong mắt Đức Chúa Trời, một kẻ đi theo bé mọn và tầm thường, nhưng là người cuối cùng được Đức Chúa Trời gọi là một tạo vật có thể chấp nhận được. Chỉ có loại người này là người tốt, và chỉ loại người này mới là người mà Đức Chúa Trời sẽ khen ngợi(Lời, Quyển 4 – Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 3)). Từ lời Đức Chúa Trời tôi hiểu ra rằng, con người chỉ là một tạo vật nhỏ bé và tầm thường, không có bất kỳ địa vị nào. Là một người có lý trí, tôi nên suy nghĩ thực tế và ở đúng vị trí của mình, mưu cầu đạt được lẽ thật, thay đổi tâm tính sống của bản thân, đây là điều mà Đức Chúa Trời khen ngợi. Còn nếu cứ theo đuổi danh dự và địa vị, cuối cùng tôi sẽ bị Đức Chúa Trời đào thải. Nghĩ lại những người mà tôi từng ngưỡng mộ và xem trọng vì có số mệnh tốt, như cộng sự trước đây của tôi là Triệu Tuyết. Cô ấy có ân tứ, lại giỏi nói chuyện, được bổ nhiệm vị trí quan trọng. Nhưng khi thực hiện bổn phận, cô ấy luôn theo đuổi danh dự, địa vị, gây nhiễu loạn và gián đoạn nghiêm trọng công tác của hội thánh. Cô ấy không ăn năn khi bị cách chức, và bị khai trừ vì làm đủ chuyện ác. Thất bại của cô ấy là lời cảnh báo dành cho tôi. Nếu người ta không mưu cầu lẽ thật, mà luôn theo đuổi danh dự, địa vị, thì sẽ bị Đức Chúa Trời đào thải. Hiện tại, do tình trạng thể chất mà tôi không thích hợp ra ngoài thực hiện bổn phận, tôi lại bắt đầu oán trách; khao khát danh dự, địa vị của tôi lại lần nữa trỗi dậy, cảm thấy ra ngoài thực hiện bổn phận thì mới được nổi bật, mới là có số mệnh tốt. Tôi vẫn đang theo đuổi danh dự và địa vị, đi theo con đường đối địch với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời muốn tôi tồn tại như một tạo vật của Ngài, bất kể tôi ra ngoài hay ở yên trong nhà cũng đều có thể hoàn thành bổn phận của mình và mưu cầu lẽ thật cũng như thay đổi tâm tính. Tôi biết mình nên vâng phục sự sắp đặt của Ngài và thực hiện bổn phận của mình một cách sốt sắng, vậy mới có được sự bình an.

Qua trải nghiệm lần này, tôi đã phần nào hiểu được những quan điểm sai lầm của mình, đồng thời thấy rằng việc mình luôn phàn nàn về số mệnh không tốt chính là phản nghịch, bất tuân quyền tối thượng và sự sắp đặt của Đức Chúa Trời. Nếu tiếp tục như vậy, tôi sẽ mất đi cơ hội được cứu rỗi. Kể từ nay, tôi nguyện gạt bỏ những quan điểm sai lầm của mình, tuyệt đối vâng phục và hoàn thành tốt bổn phận.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Xóa bỏ sự đề phòng

Bởi Chuyên Nhất, Hàn Quốc Cách đây không lâu, chúng tôi phải vẽ một số bức ảnh cho công tác làm phim của hội thánh. Cộng sự của tôi là anh...

Sự ăn năn của một bác sĩ

Bởi Dương Phàm, Trung Quốc Khi bắt đầu hành nghề y, tôi luôn cố trở thành một bác sĩ tử tế và chuyên nghiệp. Tôi đã điều trị hiệu quả cho...

Bổn phận không có thứ hạng

Bởi Karen, Philippines Trước khi tin vào Đức Chúa Trời Toàn Năng, tôi thường được các giáo viên khen ngợi. Tôi luôn muốn là trung tâm của...

Leave a Reply

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger